Chap 29: Bão lại tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Phương Trình lại gọi điện thoại cho cô, ngược lại rất có ý tứ. Trang Noãn Thần không nhận mình là Gia Cát Lượng, bản thân không cần phải quá tốt, căn bản nghĩ là trực tiếp từ chối, nhưng lại nghĩ thật ra thì lời nói của Phương Trình cũng không phải không có lý, có thể độc lập quản lý đoàn hội là cơ hội khó có được, Công Ty lớn tuy tốt, nhưng nghĩ tới vừa vào cửa liền bắt tay vào hạng mục quan trọng là tuyệt đối không thể làm được, vào công ty nhỏ, sau này nhiều cơ hội, lịch lãm nhiều, tiền lương mặc dù không so sánh được với công ty lớn, tối thiểu có thể trong thời gi­an ngắn mang kinh nghiệm truyền lại cho các nhan viên, vào Công ty lớn, phúc lợi tốt tiền lương cao, nhưng vào tối thiểu không được xuống cấp. Chuyện này cô lại lần nữa suy nghĩ một chút, đúng lúc Trình Thiếu Tiên cũng hẹn cô ăn cơm, hai người tán gẫu về chuyện này, Trình Thiếu Tiên vì cô có thể đi thử một chút.

Giang Mạc Viễn lại đi công tác, tối hôm qua ở trong điện thoại nói một tuần sau mới có thể về Bắc Kinh, hỏi xong chuyện công việc của cô thì có chút suy tư, ý nghĩ của anh cùng Trình Thiếu Tiên giống nhau, cảm thấy cô nên suy tính một chút về Vạn Tuyên.

Dạo này, buổi sáng thăm bà nội xong, buổi chiều Trang Noãn Thần đều ở nhà, ngồi phòng điều hòa ăn đồ ăn vặt, vừa nghe âm nhạc vừa chọn công ty, may nhờ là mùa này, nếu là đến cuối năm, cô lấy đâu ra nhiều lựa chọn như vậy? Đang bận, điện thoại di động kêu lên, Trang Noãn Thần còn tưởng là Giang Mạc Viễn mở ra ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn trực tiếp tiếp —— "Tôi hôm nay buổi sáng ăn cơm, buổi trưa cũng ăn cơm, một chút đồ ăn vặt cũng không ăn, không uống đồ uống có ga, xin hỏi ngài còn có chỉ thị gì không?" Kể từ khi biết cô bị sức miễn dịch kém, Giang Mạc Viễn cả ngày lẫn đêm điện thoại, hận không đặt ở trên người cô máy theo dõi.

Đối phương không có ra tiếng, giống như là ngây ngẩn cả người. Trang Noãn Thần lúc này mới liếc mắt nhìn điện thoại di động, ánh mắt đột nhiên ngơ ngẩn, là Cố Mặc . . . . . . "Thật xin lỗi. . . . . ." Cô vội vàng nói một câu.

"Em vừa rồi cho rằng anh là ai?" Trong điện thoại di động, giọng nói Cố Mặc giống như là lộ ra cười, chỉ là nghe có chút mất tự nhiên.

"Không có người nào. . . . . ." Trang Noãn Thần vội vàng đổi chủ đề,

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh hôm nay chỉ còn lại một lần cuối cùng làm vật lý trì liệu, đi theo anh làm cho xong được không?" Cố Mặc nói lên thỉnh cầu. Trang Noãn Thần liếc mắt nhìn thời gi­an, lại nhìn một chút máy vi tính suy nghĩ một chút, "Được, hôm nay anh được ra viện à?"

"Ừ" Cố Mặc cười nói, "em còn nhớ rõ, anh tưởng là quên."

"Lần trước anh có nói rồi."

"Hôm nay cho Hứa Mộ Giai không có thời gi­an, em theo anh làm vật lý trị liệu xong có thể thuận tiện giúp anh làm thủ tục xuất viện được không?"

"Được."

"Vậy anh chờ em."

"Vâng." Sau khi cúp điện thoại, Trang Noãn Thần thở phào nhẹ nhõm, Cố Mặc rốt cuộc có thể xuất viện, lòng của cô cũng buông xuống. ——— ———————————— ————

đường kẹt xe, thời điểm Trang Noãn Thần chạy tới bệnh viện đã là hơn ba giờ chiều, Cố Mặc sớm đã ở phòng trị liệu chờ, thấy cô tới liền đưa lên trước một cái khăn lông, "anh còn tưởng rằng em không thể tới, bên ngoài rất nóng, lau mồ hôi đi."

Cô nhận lấy lau mồ hôi cười cười, "Bên ngoài quá đông."

"Em tới muộn hơn nữa anh vẫn sẽ chờ em." Cố Mặc nhìn cô ý vị sâu xa nói một câu.

Trang Noãn Thần có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, cố ý giả bộ ngu cười cười, "Cái này không thể được, làm trễ nãi thời gi­an sẽ ảnh hưởng đến trị liệu, đến đây đi, chúng ta bắt đầu." . Cố Mặc thấy cô một phút cũng không muốn chậm trễ đáy mắt thoáng qua tia ưu thương, nhưng là không nói gì, gật đầu một cái bắt đầu phối hợp làm trị liệu.

Thời gian trị liệu rất nhanh đã trôi qua. Xong chuyện Trang Noãn Thần lại giúp anh đi làm thủ tục xuất viện, nhưng bởi vì trị liệu thời gi­an quá dài, nơi nhân viên làm việc cũng đã tan việc, không có biện pháp, Cố Mặc chỉ có thể sẽ ở bệnh viện thêm một đêm. Chờ anh thăm xong đi cố, Trang Noãn Thần chuẩn bị rời đi, Cố Mặc lại một tay kéo lấy cô, khẽ thở dài câu, "Cùng nhau ăn bữa ăn tối nhé." Cô lòng mền nhũn cũng liền đồng ý.

Bữa ăn tối gọi đồ ăn mua ngoài, khi trời chiều rơi xuống khí trời cũng không nóng nữa, hai người đem đồ ăn mua ngoài ra sân cỏ bệnh viện ngồi ở trên ghế, gió đêm phơ phất ngược lại cảm giác dễ chịu, hơn xa so với ở trong phòng dùng cơm. "Buổi chiều lúc gọi điện thoại cho em, em tưởng anh là Giang Mạc Viễn đúng không?" Ăn được một lúc, Cố Mặc ngoài ý muốn hỏi một câu.

Trang Noãn Thần chiếc đũa run lên, món ăn qua váy của cô rớt tại trên sân cỏ. Cố Mặc thấy vậy, yên lặng cầm lấy khăn giấy lau váy cho cô. "Để em tự lau là được."

Cố Mặc lại ngăn tay của cô, cẩn thận lau váy cô, ánh mắt có vẻ buồn bã lặng yên, "Noãn Thần , trước kia em sẽ không hất tay anh ra như vậy."

"Cố Mặc . . . . . ."

"Anh hiểu rõ em muốn nói gì." Cố Mặc cười cười, "anh cũng biết rõ em đã kết hôn rồi, Noãn Thần , anh không muốn làm khó em, thật." Trang Noãn Thần trong lòng níu lấy khó chịu, cô cùng anh đã từng tốt như vậy, hai người bọn họ đã từng quyến luyến như vậy. "Noãn Thần ?" Thấy cô trầm mặc, Cố Mặc không nhịn được đưa tay sờ nhẹ mặt của cô.

"Thật xin lỗi Cố Mặc , thật ra thì em sớm đã muốn nói cho anh biết." Sắc mặt cô đau thương, nhìn anh có chút đau lòng. Cố Mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp. "Thật ra thì em. . . . . ." Cô dừng một chút, cau mày suy tư nửa ngày sau mới rốt cuộc nói ra lời nói trong lòng, "em. . . . . . Đã yêu Giang Mạc Viễn ."
Ánh mắt Cố Mặc run lên, cả người ngây ngẩn. "Thật ra thì hôm nay em tới là muốn nói cho anh, không nên sống trong quá khứ, nhìn về phía trước đi, anh vì em nhảy lầu em thật sự vô cùng đau lòng, Cố Mặc , em chỉ hi vọng anh về sau có thể hạnh phúc."

Có mấy lời vẫn phải nói , lôi lôi kéo kéo chung quy đối với người nào cũng không tốt. Ánh sáng từ đáy mắt Cố Mặc từ từ hút ra, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Trang Noãn Thần không biết nên như thế nào an ủi anh, chỉ có thể nhẹ giọng nói, "em thật sự là không biết nên nói gì, chúng ta không có duyên làm tình nhân, vậy làm bạn có được hay không? Em hiểu rõ anh sẽ hận em, em. . . . . ."

" Noãn Thần , anh không có hận em." Cố Mặc ngoài ý muốn mở miệng, đưa tay kéo tay của cô nắm chặt, giống như là ở đem hết hơi sức cuối cùng bắt lấy cọng rơm cuối cùng, mi gi­an lưu chuyển lưu luyến, không thôi."anh hiểu rõ duyên phận của chúng đã hết, anh cũng biết rõ em sớm muộn gì cũng sẽ yêu Giang Mạc Viễn , anh nhận, anh thua."

"Cố Mặc . . . . . ."

"Hãy nghe anh nói hết." Anh ngước mắt nhìn cô, khẽ thở dài một cái, "Hạ Lữ đã từng mắng anh rất đúng, lúc ấy cô ấy khuyên anh buông tay, còn nói khi yêu anh em khóc nhiều hơn cười, anh thừa nhận khi chúng ta yêu nhau em thường vì anh rơi lệ, em yêu anh, chúng ta là chăm sóc lẫn nhau, anh không giống Giang Mạc Viễn không chăm sóc em chu đáo. Chỉ là, mười hai năm tình cảm cứ như vậy tan thành mây khói cảm giác trong lòng có chút khó chịu. . . . . ."

"Anh đừng nói nữa." Trang Noãn Thần chóp mũi chua chua, tuy nói là yêu Giang Mạc Viễn , nhưng là tình cảm đối với Cố Mặc cũng không bị mất, nhiều năm như vậy bóng dáng của anh cô luôn giữ lại trong lòng, cho dù là chưa bao giờ bắt đầu cũng sẽ làm cô không quên.

"Nha đầu ngốc, tại sao khóc, anh không sao, thật không có việc gì." Cố Mặc giơ tay lên khẽ vuốt mặt của cô, nhìn cô hồng hồng mắt, "em không có lỗi với anh, là anh xin lỗi em mới đúng, Hứa Mộ Giai , anh cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Thời gi­an này cũng làm khó cô ấy, anh đã quyết định sau khi xuất viện sẽ cùng cô ấy kết hôn." Nước mắt lạch cạch một cái rơi xuống chiếc ghế, cô khóc, gật đầu một cái, trong lòng vẫn xót. "Noãn Thần , anh cũng sẽ giống trước đây quan tâm ngươi, nhưng chúng ta từ nay về sau sẽ là bạn, yên tâm, anh sẽ không làm khó em, giống em, anh cũng hi vọng về sau em cũng thật vui vẻ." Cố Mặc giọng cũng nghẹn ngào giọng nói, hốc mắt đỏ, xoay mặt giống như là đè nén tình cảm.

Trang Noãn Thần nước mắt không ngừng, Cố Mặc như vậy làm cô chua xót.

"Xem em kìa, khóc thành cái bộ dáng này, để cho người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là anh khi dễ em rồi, đừng khóc." Cố Mặc không nhịn được đưa tay lau đi nước mắt của xô, lại kìm lòng không được ôm cô vào trong ngực, thật chặt, mắt của anh lộ ra bi thương, ách giọng nói nhẹ, "Noãn Thần , cám ơn em đã từng yêu anh. . . . . ." Nước mắt, thấm ướt lông mi dài của Trang Noãn Thần , trong lúc nhất thời cô khóc như đứa trẻ. . . . . . Hình ảnh người ôm nhau rất đẹp.

Nhưng Họ không biết, ở sân cỏ còn cí người khác, con mắt người đàn ông lạnh lẽo, đen tối một mảnh như ban đêm. Chu Niên cũng nhìn thấy một màn này, lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn Giang Mạc Viễn bên cạnh chần chờ nói, "Gi­ang tiên sinh, tôi đi gọi phu nhân."

Trời cao thật đúng là thích trêu cợt người, như vậy một màn cũng có thể bị anh nhìn thấy. Thật ra thì anh không biết Giang Mạc Viễn hôm nay làm sao, trước sau đi hai bệnh viện không biết đang tra những thứ gì, chưa từng nghĩ lại thấy được một màn như vậy, không cần nhìn lâu Chu Niên cũng có thể phát giác Giang Mạc Viễn toan thân tức giận . . . . . .

Giang Mạc Viễn cách đôi nam nữ đang ôm nhau không xa, bàn tay từ từ siết thành quyền, sắc mặt khó coi đến kinh người, một hồi lâu sau lại xoay người lạnh lùng rời đi. Chu Nuên lòng lo lắng theo sau, luôn có loại cảm giác bất ổn, tựa hồ. . . . . . Là Bão sắp đến. ——— ————————  ———

Mười giờ tối Trang Noãn Thần mới trở về nhà, từ bệnh viện sau khi ra ngoài tâm tình của cô rất sa sút, khắp nơi mò mẫm đi dạo một lát mới kéo thân thể mệt mỏi về nhà. Cố Mặc có thể nghĩ tới cưới Hứa Mộ Giai là chuyện tốt, nhưng cô cảm giác anh có chút không thoải mái, chỉ là quay đầu lại lại nghĩ một chút, Hứa Mộ Giai bụng cũng lớn, Cố Mặc không kết hôn thực không thích hợp lắm. Đối với Cố Mặc tâm không hề buông là bình thường , hôm nay khóc giống như là ly biệt người thân, thì ra là Cố Mặc đã sớm biết cô yêu Giang Mạc Viễn , như vậy, cô là từ lúc nào yêu anh? suy đoán thế nào cũng không thể cho ra đáp án chuẩn xác, có lẽ, tình yêu căn bản chính là u mê. Đến nhà, móc chìa khóa mở cửa. Bên trong phòng khoảng không gi­an đen kịt, lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ở một góc tối, có ánh quang hồng như ẩn như hiện. Trang Noãn Thần kinh ngạc một chút, ý niệm đầu tiên chính là có trộm, "Pằng" một cái mở đèn bên trong phòng! Trên ghế sa lon phòng khách, Giang Mạc Viễn ngồi ở đằng kia. Không đổi quần áo ở nhà, giày Tây, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, trên khay trà cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc. Thấy cô trở về, thân thể cao to dựa ghế sa lon sau lưng, giống như không để ý hút một hơi thuốc, nhat khói ra, cặp mắt anh như chim Ưng.

"Đi đâu vậy?" Anh mở miệng trước, giọng nói trầm tĩnh phải giống như đêm khuya Hải Vực.

Chương kế: Nhảy xuống địa ngục

Ngày mai ad đi phỏng vấn việc làm, ai có kinh nghiệm gì chia sẻ nhé! Moa...moa....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy