Chap 30: Nhảy xuống địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Noãn Thần thấy rõ là anh trước tiên là sửng sốt rồi sau đó lẩm bẩm câu, "anh. . . . . . Không phải một tuần lễ sau mới trở về sao?" Tối hôm qua anh rõ ràng gọi điện thoại về .

"Anh hỏi em đi đâu vậy." Giang Mạc Viễn không để ý nghi vấn của cô, nhàn nhạt giọng hơi đề cao chút.

"Em. . . . . ." Trang Noãn Thần nhìn sắc mặt của anh cảm giác có cái gì không đúng, liếm liếm môi nhỏ giọng nói một câu, "Đi dạo phố."

Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm nửa ngày. Cô bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt của anh cùng sắc mặt bình tĩnh đến dọa người, nhưng cô rất rõ ràng cảm nhận được anh đang tức giận, anh tại sao phải tức giận? Thấy anh không nói lời nào, cô đi tới bên tường, mới vừa để túi xuống, người đàn ông trên ghế sa lon lại mở miệng —— "Mua cái gì?"

"Hả?" Cô giống như là như chim sợ ná, sợ hết hồn. Làn khói giữa ngón tay anh tự nhiên phiêu đãng, giống như bị anh một tay bóp chết linh hồn.

"Em không phải phải đi dạo phố sao? Mua cái gì? Cho anh nhìn một chút." Anh vẫn như cũ mặt không biến sắc, giơ tay lên tùy ý buông lỏng cà vạt .

"Em chỉ là mò mẫm đi dạo một chút, không có mua thứ gì." Cô giải thích. Giang Mạc Viễn huý một ngụm khói cuối cùng, thò người ra đem tàn thuốc nhấn ở trong gạt tàn thuốc, hung hăng! giương mắt nhìn về phía cô, môi mỏng làm dấy lên nếp nhăn trên mặt khi cười, "em qua đây."

Cô chưa từng thấy anh cười như vậy, rất lạnh, rất làm cho người khác. . . . . . Rợn cả tóc gáy. Nuốt nước miếng, cô nhắm mắt đi lên trước, anh hướng về phía cô đưa tay, cô liền để tay trong lòng bàn tay anh, trong nháy mắt rùng mình. Tay của anh rất lạnh, khác với quá khứ ấm áp. "Mạc Viễn . . . . . ."

Anh bệnh sao? Giang Mạc Viễn lại làm như không thấy vẻ kinh ngạc của cô, đưa tay lôi cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười như không cười, "Khóc, hả?"

Lạnh lẽo giống như là hơi lạnh dọc theo lỗ chân lông thấm đến trong máu, cô cả lưng cũng bị kéo thẳng, cứng ngắc, vạn bất đắc dĩ chống lại mắt của anh, đáy lòng hoảng sợ. đôi mắt này, lại như như ma quỷ sầm lãnh! Anh, thế là thế nào?

"Bình thường, êm đẹp sao lại khóc?" Giang Mạc Viễn siết chặt lấy mặt cô sức lực tay dần tăng thêm, ngón cái lại giống như dịu dàng lướt môi của cô, cặp mắt kia, giống như là Ám Dạ Dã Lang bắn tán loạn đủ để hung ác ăn thịt người, giọng nói anh ngày càng êm ái, đang vẻ này càng khiến cô lo lắng."Vừa đi dạo phố vừa khóc sao? Là suy nghĩ muốn anh nuốn à?"

"Mạc Viễn, anh làm đau em." Cằm tan lòng nát, anh chưa từng đối với cô như vậy. Thấy cô cau mày, anh lại nhếch môi cười, "Đau không? Anh cho là em sẽ không sợ trời không sợ đất cơ mà, coi như đem em nghiền xương thành tro cũng không biết cái gì gọi là đau."

Trang Noãn Thần trợn to cặp mắt, anh tại sao lại nói cô như vậy? "Nói, đi đâu vậy!" Anh đột nhiên nhấn mạnh. Cằm gần như bị anh bóp vỡ, cô chu môi, muốn nói cho anh biết lời nói thật lại phát hiện một chữ cũng phun không ra, lực nắm của anh quá lớn, nắm chặt cằm của cô giống như bóp kẹt cổ họng của cô. Anh nói. "Câm?" Giang Mạc Viễn mày rậm chau chặt, đã sớm không có quá khứ thương yêu dịu dàng vói cô, buông cằm cô ra, bàn tay lại trực tiếp vòng qua cái ớt cô, bỗng nhiên bóp chặt ——

"A. . . . . ." Cô bị buộc ngẩng đầu nhìn lại mắt của anh, không cách nào trốn tránh.

"Hay là muốn anh đoán?" con ngươi chỗ sâu của người đàn ông vào lạnh hơ, khóe môi lại thấm cười, "Hôm nay gặp qua tình nhân cũ tâm tình như thế nào, hả?" Cô sợ ngây người, kinh ngạc nhìn anh. "Sợ? Anh không phải nên cao hứng em đối với anh còn có chút e ngại?" Giang Mạc Viễn ngón tay gần như khảm vào trong đầu cô, lời lạnh lẽo rơi xuống, "Một buổi chiều thêm một buổi tối, anh ta ủi em nhue thế nào? Khi anh ta an ủi lòng em rốt cuộc không có uất ức chứ?" Mấy ngày này, anh tận tâm tận lực chăm sóc cô, chỉ sợ cô vì chuyện Hạ Lữ không vui, cô không đề cập tới anh cũng sẽ không chủ động hỏi, anh cho là cô đã qua chuyện này, thì ra là, cô đem một bụng uất ức mang cho Cố Mặc , ở trước mặt Cố Mặc cô khóc như đứa trẻ, còn chưa có đối với anh như vậy qua! Đây chính là anh nâng niu trong lòng bàn tay sợ phơi ngậm trong miệng lại sợ hóa thê tử, anh dùng cả trái tim yêu phụ nữ, trên thực tế, trong lòng lại theo không quên tình nhân cũ, chọn khi anh đi công tác len lén gặp, thậm chí trễ như thế mới trở về! Anh, hận không thể giết chết cô!

"Em không có. . . . . ." Trang Noãn Thần thật vất vả mới thở nổi, đôi môi chịu đựng run rẩy, "em là đi xem qua anh ấy, nhưng sau thật là đi dạo phố." .

"Vậy sao?" Giang Mạc Viễn cười đến âm lãnh,  "gặp mặt, em còn chịu đi dạo phố sao?"

"Em thật sự đi dạo phố !" Cô nóng nảy, muốn tránh thoát tay của anh lại không thể. Giang Mạc Viễn tay vừa dùng lực đem lấy đầu cô gần tới, cúi đầu cười khẽ, "Nói cho anh một chút em phục vụ anh ta như thế nào? Các người lâu không gặp, nên đói khát sao?"

"Giang Mạc Viễn , anh đừng nói bậy, em cùng Cố Mặc trong sạch chuyện gì cũng không có!" Cô đẩy anh ra, đứng dậy cách xa hơi thở của anh, giận đến toàn thân phát run.

Giang Mạc Viễn mím môi, cằm căng thẳng, cả người nhìn qua giống như là sắp nhào lên dã thú. Mắt của anh giống như là dao găm hung hăng xẹt qua mặt của Trang Noãn Thần , một hồi lâu sau từ trong túi áo móc ra một hộp thuốc, "Pằng" một tiếng hướng trên khay trà vừa để xuống, giọng nói lành lạnh quyết lãnh —— "Nếu không có gì, tốt, Trang Noãn Thần em nói cho anh biết đây là thuốc gì?" Trang Noãn Thần định thần nhìn lại nhất thời giật mình, bỗng dưng nhìn về phía anh, ánh mắt lộ ra e ngại. "Không dám nói với anh? Vậy thì trí nhớ em rất kém lại quên chính mình uống qua thuốc gì?" Anh vẫn đè ép giọng nói.

"Em, em. . . . . ." Cô trong lúc nhất thời nói không lên lời, trên khay trà để chính là thuốc tránh thai cô vẫn hay uống, cô kinh hãi, không biết Giang Mạc Viễn làm sao biết chuyện này, thậm chí còn có thể tìm thấy hộp thuốc. Hiện tại, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thấy cô ấp a ấp úng, Giang Mạc Viễn hoàn toàn nổi giận, trong lồng ngực vẫn đè ép hỏa vọt chui lên , bàn tay chợt hướng về phía khay trà đứng dậy gầm lên, "Trang Noãn Thần em thật to gan!"

Trang Noãn Thần hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi phịch ở trên đất, ngón tay khẩn trương đội lên trên vách tường, đau, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy , "em không muốn muốn lừa gạt anh. . . . . ."

Ai ngờ lời của cô càng làm Giang Mạc Viễn hiểu lầm, tiến nhanh tới một bước, bàn tay giống như là chim Ưng bắt gà con đem cô bóp chặt, "Trang Noãn Thần , em thật là trung trinh được rồi, gả cho anh rất uất ức quá phải không? Cứ như vậy thương anh ta? Thương yêu anh ta đến mức thà uống thuốc tránh thai? Thà không cùng tôi muốn đứa bé?"

"Em không phải ——"

"Em nói tôi phải đối với em như thế nào? Có phải muốn tôi gi­ao trái tim moi ra cho em xem?" Giang Mạc Viễn gầm thét, giọng nói lạnh lẽo đem không khí quanh mình chấn động phá thành mảnh nhỏ, gắt gao níu lấy cô, "Trang Noãn Thần , em coi như là tảng đá lâu như vậy cũng có thể bưng bít chứ?"

"Buông em ra!" Cô thật sợ, từ khi biết Giang Mạc Viễn đến bây giờ chưa từng thấy anh tức giận đến vậy, trong mơ hồ cảm giác anh có thể tổn thương cô, trong lúc nhất thời sợ liều mạng xô đẩy giãy giụa. Cô càng giãy dụa Giang Mạc Viễn lại càng giận, nghĩ tới ở trong bệnh viện thấy một màn như thế liền giận dữ, đem lửa giận của anh tới cực điểm, bàn tay hung hăng, trực tiếp níu lấy tóc cô. "A ——" đau rát từ da đầu lan tràn ra, cô giống như là bị người mổ bụng, lệ dọc theo khóe mắt chảy xuống, "Buông tôi ra. . . . . . Giang Mạc Viễn , anh là tên khốn kiếp!" Dưới cơn thịnh nộ, người người đều có thể nói chút lời phẫn hận, bao gồm Trang Noãn Thần . Nhưng cô quên, đối phương là Giang Mạc Viễn , tuy nói thường ngày dung túng nuông chìu cô, nhưng rút đi dịu dàng anh chính là một con cọp không hơn không kém, Hạ Lữ nói đúng, con cọp thủy chung chính là hổ, bình thường nhìn như thế nào đi nữa nó thủy chung là con cọp.

"Chủ ý của người nào, hả?" Giang Mạc Viễn nghe xong lời này ánh mắt lạnh lẽo, trên cánh tay tăng thêm lực, Trang Noãn Thần không trọng tâm té vào trên ngực anh, đầu đập vào thềm ngực rắn chắc khiến cô đau, cô cực sợ, liều mạng giùng giằng, tránh né. Thế nhưng anh lại đem tay kia bắt lấy cô, bàn tay như kìm sắt, thật chặt siết chặt lấy hai cổ tay cô, không thấy nửa điểm thương tiếc."Là anh ta dạy em vậy hay là chủ ý của em? Trang Noãn Thần , tôi không phải chưa cảnh cáo em, xem lại em lại dám gạt ta, chẳng những trộm gặp tình nhân còn trộm uống thuốc! Em ăn gan hùm mật gấu phải không? Dám giết đứa bé của anh? !" Trang Noãn Thần tay giống như bị lên gông xiềng, cô giãy giụa hoàn toàn không có tác dụng, Giang Mạc Viễn chỉ bằng một bàn tay có thể khiến cho cô mà cảm nhận được mất đi tự do là như thế nào.

Cô thở hổn hển, trong lúc thở dốc đều là thở lên người của anh, lần này anh rõ ràng tức giận. "Giang Mạc Viễn . . . . . . Anh cùng Sa Lâm còn dây dưa không rõ, tại sao yêu cầu tôi sinh con?" Trang Noãn Thần cố gắng ngửa ra sau eo ếch, đem hết toàn lực tránh né anh, vừa sợ vừa tức cô không lựa lời nói, liều mạng phản pháo anh, "anh không có tư cách! Hôn nhân của tôi và anh đều là anh dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt tới, anh không có tư cách yêu cầu tôi thế nào! Từ ngày kết hôn tôi đã nói qua, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay!"

"Em câm miệng cho tôi!"

"Tôi mạn phép không câm miệng! Anh chính là tên tặc, là một tên khốn kiếp!" Trang Noãn Thần cũng không chịu nổi nữa, giống như là bị rắn độc cắn một hồi phát hiết để lý rống giận, "Tôi với anh, chỉ là hôn nhân khế ước, cho nên anh đừng có hy vọng, tôi sẽ không sinh con cho anh, sẽ không!" Cô uất ức, chuyện này tại sao đổ lên đầu cô? Nếu như lúc ấy anh với Sa Lâm không cùng nhau cô đã không uống thuốc rồi.

Giang Mạc Viễn hận đến nỗi một tay lấy kéo lấy cô, giống như là buồm bị buộc trên thuyền đong đưa, bàn tay kia hung hăng bóp chặt cái ớt cô, ánh mắt đủ để giết người —— "Cuối cùng cũng đem uất ức trong lòng nói ra? Khế ước hôn nhân? Tốt. . . . . ." Anh vẫn lạnh khinh người xâm lấn ánh mắt của cô, "em không phải là giờ giờ phút phút muốn gặp tình nhân cũ sao? Tôi thành toàn em!"

"Anh định làm gì?" Trang Noãn Thần từng đợt từng đợt ra sức kháng cự chỉ cảm thấy tức giận thở gấp, có sức mà không dùng được, mệt mỏi, nhưng vẫn phát giác sau lưng Giang Mạc Viễn vô cùng đáng sợ, cái loại dự cảm đó tiêu hao hơi sức của cô, lục phủ ngũ tạng kịch liệt sôi trào, trong lòng tuyệt vọng cùng hoảng sợ.

"Tôi thành toàn em cùng tiểu tử kia cùng ở cùng, cần gì sau lưng tôi lén lén lút lút?" Giang Mạc Viễn liều mạng kéo cô vào ngực, cảm thụ sự run rẩy của cô, ở bên tai cô nói, "Trang Noãn Thần em nhớ kỹ cho tôi, em chẳng qua chỉ là để tôi phát tiết, làm đồ chơi trên giường, tiểu tử Cố Mặc kia nếu muốn chơi lại Ngươianh phụ nữ Giang Mạc Viễn ta đã đung qua, được, tôi đưa em cho anh ta!"

Ôi. Ôi. Ôi.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy