Chap 52: ai có thể giữ được thề non hẹn biển?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh thì khí trời bộc phát nóng ran, mấy trận mưa to cũng không hóa giải được chút nóng bức nào, rời khỏi máy điều hòa không khí cơ hồ chính là cùng không khí cuồn cuộn sóng nhiệt làm bạn. Thời gi­an này Trang Noãn Thần vẫn như cũ tự thân tự lực, mang theo nhân viên mới chạy tới công ty này xong lại dẫn nhân viên cũ chạy sang công ty khác, mỗi ngày mặt trời chói chang rọi thẳng vẫn cứ chạy quanh cả thành Bắc Kinh, chỉ là cũng may nhờ có chiếc xe, nếu không cô không phải là bị mặt trời sống bới ra một lớp da . Nàng ngược lại bị phơi thành màu da khỏe mạnh, mùa đông lúc da Thái Bạch, quá bệnh rồi, bây giờ nhìn ngược lại thuận mắt chút, đương nhiên là muốn bỏ qua đuôi lông mày mệt mỏi. Phương Trình đã một đợt không có tới Vạn Tuyên rồi, từ khi làm xong hạng mục Phỉ Tư Mạch đã không có lộ diện nữa, tất cả các hoạt động đều là do Trang Noãn Thần chủ động ra mặt bàn bạc, ngay cả khi ký hợp đồng, Phương Trình cũng chỉ là ủy thác một luật sư đại diện , toàn quyền ủy thác Trang Noãn Thần xử lý. Đối với hành động của Phương Trình cô ngược lại hiểu rất rõ, Vạn Tuyên đối Phương Trình mà nói chỉ có thể coi là một hứng thú, hay hoặc giả là trong lúc rãnh rỗi dùng cho vui , cho nên Vạn Tuyên thường đối với anh ta cũng là hời hợt, Vạn Tuyên khi thu hoạch cũng ngoài ý muốn rồi, lòng của Phương Trình chỉ tập trung ở tập đoàn Unit­ed Artists. Tuy nói danh sách hợp đồng cũng không lớn, hơn nữa còn đều là hợp đồng đơn lẻ, nhưng đây đối với tất cả nhân viên Vạn Tuyên mà nói đã là khích lệ lớn, hơn nữa Trang Noãn Thần cũng tin đây chỉ là khởi đầu mới, cô sẽ mang theo nhân viên Vạn Tuyên càng làm càng lớn. Tất cả mọi người sẽ càng ngày càng tốt, bao gồm cô.

Nhưng là, một cuộc điện thoại của Ngải Niệm giống như là một chậu nước lạnh dội tới, làm một người nhiệt huyết như Trang Noãn Thần cũng rùng mình một cái. Lúc Ngải Niệm gọi điện thoại tới đã là sau nửa đêm. Trên giường Trang Noãn Thần bị Gi­ang Mạc Viễn chơi đùa chỉ còn lại một ngụm cuối cùng tức giận nghe được điện thoại di động ông ông tác hưởng, chĩa vào mặt Giang Mạc Viễn mặt gần như xanh mét vội vàng lấy qua di động, đem lưng quay lại chỗ Gi­ang Mạc Viễn. Ai ngờ vừa mới tiếp thông liền nghe Ngải Niệm ở đầu kia oa oa khóc lớn, "Noãn Thần, mình muốn cùng tên khốn kiếp Bộ Binh kia ly hôn?"

"Hả?" Trang Noãn Thần trong lòng khẽ run rẩy, không biết lồng ngực nở nang đàn ông lại lần nữa đặt lên sau lưng của cô hay là bởi vì lời nói của Ngải Niệm, quay đầu liếc mắt nhìn , mười hai giờ một khắc, đỉnh đầu bắt đầu sưu sưu bốc lên gió mát. Ngải Niệm không phải người phụ nữ dễ làm bậy, trừ phi thật là gặp chuyện lớn nếu không sẽ không trễ như thế gọi điện thoại quấy rầy người khác.

"Noãn Thần, mình. . . . . . Ô ô. . . . . ." Trong điện thoại Ngải Niệm khóc không thành tiếng, khóc bù lu bù loa . Mà bên cạnh, Gi­ang Mạc Viễn lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, mới vừa rồi sự hăng hái của anh bị cắt đứt không tự nhiên phải chịu, cúi người cúi đầu nhẹ gặm đầu vai của cô, bàn tay thuần thục đi xuống, dò hướng ao đầm làm anh si mê.

"Ngải Niệm cậu trước tiên đừng khóc, nói cho mình biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì được không?" Nóng, lạnh . Trời, Trang Noãn Thần toàn thân mỗi một chỗ tế bào đều bị động tác quen thuộc của Gi­ang Mạc Viễn kích thích,cô hận vội vàng chống nửa thân thể lên quay đầu đẩy anh một cái, sử dụng ánh mắt ý bảo anh không được. Gi­ang Mạc Viễn khóe môi lại làm dấy lên xấu xa Liên Y, bị cô đẩy ra lại trực tiếp nhấc cao sau lưng cô, nóng bỏng hôn một đường kéo dài , nhiệt tình cắn nuốt nhu hương trong ngực từng tấc vân da. Trong điện thoại, Ngải Niệm vẫn còn ở ô ô khóc lớn. Trang Noãn Thần tránh thoát không ra cả người nằm lỳ ở trên giường, theo dõi đầu anh càng ngày càng đi xuống, khi nóng bỏng quen thuộc chạy dài ra toàn thân của cô đều run rẩy, liều mạng khép hai chân không để cho anh tiếp tục xâm chiếm.

"Cậu bây giờ là ở nhà không? Bộ Binh có ở bên cạnh cậu không? Đưa điện thoại cho anh ta?" Gi­ang Mạc Viễn nhiệt tình cháy sạch cô hơi sức nói liên tục cũng không có, nhưng thời điểm này còn là lý trí chiến thắng dục vọng, hướng về phía điện thoại di động tận lực khiến giọng nói kiên cường. Gi­ang Mạc Viễn thật cũng không làm khó cô, lại đặt lên sau lưng của cô, một tay đi vòng qua trước ngực của cô vuốt vuốt, một tay không thành thật trêu chọc, môi mỏng lại lạc trong mái tóc cô triền miên cọ sát lẫn nhau, cằm trong suốt hấp dẫn mài đỏ hơn nửa cổ.

"Mình đang ở khách sạn Sùng Văn." Ngải Niệm thật vất vả nghẹn ngào mới nói rõ một câu.

Không ngờ câu trả lời làm Trang Noãn Thần cả kinh, xoay người chống cánh tay ra sau lưng vào bụng người đàn ông, thanh âm giống như con chim đột nhiên bị bóp cổ, "Cái gì? Cậu ở Bắc Kinh?"

"Mình bây giờ nhìn thấy hai mẹ con bọn họ liền ghê tởm?" Ngải Niệm cắn răng nghiến lợi, xuyên qua sóng điện thoại Trang Noãn Thần cũng có thể dễ dàng cảm nhận được oán khí đến từ sâu trong nội tâm của cô.

Trang Noãn Thần dùng hết toàn lực đem Gi­ang Mạc Viễn khẽ đẩy ra, một mặt hừng hực ngồi dậy, kéo thảm mỏng qua che kín thân thể trần truồng, "Cho mình địa chỉ, mình lập tức tới tìm cậu." Lại dặn dò mấy câu sau lúc này mới kết thúc trò chuyện.

Liếc mắt nhìn màn ảnh, lại có vài cuộc điện thoại không nghe, tất cả đều là Bộ Binh. Khẽ thở dài một hơi, Trang Noãn Thần trở mình, eo ếch lại bị người đàn ông phía sau đột nhiên ôm, giọng trầm thấp hơi có vẻ mập mờ cọ sát cổ cô, "Anh để cho em ra cửa sao?"

"Em nhất định phải đi, Ngải Niệm tám phần lần này là nghiêm túc." Cô tránh khỏi hơi thở của anh, ấm áp, bận tâm , giống như là biểu thị quan hệ của bọn họ từ nay sẽ bình thường, nhưng cô chỉ sợ, Gi­ang Mạc Viễn chỉ có ở trên giường mới bình thường.

"Chuyện cũng không thể làm một nửa thì đi?" Anh khẽ chọn cao chân mày, con ngươi thâm thúy vọt qua một tia không vui.

Trang Noãn Thần mặc kệ anh, đưa tay đẩy mặt anh qua một bên, " cái gì cũng để sau, ngộ nhỡ Ngải Niệm nghĩ không thông thì làm thế nào? Em phải nhanh đi xem một chút." Mới vừa cầm lấy quần ngủ chuẩn bị mặc, Gi­ang Mạc Viễn lại đưa tay ôm lấy, ôm chặt hông của cô, giọng nói khàn khàn càng giống như là khẩn cầu, "Anh sẽ rất nhanh."

"Vậy cũng không được." Cô vội vàng tránh anh ra, kéo quần ngủ liền xông vào phòng rửa tay. Cô làm sao dám tin lái niệm anh nhanh được chứ? Gi­ang Mạc Viễn nhìn chằm chằm bòng lưng như chạy trốn của cô, dở khóc dở cười. Trong chốc lát, Trang Noãn Thần đơn giản tắm rửa một chút rồi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện y phục của cô đã bị mang vào phòng ngủ, một bên Gi­ang Mạc Viễn cũng mặc chỉnh tề, rất có bộ dáng cũng ra cửa.

"Anh đi làm gì ?" Cô sững sờ, cầm lấy y phục một bên mặc bên hỏi.

"Anh lái xe đưa em." Gi­ang Mạc Viễn trả lời đồng thời mang chỉnh trang bên ngoài.

Trang Noãn Thần nhìn anh mở trừng hai mắt, thật lâu mới nói, "Không cần, em trực tiếp lái xe đi là được."

"Chính em xem một chút đã mấy giờ rồi?" Anh tức giận nói miệng, lại không đợi cô mở miệng trả lời bổ sung câu, "Nhanh lên một chút, nếu không anh đổi ý em cũng đừng nghĩ ra cửa." Cô vừa nghe vội vàng cúi đầu thay quần áo.
——— —————— ——— ——

Chờ khi Trang Noãn Thần qua địa chỉ tìm chưa từng nghĩ Hạ Lữ cũng ở đây, rất dễ nhận thấy cô cũng là bị Ngải Niệm gọi điện , mặt buồn ngủ, thấy Trang Noãn Thần ánh mắt liền hạ xuống, rất nhanh sắc mặt biến thành không tự nhiên. Trang Noãn Thần cũng không còn ngờ tới Hạ Lữ sẽ ở đây, ngẩn người sau mới tiến lên. Mạnh Khiếu ngồi ở trên ghế sa lon, thấy bọn họ tới chủ động đứng dậy chào hỏi, Gi­ang Mạc Viễn nhìn thấy Mạnh Khiếu cũng ở đây sau đuôi lông mày một cái chớp mắt chất vấn, Mạnh Khiếu mở miệng trước, "Ba người tán gẫu, tôi cùng Mạc.Viễn ra phòng khách, chờ đợi ba vị sai khiến." Nói xong liền đưa mắt nhìn Giang Mạc Viễn một cái. Gi­ang Mạc Viễn đưa tay vỗ vỗ đầu vai Trang Noãn Thần nối gót Mạnh Khiếu đi ra khỏi phòng ngủ. Giường lớn khách sạn, khăn giấy ném từng đoàn từng đoàn, nhìn ra được thấy Hạ Lữ tới Ngải Niệm đã khóc một hồi rồi, mắt hồng như thỏ, đứa bé ở một bên còn ngủ, hồn nhiên không biết giữa người lớn với nhau có chuyện gì xảy ra. Hạ Lữ không biết nên cùng Trang Noãn Thần nói gì cũng liền dứt khoát cái gì cũng không nói, ở trên ghế so­fa sau khi ngồi xuống khẽ thở dài một hơi.

Trang Noãn Thần ở bên giường ngồi xuống, khẽ gọi tên Ngải Niệm, Ngải Niệm giương mắt nhìn cô, nhìn nhìn hốc mắt lại đỏ hồng, theo sát đưa tay ôm cổ của cô ô ô khóc rống lên. "Cậu mới sinh hạ bảo bảo không bao lâu đừng khóc, khóc như vậy sẽ làm hỏng mắt mất ." Trang Noãn Thần bị cô khóc đến trái tim tan nát, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, "Cậu trước nói cho mình biết đến tột cùng là thế nào?" Ngải Niệm vẫn còn khóc không thành tiếng. Bất đắc dĩ Trang Noãn Thần không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía bên cạnh là Hạ Lữ vẫn trầm mặc, sử dụng ánh mắt hỏi thăm đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm Hạ Lữ cũng lắc đầu một cái, cô cũng là vừa tới không bao lâu, thứ nhất là thấy Ngải Niệm khóc, thật vất vả dừng lại thì Trang Noãn Thần tới.

"Ngải Niệm ——" Trang Noãn Thần thật sự lo lắng, đưa tay khẽ kéo cô ra ý vị sâu xa nói, "Rốt cuộc thế nào? Cậu các khóc như vậy làm mình với Hạ Lữ chỉ càng thêm nóng ruột."

"Đúng vậy đấy Ngải Niệm, cậu cứ khóc như vậy đứa bé cũng bị cậu làm cho tỉnh." Hạ Lữ đứng dậy lại ngồi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô.

Ngải Niệm cầm lấy khăn giấy dùng sức lau nước mắt nước mũi, ngước mắt nhìn hai người bọn họ, nức nở nói, "Trước khi kết hôn Bộ Binh đã từng phản bội mình, mình cho là kết hôn có con là anh ta có thể an phận thủ thường. . . . . . Mình lúc đầu nên bỏ đứa bé rồi chia tay với anh ta, khi ấy làm như vậy mình hôm nay cũng không cần chịu uất ức lớn như vậy. . . . . ."

Trên đường tới Trang Noãn Thần đã nghĩ qua loại khả năng này, cô không phải là không biết mẹ chồng Ngải Niệm xảo trá đến cỡ nào, nhưng theo tính của Ngải Niệm thì tuyệt đối cũng không vì chuyện mẹ chồng mà quyết định cùng Bộ Binh kết thúc, có thể khiến cho Ngải Niệm nổi trận lôi đình như vậy đại khái cũng là bởi vì hành động không đúng của Bộ Binh, chỉ là cô không nghĩ tới chính là, Ngải Niệm lần này con cũng ôm đi, có thể thấy được là rất quyết tâm.

"Ý của cậu là Bộ Binh lại ở bên ngoài chơi bời tiểu tam?" Trang Noãn Thần vừa tức vừa giận. "Anh ta nào chỉ là đi chơi gái, anh ta khiến người ta bụng lớn rồi. . . . . . Ô ô. . . . . ." Ngải Niệm vừa nói vừa khóc rống, cặp mắt oán hận gần như có thể giết người, đôi tay run rẩy, "Con hồ ly tinh đó không biết xấu hổ lại còn vác bụng bự tìm tới cửa? Mình hận không thể giết chết tên Bộ Binh khốn kiếp kia? Đây đối với Gi­an Phu Dâm Phụ không biết xấu hổ đấy. Chết? Cô ta đi trên đường thế nào không bị xe đụng chết?"

Trang Noãn Thần nghe vậy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới chuyện náo thành tình cảnh như thế này. Hạ Lữ sắc mặt nhìn qua không được tốt, nhất là nghe được lời của Ngải Niệm xong, sau một lúc lâu cô mới mở miệng, "người đàn bà đấy trước cậu đã thấy qua chưa?"

"Mình chính là quá ngu ngốc? Con bé đó là Thực tập sinh ở cơ quan Bộ Binh, trước mình cũng từng gặp cô ta ở cơ quan Bộ Binh, còn cười chào hỏi khen cô ta xinh đẹp, ai biết cô ta quyến rũ Bộ Binh rồi ở chung với nhau. Mình đến hôm nay mới biết hai người họ đã sớm sau lưng có quan hệ rồi, Bộ Binh còn nhờ bằng hữu sắm cho cô ta phòng nhỏ. Tối ngày hôm qua khi cô ta tìm tới cửa khoe bụng bầu đã năm tháng, Bộ Binh nhìn thấy màn này bị dọa sợ một tiếng không dám hô, mình đây mới biết, mình cho là anh ta khổ sở lúc mình mang thai, thế nhưng anh ta lại làm ra trò ấy. Mình muốn cùng anh ta ly hôn. Loại cuộc sống này mình một ngày cũng không muốn tiếp tục, vừa nghĩ tới hai người bọn họ mình liền cảm thấy buồn nôn?" Ai có thể giữ được ở thề non hẹn biển? Trang Noãn Thần nghe thấy liền giận đến toàn thân run cầm cập, khi Bộ Binh ở bên ngoài làm bừa cô đã tận mắt nhìn thấy, là cô sai lầm rồi, khi đó cô thật nên cầm bình hoa trên bàn lên hung hăng đánh Bộ Binh một trận, quả nhiên a, đàn ông chỉ cần có thức ăn mặn lại thức ăn chay liền khó ăn.

"Người phụ nữ kia tìm tới cửa mẹ chồng cậu cũng ở đấy chứ? Ý bà ấy thế nào?" Trang Noãn Thần kéo tay Ngải Niệm tận lực đè thấp giọng nói, Ngải Niệm lúc trong điện thoại liền có nhắc mẹ chồng mắng, xem ra mẹ chồng cô đã nói những lời không dễ nghe.

"Bà ấy dĩ nhiên bênh con trai nà ấy. Mình coi như là đã nhìn ra, bà ấy chính là nhìn mình như thế nào đều không thuận mắt, còn ước gì đổi được con dâu."  Hàm răng Ngải Niệm cũng cắn lộp cộp vang lên, "Mặt ngoài mắng Bộ Binh mấy câu, sau đó lại nói với mình cái gì bây giờ đàn ông người nào ở bên ngoài không có chuyện này , biết về nhà là được rồi, còn nói người đàn bà kia mang thai con của Bộ Binh ngươi còn có thể để cho cô ta đánh sao? Các cậu nói, bà ấy nói vậy là tiếng người sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy