Chap 16 : Tiệc sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lữ thủy chung lo lắng,  vẫn lôi kéo Mạnh Khiếu không buông tay, cho đến khi hai người tới trước mặt mẹ Mạnh Khiếu , Hạ Lữ càng thêm khẩn trương. Mạnh mẫu nhìn qua cao quý ưu nhã, nhìn thấy Hạ Lữ đầu tiên là hơi sững sờ sau ánh mắt chuyển thành vui mừng, thủy chung giắt nụ cười sâu trên khoé môi, cả người nhìn qua không chút nào cao cao tại thượng cùng cảm giác xa cách, thấy hai người tiến lên không đợi Mạnh Khiếu giới thiệu liền trực tiếp kéo tay Hạ Lữ, vẻ mặt thẩm xét của mẹ chồng nhìn con dâu, "Là Hạ tiểu thư phải không? Tiếu Tiếu là lần đầu tiên mang nữ hài tử đến cho ta nhìn, hai người các ngươi lui tới thời gi­an bao lâu rồi?"

không đợi Hạ Lữ trả lời, Mạnh Khiếu ở bên kháng nghị, "Mẹ, con lớn thế nào rồi mà mẹ còn gọi con là Tiếu Tiếu?"

"Tiểu tử thúi, ta là mẹ con, bảo con Tiếu Tiếu thì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta giống như là bệnh nhân gọi con là bác sỹ Mạnh?" Mạnh mẫu cố làm vẻ không vui, duỗi ngón tay dùng sức đâm một cái vào đầu của anh, "Còn nói mình trưởng thành, trưởng thành còn mở miệng là gọi mẹ?

"Mẹ không phải là mẹ con chứ sao." Mạnh Khiếu trợn trừng mắt.

"Con đã ngoài ba mươi, con xem bằng hữu của con Mạc Viễn người ta đã lấy vợ  lập nghiệp rồi, con thì sao? Đến bây giờ mới mang bạn gái về cho mẹ xem." Mạnh mẫu mở máy hát, "con cũng cùng người ta học một ít, cũng không phải là tiểu cô nương, phải gọi mẹ." Mạnh Khiếu gương mặt bất đắc dĩ. "Hạ tiểu thư, không dọa đến cháu chứ? Ta và Tiếu Tiếu bình thường hay nói giỡn." Mạnh mẫu tay vẫn lôi kéo Hạ Lữ.

Hạ Lữ  lo lắng cùng khẩn trương từ từ biến mất, vội vàng lấy quà sinh nhật đã chuẩn vụ sẵn, "Dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ, đây là một chút  tâm ý nhỏ của cháu, kính xin dì vui vẻ nhận." Lúc chưa gặp mẹ Mạnh Khiếu , cô cho là bà là người cao tại thượng, tối thiểu sẽ đối với loại phụ nữ bình thường từ đầu đến chân như cô, nhưng gặp mặt tất cả đều ngoài dự liệu của cô. Mạnh mẫu hòa ái thân thiện làm cho người khác thoải mái, mặc dù mặt bà có lưu lại dấu vết của thời gian, nhưng không khó nhìn ra lúc còn trẻ Mạnh mẫu là tuyệt thế mỳ nhân, Mạnh Khiếu giữa hai lông mày trong giống Mạnh mẫu, cũng khó trách Mạnh Khiếu anh tuấn như thế.

"Lại cong chuẩn bị quà tặng cho ta? Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện." Mạnh mẫu nhận lấy cười híp mắt, liền mở ra hộp quà tại chỗ, là dây chuyền sức tinh xảo."Rất đẹp a."

"Dì, người thích là tốt rồi." Đây là day chuyền Hạ Lữ tỉ mỉ chọn lựa thật lâu, đầu tư khá nhiều thời gian vào nó, chọn quá cầu kỳ sợ Mạnh mẫu nhìn không thích, chọn quá đắt lại có điểm ngại, cuối cùng vẫn từ miệng Mạnh Khiếu biết được Mạnh mẫu thích nhất chính là Hòa Điền ngọc, cô liền chọn Hòa Điền ngọc cùng tơ vàng vây quanh dây chuyền, Hòa Điền ngọc rất đẹp, thiết kế tinh xảo, nhìn qua sẽ không quá tục khí cũng không quá rẻ.

"Thích, dĩ nhiên là thích." Mạnh mẫu đưa tay vỗ vỗ cô, "Để cho con tốn kém rồi."

"Không có gì."

"Tiếu Tiếu, quà tặng của con đâu?" Mạnh mẫu hướng về phía Mạnh Khiếu đưa tay. Mạnh Khiếu cười cười, đưa tay gãi gãi đầu phát, "con cùng Hạ Lữ đưa một cái không được sao?"

"Tiểu tử thối, con sao lại đối với mẹ qua loa như vậy."

Mạnh Khiếu tiến lên ôm bà, làm bà dịu đi, "Cùng lắm thì tiệc sinh nhật hom nay con làm chủ được không?"

"Đương nhiên phải là con đứng ra rồi, chẳng nhẽ mẹ phải bỏ tiền sao?" Mạnh mẫu trừng mắt liếc anh một cái.

"Được được được, con bỏ tiền." Hạ Lữ ở bên nhìn một màn này, nhàn nhạt cười, rơi vào tròng mắt một màn ấm áp, tính tình Mạnh Khiếu tám phần là giống mẹ rồi.

Đang suy nghĩ, sau lưng có giọng đàn ông vang lên —— "Nếu Tiếu Tiếu làm chủ, vậy ta cũng may còn dư lại một khoản." Cô theo tiếng quay đầu lại, thấy là một người đàn ông nhìn khoảng năm sáu chục tuổi đi lên trước, thân hình cao lớn, nhìn ra được hết sức chăm chút.

Mạnh Khiếu gương mặt bất đắc dĩ, "Tất cả đừng gọi con là Tiếu Tiếu nữa."

"Con dù có bảy tám mươi tuổi, trong mắt chúng ta con cũng chủ là đứa bé." Người đàn ông đi lên trước, tiếng cười như Hồng Chung, nhìn về phía Hạ Lữ , "người này chính là bạn gái mà Tiếu Tiếu nhắc đến?"

Mạnh tiếu đưa tay kéo bả Hạ Lữ , "cha anh."

"Chào chú." Thì ra là cha Mạnh Khiếu , Hạ Lữ vội vàng chào hỏi.

"Tốt, hôm nay biết cháu đến , mẹ Tiếu Tiếu sáng sớm đã rời giường sửa soạn." Mạnh cha nói chuyện rất khôi hài, cũng không thấy xa cách chút nào.

"Còn nói tôi, ông không phải muốn gặp con dâu tương lai sao? Bằng không có thể tham gia sinh nhật của tôi đúng giờ?" Mạnh mẫu từ ánh mắt của Mạnh Khiếu nhìn ra chút đầu mối, tiến một bước đem quan hệ của hai người kéo gần lại chút, nhìn về phía Hạ Lữ cười,

"Ông ấy bình thường luôn là lấy cớ vội quên chuyện, hôm nay, dì là lấy phúc của con mới nhìn thấy lão già này đúng giờ, ông ấy, ăn mừng sinh nhật ta là giả, nhìn con dâu tương lai mới là chính." Hạ Lữ mặt đỏ lên, Mạnh Khiếu bên cạnh lại ha ha cười không ngừng. Mạnh cha là một người thông minh, vừa nghe Mạnh mẫu giải thích tự nhiên Thuận Phong xuống, "trách phải trách Tiếu Tiếu, bình thường không thấy có bạn gái, Hạ tiểu thư, cháu là người phụ nữ đầu tiên Tiếu Tiếu nghiêm túc dắt về nhà đấy."

"Tôi cũn đã nói." Mạnh mẫu nhấn mạnh.

Hạ Lữ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Khiếu , tim vọt lên chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế. Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn cô, khóe môi mỉm cười. Cả tiệc sinh nhật tiến hành rất vui vẻ, Mạnh mẫu lại lôi kéo Hạ Lữ cái gì cũng hỏi nửa ngày sau mới chính thức khai tịch, đợi tiệc sinh nhật kết thúc đã mười giờ tối. Ra khỏi khách sạn, trong không khí còn nhấp nhô nhàn nhạt mùi rượu. Mạnh Khiếu vẫn chưa thỏa mãn, thủy chung lôi kéo Hạ Lữ , Hạ Lữ cả đêm lời nói không nhiều lắm, nhưng vẫn chứa đựng nụ cười, hai người tay nắm tay hướng bãi đậu xe đi tới, đến trước xe Mạnh Khiếu dừng bước, kéo mạnh cô.

Cô cũng thuận thế dừng bước, quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói, "Làm gì?"

"Dọn qua cùng ở anh ." Mạnh Khiếu đột nhiên đề ra yêu cầu. Hạ Lữ sửng sốt. Mạnh Khiếu đi lên trước, cúi đầu nhung cô, "Nhìn ra được, ba mẹ anh cũng rất thích em."

"Vâng. . . . . ." Hạ Lữ gương mặt nóng lên, cúi đầu không nhìn anh, "Vậy cũng không cần ở cùng nhau. . . . . ."

Mạnh Khiếu đưa tay véo nhẹ nâng cằm của cô, ép cô nhìn mình, "Hôm nay anh đã dẫn em gặp cha mẹ anh rồi, em vẫn không rõ ý anh sao?"

"Không hiểu." Mặt cô càng đỏ, hất tay của anh ra cố ý cười nói.

Thấy cô cười, Mạnh Khiếu đáy mắt ánh lên cười, đưa tay lập tức ôm cô "Vậy thì đổi lại đề tài, em chừng nào thì dẫn anh đi gặp cha mẹ em?" khóe môi Hạ Lữ cười đột nhiên đọng lại. "Sao thế?" Mạnh Khiếu phát hiện thân thể của cô cứng lại, cúi đầu nghi ngờ dò xét ánh mắt của cô.
"Không có. . . . . ." Hạ Lữ vội vàng biến ảo vẻ mặt, trong lòng lại bất ổn, gia đình của cô không kịp nhà Mạnh Khiếu , tạm thời không nói đến không môn đăng hộ đối, ngay cả tình cảm cũng không bằng một nửa nhà Mạnh Khiếu , ở tiệc sinh nhật, Mạnh mẫu cũng hỏi tình huống nhà cô, nhưng cô trên căn bản cũng là Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân trả lời.

Mạnh Khiếu cảm thấy cô có chút kỳ quái, vừa muốn mở miệng tiếp tục hỏi thăm, cách đó không xa có tiếng người nhàn nhạt vang lên —— "Hạ Lữ ." Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cửa xe đóng, là Trang Noãn Thần đứng cách bọn họ chỗ không xa.

Hạ Lữ giống như là thấy cứu tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Noãn Thần ? Làm sao cậu lại ở chỗ này?" Mặc dù kỳ quái, nhưng ít ra không cần trả lời vấn đề của Mạnh Khiếu nữa.

Trang Noãn Thần không đi tiến lên, trong mắt cũng giống như là không có nhìn thấy Mạnh Khiếu, ánh mắt bình tĩnh rơi khuôn mặt ửng đỏ còn chưa tan của Hạ Lữ , "Có một số việc, muốn cùng cậu nói chuyện một chút, có được không?"

Mạnh Khiếu kỳ quái nhìn hai người bọn họ. "Bây giờ?" Hạ Lữ đuôi lông mày cũng dính vào nghi ngờ.
"Đúng." Trang Noãn Thần tiếc chữ như vàng. . Hạ Lữ chần chờ , cuối cùng vẫn gật đầu một cái. ——— ————————

Đêm Hậu Hải,  xe hướng ngõ nhỏ ít người vào, ở trước cửa quán cà phê, Trang Noãn Thần tắt máy. Hạ Lữ giương mắt nhìn một chút, mặt khó hiểu. Ngồi ở chỗ tài xế Trang Noãn Thần thở dài, nhàn nhạt nói một câu, "Vào đi thôi, chúng ta tựa như có lẽ đã thật lâu không có tới nơi này ngồi một chút uống chút đồ."

Nửa đêm quán cà phê vẫn yên tĩnh như cũ. Hai người sau khi tiến vào, con mèo nằm ở xích đu lười biếng kêu một tiếng, đứng dậy. Trong quán cà phê tinh khiết và thơm nồng, nhạc jazz ở nơi này nửa đêm càng thêm lộ ra vẻ mê ly. Một bàn khách mới vừa đi, bà chủ đang dọn dẹp cái ly, thấy Trang Noãn Thần cùng Hạ Lữ tiến vào liền nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hồi lâu không có tới, tùy tiện ngồi đi."

Giống như là Lão Bằng Hữu loại quen thuộc tự nhiên. Trang Noãn Thần mỉm cười chào hỏi, tìm vị trí gần cửa sổ, Hạ Lữ ở đối diện cô ngồi xuống, nhìn chung quanh một cái, "Thật đúng là thật lâu không có tới nơi này, tất cả như trước, thật tốt." Mới vừa nằm ở xích đu mèo đen "Phịch" một tiếng nhảy lên cái bàn, nhìn hai người bọn họ làm nũng kêu. "Vật nhỏ, lâu không thấy ngươi thế nào lại mập hơn." Hạ Lữ đưa tay xoa đầu của nó, nó bắt đầu hưng phấn khò khè lên. Trang Noãn Thần vẻ mặt thủy chung bình tĩnh như nước, nhìn Hạ Lữ sau một lúc lâu mới lạnh nhạt nói một câu, "Đúng vậy, tất cả như trước cảm giác thật tốt, thật ra thì mọi người không thích biến cố, Hạ Lữ , cậu thích không?" Hạ lữ dừng động tác lại, mèo đen"Meo meo" một tiếng nhảy xuống cái bàn lại lười biếng chạy đến nơi khác chơi.

Cô nhìn Trang Noãn Thần , thái độ của cô ấy hôm nay có chút kỳ quái, cười cười, "Biến cố cũng có biến cố tốt, nếu như hướng tốt, tôi muốn và ai cũng thích thôi." Nói tiếp, "Noãn Thần , cậu đến tột cùng làm sao? Dọc theo đường đi đều quái quái sao ý?"

Trang Noãn Thần không lên tiếng, bà chủ lại bưng khay đi tới, im lặng không lên tiếng để xuống hai chén cà phê, giống nhau như đúc, nhất thời mùi hương xông vào mũi. "Bà chủ, cô hôm nay lại lười biếng rồi sao?" Hạ Lữ ngẩng đầu cười cười, người tới cửa tiệm đều biết, bà chủ căn cứ thái độ khách mà lựa đồ uống.

Trang Noãn Thần cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn bà. Bà chủ khóe môi như cũ lạnh nhạt cười, "Làm tỷ muội cùng làm huynh đệ giống nhau, có kiếp này không có cả đời, khó được quen biết, huống chi ngồi xuống uống một ly cà phê giống nhau, cũng nên quý trọng cơ hội lần này."

Hạ Lữ suy nghĩ hồi lâu, "Bà chủ, lời của cô mỗi lần cũng rất cao sâu à."

Bà chủ cười mà không nói. "Nhưng là đến buổi tối, tôi luôn luôn không uống cà phê." Trang Noãn Thần cảm thấy lần này là bà chủ chọn sai đồ uống rồi, nhẹ giọng nói, "Giúp tôi đổi một ly trà hoa hồng ... Thôi."

Bà chủ sau khi nghe lại lắc đầu, ánh mắt chống lại nghi ngờ của cô, " thói quen luôn luôn thay đổi, thử để cho mình thay đổi một chút cũng chưa hẳn không thể. Hai vị, chậm dùng." Nói xong liền xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy