Chap 31: Dưới địa ngục chờ đợi thiên dường 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phật Ngữ từng nói, nuôi một người cần ngàn câu, hủy diệt một người chỉ cần một câu nói. Giang Mạc Viễn , đã sớm luyện thành hỉ nộ không biến sắc, tính khí bướng bỉnh tự nhiên, trầm ổn kín kẽ dịu dàng, hôm nay hoàn toàn lộ bản tính. Thành công như anh, từ trước đến giờ quen nắm trong tay vận trù, không thể dễ dàng tha thứ sự phản bội, cho nên một khi xúc phạm ranh giới cuối cùng, lửa giận của anh hơn xa người khác. Vách tường lạnh lẽo dán chặt vào lưng Trang Noãn Thần , ngoài cửa sổ rõ ràng là đêm hè, trên nhánh cây con chim còn bởi vì dư âm bay bổng trong không khí sợ hãi kêu không cách nào ngủ, cô lại cảm thấy như rơi vào hầm băng tháng chạp, sau lưng trên vách tường lạnh nhanh chóng lan tràn, từ xương cổ trực tiếp khuếch tán xuống dưới, cô bị anh gắt gao đặt trên tường, câu nói sau cùng của anh như kiểu lưỡi kiếm sắc bén đâm rách cổ họng của cô, làm cô nếm đến cái gì gọi là Đao Phong liếm máu.

Mắt của cô tràn đầy hoảng sợ, không thể tin nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, anh trước sau như một dịu dàng, anh mỉm cười dịu dàng sớm bị lạnh lẽo tròng mắt đen thu lại không còn một mống. "Anh nói cái gì. . . . . ." Cố nén sợ hãi cùng phần lưng đau, Trang Noãn Thần run rẩy mở miệng, cổ họng vẫn như cũ đau rát như cắt, "Giang Mạc Viễn . . . . . . Anh mới vừa nói cái gì?"

Con ngươi chỗ sâu người đàn ông lộ ra lạnh lùng, kiểu như phó tướng mang kẻ thù đặt vào chỗ chết tàn ngược, cúi đầu xuống, gần sát cô, khuôn mặt anh tuấn gò má như tử thần quyết lãnh, "Cô và tên tiểu tử Cố Mặc kia rất ân ái sao? Ở trong mắt tôi chẳng qua là như thế, cô chẳng qua chính là vật tôi tiện tay có được! Trên Cố Mặc kia xem cô là bảo bối, là bảo bối thì thế nào? Cô không phải vẫn là ở đuôi thân thể ta tôi giúp tôi phát tiết? A, quên hỏi cô một câu, tình nhân của cô có biết cô ở trên giường có bao nhiêu lẳng lơ không, hả?"

"Giang Mạc Viễn . . . . . ." Trang Noãn Thần cho là mình nghe lầm, trong thoáng chốc trơ mắt nhìn anh, môi mỏng khẽ run, những lời này giống như là kim nhọn dày đặc đâm vào trái tim của cô, đau quá. . . . . . "Anh nói cái gì hả?" Cô dùng sức toàn thân tránh thoát, toàn thân đau thúc đẩy cô đánh anh giống như phát điên "Giang Mạc Viễn, anh là tên khốn kiếp!" Gi­ang mạc Viễn nghiêm mặt, sức tay đột nhiên tăng thêm. Cô chỉ cảm thấy cánh tay bị vặn đau đớn, trán dầy đặc mồ hôi, theo bản năng phản kháng rốt cuộc đẩy anh ra xong sức lực rốt cuộc hao hết sạch, hai chân mềm nhũn, mất thăng bằng thân thể lập tức ngã nhào trên đất, cánh tay rơi xuống mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, ánh sáng mặt đất chiếu ra trắng bệch gần như mặt của Trang Noãn Thần .

Đầu ong ong, không ngừng vọt ra lời nói lạnh lùng của người đàn ông kia. Cô cho là, rốt cuộc giải quyết xong chuyện Cố Mặc bây giờ rốt cuộc có thể mở rộng lòng hướng về Giang Mạc Viễn , cô cảm thấy , mình hèn mọn bắt đầu chờ đợi anh, quyến luyến anh, trên đường về nhà cô hồi tưởng đủ loại, cuộc hôn nhân này Giang Mạc Viễn là người khởi xướng, nhưng lòng của cô vẫn là không cách nào khống chế được dựa dẫm vào anh, cũng đã nghĩ sẽ không tránh né các vấn đề trong tình yêu, cô đã nghĩ đến cuộc sống bắt đầu già nua cùng anh. Cô rõ ràng biết mình đã yêu anh, bị sự dịu dàng săn sóc rồi lại bá đạo cường thế khiến mình như tù binh, cô biết mình xong rồi, cho dù trước anh vì bản thân mà hoàn toàn phá hủy ảo tưởng trong tình yêu của cô, vậy mà cô lại không có thuốc chữa yêu anh.

Yêu người đàn ông như vậy, như đánh cược. Bởi vì bá đạo như anh, cường thế như anh, kiêu ngạo như anh, muốn không có khúc mắc trong tình yêu, trước đây, cô không xác định, sau đó cô đã sẽ ở trước mặt anh ngẩng đầu nói một câu: Giang Mạc Viễn , anh biết không, em yêu anh.

Trên đường về nhà, cô bấm số điện thoại di động của anh, thậm chí ở thời điểm nhấn số ngón tay còn run rẩy, cô là khát vọng muốn nghe được thanh âm của anh, nhưng, điện thoại di động của anh tắt máy. Cô cho là ạn đang bận đi họp, không hề biết, chờ đợi cô là việc khủng khiếp như thế này. Trang Noãn Thần nằm trên mặt đất, quần lụa mỏng ở dưới hai chân run lẩy bẩy, cô dưới mặt đất tái nhợt, trên đỉnh đầu là bóng người đàn ông, cao lớn, đè nén. . . . . . Đôi giày da sáng bóng, hung hăng giẫm ở trên mặt đất trước mắt cô, lòng co tan nát. . . . . .

Theo sát,cằm bị người đàn ông dùng sức bốc lên, cô bị buộc ngửa đầu nhìn lại cặp mắt đã sớm không có tình cảm của Giang Mạc Viễn , trước mắt hoảng hốt, lại như vậy cảm giác được rõ ràng mồ hôi trên trán hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống xương quai xanh.

Giọng nói Giang Mạc Viễn rơi xuống đỉnh đầu cô, gần như gằn từng chữ, "Trang Noãn Thần , từ nay về sau tôi sẽ không đối đối tốt với em nữa, một phân một hào cũng không!"

Trang Noãn Thần nhìn mắt của anh, bị ánh sáng lạnh lẽo đâm vào toàn thân đau nhức. Thế nhưng anh lại không cho cô cơ hội thở dốc, một tay kéo cô lên , đã không có dịu dàng thương yêu. "Buông tôi ra, anh muốn làm gì?" Trang Noãn Thần giật mình, toàn thân phát run. Thế nhưng anh lại cười lạnh lôi cô chặt vào ngực, môi mỏng mập mờ dựa sát ở bên tai cô, "Tôi muốn nhìn một chút em cùng tiểu tử kia có bao nhiêu chim cá tình thâm!"

Cô thiếu chút nữa hít thở không thông, chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của anh liền bị bàn tay to của anh trực tiếp kéo ra khỏi cửa phòng. ——— ————————

Thường thường có người nói, nếu như anh muốn tùy hứng, vậy trước tiên học được chịu đựng, có thể chịu đựng hậu quả mới có thể tùy hứng. Nếu như anh muốn độc lập, vậy trước tiên học được kiên cường, có thể nhịn được đau đớn, mới có thể độc lập. Nếu như anh muốn càn rỡ yêu, vậy trước tiên học được quên lãng, quên mất thất tình đau đớn, mới có thể lớn mật yêu. Anh có thể đi làm tất cả chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không vì kết quả bi thương.

Một người chân chính cường đại, cũng không phải là nhìn anh ta có thể làm cái gì, mà là nhìn anh ta có thể gánh chịu cái gì. Này chính là kinh nghiệm của người đi trước, nhưng Trang Noãn Thần thật sự hiểu đạo lý này, tất cả đều là bởi vì gi­ang mạc xa. Khi cô bị Giang Mạc Viễn trực tiếp kéo vào bệnh viện nằm viện lâu thì cô mới hiểu được hậu quả khi chọc giận Giang Mạc Viễn . Đêm, đen tối đáng sợ, nhưng cũng không bằng sắc mặt của Giang Mạc Viễn , ngay cả ngoài cửa sổ trăng sáng cũng tựa hồ cảm thấy phần này nguy hiểm bị sợ đến trốn vào tầng mây, trong lúc nhất thời mây đen che phủ, kể cả ánh sao cũng mất đi ánh sáng, hắc ám, phủ xuống, giống như địa ngục.

Hành lang bệnh viện an tĩnh đến dọa người, trên đỉnh đầu dựng lên đứng hàng đèn chân không chiếu lên làm người ta không chỗ nào che giấu, bây giờ là nửa đêm, ngay cả bác sỹ trực cũng ngủ thật say rồi. Trang Noãn Thần hoảng sợ bao phủ, cũng ý thức được tình cảnh nguy hiểm, không cần phải nói còn có thể xảy ra chuyện đáng sợ hơn, chỉ là cô đoán không ra chuyện đang sợ hơn kia đến tột cùng là chuyện gì, chỉ là vẻ mặt Giang Mạc Viễn nói cho cô biết, cô, không thể tha thứ! Cô không dám kêu to, một khi giãy giụa chỉ khiến người đàn ông càng mạnh tay trói buộc, gót giày đáy bằng gõ trên hành lang lạch cạch vang dội, đến khi, Giang Mạc Viễn đưa tay"Bùm" đẩy cửa chính phòng bệnh của Cố Mặc ra! .

Trang Noãn Thần khó tin nhìn chằm chằm hành động của Giang Mạc Viễn , anh chẳng lẽ muốn mang cô đi gặp Cố Mặc ? Anh rốt cuộc muốn làm gì? phòng bệnh của Cố Mặc là phòng cao cấp, riêng biệt kín đáo, cho nên không phải có tình huống cần thiết sẽ không có bác sĩ trực ban coi chừng, hơn nữa Cố Mặc ngày mai chuẩn bị xuất viện, cho nên không có có bác sỹ hay y tá ở đây cũng là bình thường. Nhưng chưa từng nghĩ, Giang Mạc Viễn lại dễ dàng trực tiếp tiến vào. Giờ khắc này Trang Noãn Thần mới biết, thì ra là Giang Mạc Viễn đã sớm biết tình hình Cố Mặc thế nào! Phòng bệnh hết sức xa hoa, đẩy cửa đi vào là phạm vi ngoài, có thể đãi khách ăn cơm , tiếp theo là nơi khám bệnh, trung gi­an cách một cánh cửa thật dày, dễ dàng cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Trang Noãn Thần lòng như lửa đốt dùng sức giãy giụa, "Giang Mạc Viễn anh điên rồi? Anh dẫn em tới nơi này làm gì?" Cô chỉ sợ Giang Mạc Viễn sẽ đẩy đẩy cánh cửa ra khiến Cố Mặc tỉnh dậy, hai người bọn họ giằng co mạnh hơn.

Giang Mạc Viễn cũng không nổi điên nữa, đuôi lông mày anh tuấn nhếch lên cười lạnh, cánh tay trái rắn chắc nhốt chặt hai cánh tay cùng thân thể cô, một dùng sức đẩy cô tại cửa phòng bệnh, chỉ cách một tầng thủy tinh, đối diện bên trong là giường bệnh to lớn, trên giường bệnh, Cố Mặc giấc ngủ rất sâu, trong lúc mê anh sợ là chết cũng không nhớ đến Trang Noãn Thần cùng anh chỉ là một cửa ngăn cách. Phòng ngoài cùng cái cánh cửa kia im hơi lặng tiếng đóng lại, giống như là tòa thành dầy cộm nặng nề, đem Trang Noãn Thần cùng ngoại giới ngăn cách. Phòng ngoài, tối sầm. Nội thất, có hơi yếu ánh sáng. Trang Noãn Thần cả người bị Giang Mạc Viễn chống đỡ ở cửa trên thủy tinh, hô hấp dồn dập, trái tim bị anh hành động hung hăng bóp vỡ, đau đớn không dứt, từng trận mãnh liệt đầu váng mắt hoa đánh tới, khẩn trương đạt tới cực điểm, cô không biết anh muốn làm gì. "Tôi thật sự là hối hận ban đầu an bài cho anh ta phòng bệnh cao cấp như vậy." Sau lưng, Giang Mạc Viễn đè thấp giọng nói, giống như bàn thạch đè ở tai của cô, kèm theo hơi khí ấn áp lăn xuống phần cổ của cô, "Như vậy thật là có lợi cho hai người các ngươi vụng trộm."

"Tôi không có. . . . . . Tôi không có cùng anh ấy." Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu, giọng nói vô lực mềm mại, không phải cô sợ quá lớn tiếng sẽ đánh thức Cố Mặc , chỉ là bởi vì thật không còn hơi sức nữa, từ một đường giãy giụa đến giờ phút này, cô cả người hơi sức hầu như không còn, giống như là bị người rút đi lưng xương sụn, thân thể mềm mại ngồi phịch ở trong ngực Giang Mạc Viễn , mắt khép chặt sắc mặt trắng bệch, chỉ còn lại khổ sở co giật.

"Các người sau lưng tôi vụng trộm đã mấy lần?" Giang Mạc Viễn không bao giờ tin tưởng lời của cô nữa, đối với gò má của cô từ xanh sang trắng cũng coi như không thấy, khịt mũi cười lạnh, "cô cùng anh ta thời điểm ân ái là bên trong thì ở trên chiếc giường lớn kia còn bên ngoài là trên cái so­fa này, cũng là các ngươi thích chơi kích thích, mỗi chỗ đều làm một lần, hả?"

Trang Noãn Thần mở miệng hơi sức cũng bị mất, cả người mơ màng căng căng, đôi môi cũng liều mạng đang run. "Từ xế chiều năm giờ đến tối mười giờ, gần năm giờ, anh ta có thỏa mãn cô?" Giang Mạc Viễn thấy cô không nói lửa giận trong lòng cháy sạch. chưa bao giờ có ghen tỵ như hỏa diễm, cắn nuốt lý trí, đem anh trước sau như một trầm ổn đốt hầu như không còn một chút.

Sorry các vị. M đi thăm "anh ấy" hnay mới về đăng đc truyện cho mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy