Chap 17: Đau hơn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi bà chủ sau khi rời đi, Hạ Lữ nhấp một hớp cà phê, hài lòng gật đầu một cái, "Nhà này cà phê uống ngon, à, Trang Noãn Thần , cậu buổi tối uống cà phê sẽ mất ngủ cũng đừng uống, hoặc là chúng ta đổi lại cái khác cũng được."

"Không cần, bà chủ nói rất đúng, thói quen không phải trời sinh, có lúc cũng sẽ thay đổi." Trang Noãn Thần cầm lên tinh xảo thìa bạc nhẹ nhàng khuấy động cà phê, tinh khiết và thơm dật vào hô hấp trong, vẻ này tử ấm đến trong lòng lại bị ngưng tụ thành băng. Hạ lữ không hiểu biết nàng lời nói, "Noãn Thần , cậu rốt cuộc làm sao?"

"Cậu không phải biết tôi thế nào sao?" Trang Noãn Thần giương mắt hỏi ngược lại. Hạ Lữ sững sờ. . Trang Noãn Thần lại không tiếp tục cái đề tài này, nhấp một hớp cà phê, khổ sở rơi cổ họng. . . . . .

"Cậu không có thêm sữa. . . . . ." Hạ Lữ nói rồi cầm lên bên cạnh.

"Không cần." Trang Noãn Thần nhẹ giọng mở miệng, để ly xuống sau nhìn cô, "cậu nói đúng, nếu như là hướng tích cực, ai cũng thích biến cố. Chỉ tiếc. . . . . ." Lời nói xoay chuyển, ánh mắt của cô nhàn nhạt đau thương, "Tôi không thích, cũng không muốn nhìn tất cả biến hóa quá nhanh."

Hạ Lữ vặn chặt chân mày. "Chỉ đến gặp mặt chào hỏi sao?."

Trang Noãn Thần thật sự không nhịn được đau lòng, cũng khó mà chịu đựng khi sắp nói ra những lời sẽ mất đi tình bạn, dọc theo con đường này cô đều tâm lực tiều tụy, không, chứng kiến phần tài liệu kia ở chỗ Trình Thiếu Tiên xong, lòng của cô đã trăm ngàn vết thương rồi."Hạ Lữ , cậu bắt đầu từ khi nào?"

Hạ Lữ nghe được nửa vời, "Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?"

Trang Noãn Thần nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng câu, "Bắt đầu —— không quan tam đến tình bạn của chúng ta!"

"Đốp" một tiếng, thìa bạc trong tay Hạ Lữ đụng vào chén cà phê phát ra tiếng va chạm, thanh âm này không lớn, Nhưng do đang là nửa đêm nên cực kỳ chói tai, giống như tại mặt hồ tĩnh lặng ném ra một khối Tiểu Thạch, đưa tới tầng tầng rung chuyển Liên Y.

"Noãn Thần , cậu đang nói cái gì đó. . . . . ." Cô cười, nhưng cười lên mới có vẻ xấu hổ, bắt đầu mất tự nhiên. . . . . .

"Chúng ta quen nhau từ năm thứ nhất, ở cùng phòng sinh sống bốn năm. Khi đó, tôi, cậu và Ngải Niệm , ba người chúng ta đã từng nói, cả đời này đều là chị em tốt, ba người chúng ta muốn nâng đỡ lẫn nhau trợ giúp lẫn nhau, nhân thế có lẽ sẽ hiểm ác, tất cả có lẽ sẽ phai nhạt, nhưng tình bạn ba người chúng ta vĩnh viễn sẽ không phai." Trang Noãn Thần an tĩnh nhìn Hạ Lữ, nhấn rõ từng chữ rõ ràng đau đớn, "Ba người chúng ta, đã cùng nhau khóc cùng nhau cười, cùng nhau say, cùng nhau điên khùng, là Hạ Lữ cậu nói, bất kể về sau chúng ta ở nơi nào, chờ đến tám mươi tuổi chúng ta vẫn phải tay nắm tay cùng đi bò Hương Sơn, không tới thời gi­an ước định ai cũng không được chết, dù là đến lúc đó ngã bệnh, không thể nhúc nhích, khiến con cháu cũng muốn cho chúng ta ra đi, Hạ Lữ , cậu chưa quên cậu đã nói lời nói đó chứ?"

Hạ lữ ngón tay khẽ phát run, một hồi lâu sau nhẹ giọng nói, "Chưa, tôi còn nói qua, nếu như mà tôi không thể ở lại Bắc Kinh, nếu như chia cách Tây Bắc, như vậy chúng ta cũng phải thường trò chuyện nói chuyện phiếm, chúng ta không thể quên đã từng là bạn tốt." Nói đến chỗ này, cô ngẩng đầu chống lại tròng mắt Trang Noãn Thần , "ngay cả quán cà phe này, là chúng ta cùng nhau phát hiện, trước kia chúng ta thường xuyên đến nơi này nói chuyện phiếm. Cho nên Noãn Thần , cậu hôm nay gọi tôi tới chỗ này cũng không phải vì ôn chuyện phải không? Cậu muốn hỏi tôi cái gì cứ hỏi đi." Cô ít nhiều gì đoán được chút ít.

"Tốt, vậy tôi liền hỏi cậu, Mai tỷ rời khỏi công ty có phải trực tiếp liên quan đến cậu?" Trang Noãn Thần đè ép tức giận, từng chữ từng câu hỏi. đôi tay Hạ Lữ ôm chén cà phê, đôi môi mím chặt, Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.

Một hồi lâu sau —— "Ừ" một chữ đơn giản phát ra từ kẽ răng cô ra ngoài.

"Tại sao?"

Hạ Lữ ngước mắt nhìn cô, "Noãn Thần , tôi hiểu rõ cậu, cậu hôm nay tìm tôi nói chuyện này cậu đã biết rõ toàn bộ mọi chuyện. nếu cũng biết rồi, cần gì phải hỏi lại tôi?"

"Không sai, tôi hiểu rõ cậu cùng Aus Lục San liên kết chen Mai tỷ đi, nhưng Hạ Lữ , tôi thật sự vô cùng muốn biết cậu là nghĩ như thế nào? Đang êm đẹp cậu tại sao phải trở nên không từ thủ đoạn nào như vậy? Vì tiền, cậu có thể làm ra như vậy người ta sẽ khinh thường cậu?" Trang Noãn Thần nắm chặt nắm tay, ánh mắt chuyển thành nghiêm khắc.

"Cậu nghĩ là tôi thay đổi, đúng không?"

"Ừ, cậu thay đổi, cậu trở nên một chút cũng không giống ngày trước !" Trang Noãn Thần nói lời lạnh lùng, "Trước kia Hạ Lữ là người dám yêu dám hận, là người dựa vào năng lực của mình bò lên trên, hiện tại thế nào? Cậu xem một chút cậu bây giờ biến thành kiểu gì? Đạp người khác để bò lên trên, người như cậu thành công thì có ý nghĩa sao?"

Hạ Lữ chống lại con mắt cô, cắn cắn môi, "Trang Noãn Thần cậu sai lầm rồi, tôi không thay đổi, chỉ có thể nói cậu căn bản cũng không hiểu tôi! Cậu không phải là vừa bước vào xã hội, trên thương trường anh lừa tôi gạt là chuyện hiếm sao? Cõi đời này ai mà không vì thành công đem hết tất cả thủ đoạn? Xa không nói liền nói Giang Mạc Viễn chồng cậu, cậu cho rằng anh ta có thể ngồi lên vị trí hôm nay nhờ tất cả đều là cố gắng sao? sự thành công ấy không có trải qua tính toán cùng tính kế? Thương trường giống như chiến trường, âm mưu cũng tốt dương mưu cũng được, khi cậu thành công những thứ này nếu nói âm mưu quỷ kế tất cả đều thành chuyện kinh điển, vậy mà cậu thất bại, cậu cố gắng cao hơn nữa rồi cũng sẽ bị người đời quên lãng, cõi đời này người ta chỉ biết nhớ sự thành công ấy, người thất bại ai sẽ quan tâm ai thèm chú ý?"

" Hạ Lữ , tôi chưa bao giờ biết cậu có thể nhanh mồm nhanh miệng đến mức này, cậu cho rằng cậu chen Mai tỷ đi coi như là thành công sao?" Trang Noãn Thần cau chặt chân mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, "cậu xem một chút cậu bây giờ biến thành hình dáng gì? Có phải hay không vì tiền chỉ vì lợi ích của mình cái gì cậu cũng đều có thể làm? Cái gì cũng có thể bán?"
Hạ Lữ run rẩy. "Cũng bao gồm cả tôi, bao gồm tình bạn của chúng ta, cậu cũng có thể không nắm giữ mà đem đi bán?" Trang Noãn Thần ánh mắt bi thương, giọng nói bi thương.

"Noãn Thần, tôi. . . . . ."

"Lăng Phi là cậu tìm người đón đi, người đón cô ta chính là Từ Hiểu Kỳ, Hạ Lữ , làm sao cậu có thể làm như vậy với tôi? Cậu biết rõ ràng Lăng Phi không xuất hiện, hoạt động của Mỹ Á sẽ bị hư, cậu biết rõ ràng tôi đối với hoạt động Mỹ Á mất bao nhiêu tâm huyết. . . . . ." Trang Noãn Thần nói không được nữa, đưa tay chống đỡ ngực, đau đớn tan ra. Giờ khắc này cô mới phát hiện, thì ra là bạn bè phản bội còn muốn đau hơn tình yêu. Hạ Lữ gắt gao cắn môi, không nói câu nào. hoạt động Mỹ Á , cô đã định xin lỗi cô ấy, thế nhưng sau cô lại nghĩ, coi như không có Lăng Phi, Trang Noãn Thần cũng sẽ tìm nghệ sĩ khác, dù khiến cho người phụ trách Mỹ Á bất mãn, nhưng không đủ để khiến cả hoạt động tiến hành không được, chỉ là sau cô vạn vạn không nghĩ tới đèn lồng rớt xuống.

"Thế nào? Không phản đối?" Thấy cô không nói lời nào, Trang Noãn Thần đỏ tròng mắt, "Hạ Lữ cậu cũng thật là lợi hại, tôi làm chuyện gì để cho cậu hận toi đến vậy, đem hại chết tôi? Cậu tìm Từ Hiểu Kỳ tới hại tôi, còn sợ hại không chết tôi lại nghĩ đến dùng đèn trần? Cậu có biết hay không ngày đó thiếu chút nữa giết chết tôi? Cậu chạy đến coi cái gì? Lương tâm trỗi dậy sao?"

"Trang Noãn Thần , hành động của tôi khiến cậu khinh thường, nhưng tôi không nghĩ tới cậu sẽ bị thương!" những lời của Hạ Lữ này là thật, cô không hề muốn đối phương sẽ ác như vậy, đèn rớt xuống chuyện này cô cũng vẫn nghi ngờ không hiểu, cô không biết thật sự là đối phương có nguyên nhân khác, tóm lại, cô hèn hạ cũng tốt cũng không thể để Trang Noãn Thần đi chết, hoạt động ngày đó cô rất hối hận, ở thời đểm Mạnh Khiếu tìm cô, chính miệng nói cho cô biết Trang Noãn Thần khuyên khuyên anh như thế nào thời điểm ấy liền hối hận, chỉ tiếc, khi cô chạy tới đã quá muộn, nên xảy ra cái gì cũng xảy ra.

Nước mắt làm ướt gò má của Trang Noãn Thần , lại nhìn chằm chằm Hạ Lữ cười lạnh, "cậu bây giờ nói thế nào đều được, Hạ Lữ , cậu cảm thấy tôi còn có thể tin cậu sao? Cậu chỉ vì lợi ích, chẳng những bán đứng Mai tỷ, còn bán đứng tôi! Nếu như cậu thật coi tôi là bạn tốt của cậu như lời nói, thì loại ý nghĩ này đều không nên có!"

"Đúng, tôi hèn hạ tôi vô sỉ!" Hạ Lữ nóng nảy, hướng về phía cô gầm nhẹ, "Nhưng là Trang Noãn Thần cậu đừng ngây thơ có được hay không? tình huống Đức Mã thế nào cậu không phải rõ ràng sao? Đừng nói với tôi cậu một chút cũng không muốn bò lên trên! Mai tỷ đi thì thế nào? Nếu như mà tôi không làm như vậy Mai tỷ có thể dọn khỏi vị trí đó để cho cậu làm sao? Không sai, tôi bán đứng Mai tỷ là vì tiền vì lợi ích, nhưng đồng thời cũng nghĩ đến cậu! Cậu cần năng lực có năng lực, muốn làm chuyện hiệu suất có làm việc hiệu suất, nhiều năm như vậy tại sao đều bị Tề Viện Viện đè ép? Đều bị Mai tỷ đè ép? Công lao tất cả đều là họ nhận, khổ sai tất cả đều là cậu làm! Chúng ta làm cái này như một cái hố, cậu nghĩ thăng chức có khả năng sao?"

"Nói tôi như vậy là muốn cám ơn cậu phải không?" Trang Noãn Thần nghe trái tim băng giá, "Lúc ấy cậu sau lưng tôi sa thải Tề Viện Viện cũng là một đống lớn đạo lý và kết quả là như thế này? Tôi mới biết cậu là sợ Tề Viện Viện phá cậu làm việc tốt nên mới đem chị ta cho xa thải đấy! Cậu là thật lòng vì tôi hay là chỉ vì chính mình?"

"Trang Noãn Thần , tôi vì tôi có gì sai sao? Là cậu quá ngu quá ngốc! Người tìm chỗ cao mà đi nước tìm chỗ trũng mà chảy, chỉ có cậu mới ngu ngốc cho là tất cả mọi người thiện lương! Cậu cho rằng Mai tỷ thiện lương sao? Chị ta vì bò lên trên vì lợi ích của mình sau lưng làm bao nhiêu chuyện thất đức? Cậu bây giờ cảm thấy chị ta tốt, đó là bởi vì chị ta thành công, những thứ chuyện xấu kia tất cả đều không đủ để che giấu thành công của chị ta, nếu như chị ta tốt như vậy, chính trực như vậy, sao biết rõ An­gel và Nam Bách Khôn ở chung một chỗ còn chủ động quyến rũ? Chị ta chính trực mà nói sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm! Chị ta cũng là vì một chút xíu lợi ích vắt sạch đối thủ cạnh tranh mới leo lên vụ trí Tổng giám, cậu cho rằng chị ta cao thượng? Còn có Lục San, bên ngoài cùng cậu nói cười vui vẻ, sau lưng thế nào đây? Còn không phải chỉ vì lợi ích dùng mọi thủ đoạn?"

"Người khác là người khác, cậu là cậu!" Trang Noãn Thần bắn chặt tay móng tay đâm cả vào thịt, "Bò lên trên, ý nghĩ này là chuyện tốt, nhưng không thể vì bò lên trên tổn hại người khác, thậm chí làm làm trái với lương tâm làm trái với nguyên tắc hành động chứ? Hành động của cậu nói khó nghe chính là buôn bán tội phạm! Hạ Lữ , tôi cũng là ích kỷ , tôi tình nguyện người khác làm như vậy cũng không hi vọng người này là cậu cậu có hiểu hay không?"

Hạ Lữ đóng hạ mắt, mở ra ánh mắt thích thú, "Trang Noãn Thần , cậu biết cái gì? Cậu cái gì cũng không biết, cậu có tư cách gì ở trước mặt ta quơ tay múa chân? Có vài người nhất định sẽ phải đi làm người xấu, làm người đáng xấu hổ, như ta; có vài người sinh ra sẽ được may mắn, hồn nhiên mỗi ngày, như cậu. Cho nên, cậu tại sao được giáo huấn tôi?"
Chap sau: không hề có may mắn
Klq cơ mà ngày 2 chap hơi vất các nàng ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy