Chap 32: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng kiêu ngạo, yêu anh lại càng nguy hiểm. Trang Noãn Thần sớm đã hiểu rõ đạo lý này, cho nên không dám yêu, đây cũng là lý do Ngải Niệm đã từng khuyên cô tìm người đàn ông bình thường sống chung. Cô vẫn cảm thấy, loại nguy hiểm này cũng chỉ là biểu hiện tham lam muốn khống chế đối phương, lại quên việc quan trọng, đó chính là, loại đàn ông kiêu ngạo này một khi xử tội cô liền không còn cơ hội lật người, là chết, ngay cả cơ hội chết từ từ cũng không có, anh ta sẽ không dễ dàng tin tưởng, càng sẽ không dễ dàng tha thứ. Lòng của anh ta sẽ không đóng, chỉ liên quan đến tôn nghiêm. Giang Mạc Viễn , chính là loại đàn ông kiêu ngạo này, có thể cho cô dịu dàng triền miên, cũng có thể để cho cô nguy hiểm tới chết. Hốc mắt, bị nước mắt trướng đến làm đau, mồ hôi làm ướt người, cô mệt muốn chết rồi, mệt lả, cả người chỉ có thể ỷ chống vào thân thể Giang Mạc Viễn mới có thể đứng vững, miệng vô lực lẩm bẩm, "Mạc Viễn . . . . . . Tôi cùng anh ấy thật sự không có gì, tôi. . . . . . Thật rất muốn với anh sống cùng nhau cuộc sống tốt đẹp. . . . . ." Giống như là thỏa hiệp hoặc như là dùng hết lực cuối cùng mà nói hết lời nói này. Chỉ tiếc, những lời này vào lúc này nói ra đã không còn ý nghĩa. Sau lưng, Giang Mạc Viễn cười lạnh, bàn tay chợt lướt qua mặt của cô, cưỡng bách mà đem cô dán chặt vào ngực, "Nói cho tôi biết, lời của cô tôi còn có thể tin tưởng sao?" .

"Mạc Viễn . . . . . . Tôi thật sự . . . . . ." Yêu, đã không cách nào nói thành lời, trái tim tan nát rồi, còn phải yeu thế nào?

"Trang Noãn Thần , cô rất thích xem tôi bị cô đùa bỡn trên lòng bàn tay đúng không? Lần lượt lừa tôi còn muốn toàn thân mà lui? Cô đối với anh ta không phải kiên trinh không đổi sao? Không phải vội vã muốn cùng anh ta ở cùng bay sao? Được, tôi thỏa mãn cô." Giang Mạc Viễn điều chỉnh cánh tay trái đang ôm cô, khiến Trang Noãn Thần hướng phía trước , bức hai mắt của cô, lộ ra nụ cười không quan tâm, "Chỉ là, cũng phải chờ tôi nói Game Over!" Bỗng dưng vén váy cô lên, bàn tay trực tiếp đi vào trong váy. Trang Noãn Thần thế này mới ý thức được ý đồ của anh, thân thể xụi lơ lập tức căng thẳng, hai chân ra sức giẫm đạp, trong lòng Giang Mạc Viễn kịch liệt giãy giụa."anh điên rồi? Buông tôi ra. . . . . ."

"Cô kêu to lên, tốt nhất cô nên đánh thức tình nhân cũ, để cho anh ta tận mắt nhìn tôi chơi cô như thế nào!" Giang Mạc Viễn tức giận trực tiếp chuyển thành hành động, anh giống như một con ngửi được Huyết Tinh Khí lang, không chút kiêng kỵ nắm kéo quần áo của cô.

Trang Noãn Thần đôi cánh tay cùng thân thể, bị bàn tay Giang Mạc Viễn chặt chẽ kiềm chế , đầu mùa hè quần áo rất mỏng, dựa vào quần áo trên người làm sao có thể ngăn cản ý định điên cuồng của người đàn ông? Ý đồ của anh quá mức rõ ràng, thúc đẩy cô kịch liệt rung động. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, cũng không có sợ như vậy, đây là một loại cực sợ hãi, tinh thần của cô, cùng hồn phách của cô bị rút cạn! Cô đem toàn lực giãy giụa giống như bị bò cạp chích đau đớn, "Không cần!" Chỉ tiếc, hoảng sợ của cô khiến Giang Mạc Viễn nghe thấy chỉ giống hột đào vỡ vụn, hương vị ngọt ngào của hột đào rốt cuộc lộ ra rồi. Trên người phụ nữ quần áo trở nên xốc xếch, Giang Mạc Viễn theo bản năng quấn chặt cánh tay trái.

Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy xương sườn bị cô bóp méo, muốn gãy ra! Trên đỉnh đầu, hơi thở của đàn ông càng ngày càng đậm hơn, anh lòng lang dạ sói ý đồ đã rõ ràng.

Trong phòng, Cố Mặc vẫn như cũ ngủ say, không chút nào nghĩ đến một bức tường ngăn cách, người phụ nữ mình yêu thương giống như là con thỏ sắp bị người ta hủy đi xương cốt. Cánh cửa dày cộm nặng nề, thu nạp tất cả thanh âm giãy giụa. Váy của cô bị bàn tay người đàn ông hung hăng thoát đi, bàn tay Giang Mạc Viễn như gạch đá lạnh lẽo xa lạ, thuần thục chìm vào bụng người phụ nữ, anh không hề thương tiếc như đao kiếm xa lạ đâm xuyên qua bụng cô, đâm xuyên qua trái tim của cô!

Giang Mạc Viễn nhếch môi cười lạnh, bàn tay rộng rãi bên dưới là mềm mại ấm áp, đắm chìm trong nơi tư mật có thể cảm nhận được sự đàn hồi. Anh giống như là đùa bỡn. Không cấp cho một tia trìu mến, chỉ còn đối với cô nhục nhã cùng phẫn hận, động khớp xương ở ngón tay, bàn tay liền tự do vận động ở nơi mềm mại ấm áp như biển, giống như một thuyền lá nhỏ đong đưa với đong nước ấm áp, mềm mại. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra một loại thú tính hung ác nguyên thủy. Một tia sợ hãi xẹt qua Trang Noãn Thần , thần kinh cùng thân thể cứng ngắc, tiếp liền nổi điên giãy giụa, "Không cần. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Cầu xin anh đừng muốn ở nơi này. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ."

Vào giờ phút này cầu khẩn nhìn người đàn ông vờ tha để bắt thật, nếu như vừa Giang Mạc Viễn là tức giận, như vậy hiện tại anh nghiễm nhiên đã thành muốn khống chế lý trí dã thú. Phụ nữ trong ngực kịch liệt phản kháng khiến cho anh hoàn toàn vứt đi ngụy trang, xé rách da mặt, anh đột nhiên biến thành dã thú, biến thành ác ma xâm phạm cùng công kích!

"Cầu xin tôi? Xem ra không bằng van cầu nhan tình cũ của cô ở bên trong , anh ta ngủ thật là quen thuộc." Môi của anh gần sát tai của cô, bàn tay lại bỗng dưng kéo rơi nút áo cô, hơn phân nửa bả vai lộ ở trong không khí lạnh kẽo, môi của anh rơi xuống, ở phía trên cọ sát, "Như vậy đi, cô lớn tiếng gọi, kêu anh ta tỉnh, để anh ta đi đến cứu cô, như thế nào?"

Đáy lòng đã đến cực hạn muốn gãy cần phải băng bó, không ngôn ngữ nao có thể nói hết được sự xấu hổ của cô, lòng cô bị dã thú sau lưng thú khiến cho tan nát rồi ! "Tôi là vợ của anh. . . . . ." Nghẹn ngào nói lời này xong, cô khóc, nước mắt dính vào mặt, quần áo rốt cuộc bị tung tóe dơ bẩn, cô biết, cô và Giang Mạc Viễn quan hệ từ tối nay bắt đầu hoàn toàn tuyệt vọng, từ nay về sau cô và anh, sụp đổ!

"Cô là vợ của tôi, trước đây tôi cũng từng coi cô là bảo bối." Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, khóe mắt đuôi mày đều là chán ghét, "Hôm nay cô thật ra để cho tôi hiểu một chuyện, đối với cô, không cần chút nào thương tiếc!" Câu nói sau cùng gần như từng chữ từng câu, lạnh lẽo sụp đổ.

Trang Noãn Thần toàn thân run lên, bi thương đến chết tâm. Cánh tay của anh lạnh như băng, cứng rắn, đóng băng tức giận cùng phản kháng của Trang Noãn Thần ! bàn tay to lớn của anh còn lại là hỏa dục, tham lam đòi xâm
lấn vào nơi mềm mại ấm áp, muốn thiêu đốt tim rừng tực trong cơ thể anh. Nóng! Rất nhanh, buồn bã lặng yên thành phẫn hận, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu từ trong đôi mắt to cuồn cuộn mà rơi, hận đến hàm răng cũng muốn cắn vỡ, đau nhức nhưng cũng không bằng đáy lòng đau đớn.­

Giang Mạc Viễn lại tính nhục nhã cô hành hạ cô, từng phát từng phát, giống như đồng hồ quả lắc không nhanh không chậm, rất có tiết tấu. Một bên anh dùng loại tiết tấu này, cướp lấy nơi ấm áp cùng mềm mại của cô, xơi tái ý chí của cô. Anh giống như nắm một con bồ câu xinh đẹp dùng sức vỗ cánh, liều mạng giùng giằng, ngoài chinh phục cũng chỉ là chinh phục. Trên người hơi sức cũng không sai biệt lắm đã tiêu hao hết, giống như là bị người ta níu lấy lỗ tai con thỏ nhỏ, việc duy nhất Trang Noãn Thần có thể làm chính là nhắm mắt thật chặt, cứng ngắc, thân thể khẩn trương, từ từ xụi lơ xuống. Lòng của cô, chìm vào bể khổ! áo bị anh từng cái một cởi ra, thân thể của cô cứng đờ giống như đoạn cọc gỗ, sống mũi thẳng, cái trán cùng gương mặt như cũ sáng bóng như Ngọc Thạch. Anh không nhịn được vặn mặt của cô lại, môi mỏng đè lên, hàm răng cắn đôi môi tươi mọng của cô, dùng sức mút. Hút, rốt cuộc cũng thành công phá vỡ cục diện bế tắc trên mặt cô, cô đau đến toàn thân phát run. Sự xâm nhập đáng sợ, cô đến chết cũng không thể tưởng tượng được là Giang Mạc Viễn ra tay như vậy, eo cùng tứ chi cũng không nhúc nhích được, cũng không thể ngẩng lên, cả thân thể ức chế không ngừng run rẩy. Điều duy nhất mà hiện tại cô có thể làm chính là nhắm chặt mắt lại, giống như nhắm chặt mắt khi gặp phải tai nạn trước mắt, cho nên anh càng kịch liệt dùng tay ở trong cô. Cũng mặc kệ mà nhắm chặt mắt, cũng không thể hóa giải tắc nghẽn trên lồng ngực, vật kia cứng rắn chặn thở không ra hơi. Vật cứng rắn phía dưới cuồn cuộn khuất nhục cùng ghê tởm, vô luận như thế nào cũng không thể đem nó giải khai! Cô giống như là trứng gà bị bóc vỏ trắng bóc, mà lại như hoa đỗ quyên màu sắc tinh khiết, tươi mới. Thừa nhận tất cả đều là bẩn thỉu cùng khuất nhục, muốn nổ tung! Cô lúc này cực kỳ nặng nề sợ hãi giống như một loại ma chú. Đè ép sự ý niệm chống cự của cô. Mỗi khi cô muốn chống cự, lại sợ vật to lớn kia sẽ áp vào cô! Eo con kiến, bụng phẳng lì cực đẹp, bộ dáng của cô giống như là Mỹ Nhân Ngư.

Giang Mạc Viễn biết cô không dám la, ngay cả kịch liệt giãy giụa cũng không dám, đáy lòng cười lạnh, cặp mắt kia lại bị duyên dáng trước mắt khiến dục hỏa tăng lên**, không thể không thừa nhận, dù là dưới cơn thịnh nộ, nữ nhân đáng chết này vẫn có thể dễ dàng câu dẫn anh **, như trước khát vọng cô, hận không đem được cô hung hăng cắn nuốt vào bụng! Đem thân thể cô hoàn toàn đặt trên cửa, cách một tầng thủy tinh, nhìn Cố Mặc mắt gần như giết người! Bàn tay giống như là con thỏ, hướng lưng trần tuyệt vời của cô về phía anh, Giang Mạc Viễn khẽ hí mắt, hô hấp tăng thêm, cánh tay rắn chắc nâng cao hông của cô, bàn tay kia chậm rãi kéo khoá quần tây xuống. . . . . . Giang Mạc Viễn không ngừng bành trướng . Xốc xếch như cô, mặc chỉnh tề như anh, một màn này đã là cực kỳ vũ nhục! Trang Noãn Thần không khó phát hiện anh rục rịch chộn rộn, lần nữa phản ứng kịp liều mạng chống lại, nước mắt làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như là mèo con đưa ra móng vuốt nho nhỏ cuối cùng để phản kháng, làm chọc giận Giang Mạc Viễn , anh cúi đầu, môi mỏng chợt lập tức đặt xuống sau tai trắng noãn của cô, hít thật sâu mùi vụ thơm ngats của mái tóc cùng da thịt cô, gặm nhắm trở nên điên cuồng.

Chịu đựng lòng dạ tan nát, lòng của cô cùng linh hồn không chịu nổi phát run, sát cô chỉ cảm thấy bàn tay anh không chút lưu tình nâng cao eo cô, vật cứng rắn nóng bỏng dán lên người cô, không có chút nào âu yếm vuốt ve, thân thể bị vật kia cuồng dã, hung hăng xuyên qua! Cách một cánh cửa là hai thế giới, phòng trong yên tĩnh một hơi thở cũng không có, dường như là cái gì cũng không tồn tại. bên ngoài, người đàn ông không chút lưu tình thẳng tiến trong nháy mắt, vốn là Trang Noãn Thần mãnh liệt giãy giụa đột nhiên lập tức cứng đờ bất động! Thời gi­an như ngưng lại, một mảnh tĩnh mịch!

Tết bận quá! Mn chịu khó chờ nhá! Nhanh thôi. Hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy