Chap 8: Noãn Noãn giành chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai là Tiểu Tam?
Trong phòng, hai người phụ nữ, nhìn qua mỗi người một vẻ mặt. Một nhìn dịu dàng vô hại, một có vài phần bực tức nhếch nhác.

"Trời ạ. . . . . ." Nghe Sa Lâm nói xong, Trang Noãn Thần lúc này mới dò xét cẩn thận Sa Lâm, ánh mắt nhìn rất ân cần, "Tôi hiện tại mới nhìn thấy, chân của cô thế nào?" Sa Lâm lần nữa sửng sốt. "Mạc Viễn cũng thiệt là, sao như vậy lại không ở lại chăm sóc cô?" Trang Noãn Thần cố ý thở dài nói, "anh ấy rất tỉ mỉ, khi ở nhà cảm thấy tôi hơi nóng hơn nửa đêm cũng phải đo nhiệt độ cho tôi, vết thương ở chân cô thành ra như vậy rồi, anh ấy thế nào còn có ý định đi chỗ khác đây? Thật là trách nha."

"Cô. . . . . ." Sa Lâm gặp chính thất? Từ khi vừa mới bắt đầu về Bắc Kinh, cô liền ra sức suy nghĩ muốn tới đối phó Trang Noãn Thần , nghĩ tất cả tình huống khi gặp mặt, có thể nói là cô căn bản không đem Trang Noãn Thần để ở trong mắt. Cô cho là, người phụ nữ này chỉ như cỏ đại, dù là bàn về khí thế cũng không bằng một phần mười cô. Cô nghĩ tới Trang Noãn Thần có thể sẽ tới làm loạn, thậm chí buộc cô rời Giang Mạc Viễn , hoặc là hướng về phía cô động thủ, trình diễn tiết mục chính thất điển hình, đối mặt tình thế như vậy, Sa Lâm cũng nghĩ đến số một đối sách, cô biết rõ làm sao nói làm sao để làm Trang Noãn Thần kích động nhất , khiến cho cô ta mất điểm, thậm chí là bất chấp tất cả chạy đến Tiêu Duy đại náo Giang Mạc Viễn. Nhưng là, cô vạn vạn không nghĩ tới Trang Noãn Thần dùng một chiêu như vậy! Tột cùng là vì sao cô ta đến bây giờ cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy cô ta thuỷ chung muốn đến lấy sợi dây chuyền, cô muốn tìm điểm yếu để kéo cô ta xuống, nhưng cô thậm chí có phần. . . . . . Ứng phó không kịp. "Trang Noãn Thần , cô không phải ở trước mặt tôi làm bộ như Mạc Viễn yêu thương cô nhiều, anh ấy căn bản không hề yêu cô, anh ấy yêu là tôi, cô có nghe rõ không?"

"Ừ. . . . . ." Trang ấm sáng sớm nhíu mày, "anh ấy có yêu cô hay không thật ra thì tôi một chút cũng không quan tâm."
Ách. . . . . . Sa Lâm sắp phát điên, nhìn chằm chằm cô, "Cô có ý gì?"

Trang Noãn Thần  sau khi nghe bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô chỉ là chân hư, không phải mất trí nhớ chứ? Tôi mới vừa nói qua rồi, dây chuyền, trả tôi." xem ra Sa Lâm đang có một chút xíu mất trí, thật ra thì hôm nay cô tới chỗ này là thật mạo hiểm? Có liên quan Sa Lâm, cô có thể tra được tư liệu không nhiều, thứ nhất Sa Lâm cũng không phải là người nổi tiếng, thứ hai năm xưa ông Nam cố tình phong tỏa tin tức . Nhưng cô biết Sa Lâm là người đam mê du lịch, coi như cô ta không phải là con vợ chính của ông Nam, được ông Nam nhận về nhất định cũng sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay. Trang Noãn Thần nhớ tới câu nói kia của ông Nam, không khó nhìn ra thật ra thì ông Nam đối với Sa Lâm là rất đau lòng và cực kỳ quan tâm, cái này khó tránh khỏi sẽ tạo thành một Sa Lâm cố chấp, tùy hứng thích làm bừa, hơn nữa Trình Thiếu Tiên cùng Giang Mạc Viễn đồng loạt nói qua Sa Lâm là nông cạn, cô liền có thể suy đoán ra Sa Lâm ít nhất không có va chạm nhiều, một người nếu như va chạm xã hội nhiều chỉ có hai loại tình huống, hoặc là, người này tại chức hoặc trên thương trường mò mẫm lăn lộn đã sớm luyện thành khéo léo, am hiểu lòng người, như Giang Mạc Viễn ; hoặc là người này chính là kinh doanh hoặc kinh nghiệm thương trường rất ít, quanh mình đều được bao bọc, Trang Noãn Thần nhìn ra được, Sa Lâm là thuộc về loại sau.

Nghĩ đến, cô Trang Noãn Thần từ tốt nghiệp đại học đến bây giờ, kinh nghiệm kinh doanh cùng sự va chạm mặc dù không kịp Giang Mạc Viễn , nhưng cũng được coi là người phụ nữ thành đạt, ít nhiều gì cũng có thể học được chút tính toán lòng người. Sa Lâm xuất thân cao quý là một danh môn đại tiểu thư không sai, nhưng luận như thế nào cũng không nhiều kinh nghiệm xã hội như cô, Sa Lâm tựa hồ quên một điểm là, cô làm nghề truyền thông , làm nghề này phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới có thể ra tay, bởi vì, bọn họ thường thường sẽ không cho bên A quá nhiều thời gi­an suy nghĩ, càng sẽ không cho đối thủ cạnh tranh lưu lại cơ hội cho mình.

Sa Lâm gắt gao nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ, "Tôi nói rồi, dây chuyền tôi sẽ tuyệt đối không đưa cho cô! Đó là của tôi!" .

"Cô?" Trang Noãn Thần khẽ nhíu mày, cười như không cười, "Nếu như mà tôi không có đoán sai, dây chuyền sau lưng là có khắc chữ chứ? Khắc chữ gì cô ngày ngày vuốt ve thì phải rõ ràng nhất, cô cảm thấy, chỉ bằng những chữ kia, cái kia dây chuyền giống như là của cô lắm sao?" Nói đến chỗ này, cô cố ý thở dài, nhìn cô ta, "Còn nữa, cô thật sự là quá bướng bỉnh, trong lúc nhất thời thích liền mượn gió bẻ măng hả ?"

Sa Lâm chỉ cảm thấy cái ót giống như là bị người ta hung hăng gõ một cái, ngón tay run rẩy hạ xuống, nhưng vẫn nhắm mắt nói, "Trang Noãn Thần , cô đừng tự tin thái quá! Có chữ thì sao? Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Mạc Viễn đặc biệt vì tôi khắc lên đấy!"

Cô ta cà lăm rồi. Trang Noãn Thần đã nhận ra. Bỏ nặng nề trong lòng xuống. Thật ra thì cô cũng đang đánh cuộc, chỉ là nhận được điện thoại của nhân viên chăm sóc khách hàng, cô biết Giang Mạc Viễn có sửa dây chuyền. Thông thường, đàn ông sửa dây chuyền 90% cũng sẽ sửa ở mặt dây chuyền, quà sinh nhật cô tối hôm qua Giang Mạc Viễn tặng càng có thể chứng minh điểm này. Cô vừa rồi cũng chỉ là đang thử dò xét Sa Lâm, không ngờ cô lại đoán trúng ! Còn nữa, nếu như dây chuyền thật là Giang Mạc Viễn mua cho Sa Lâm , như vậy Sa Lâm nghe cô nói mặt dây chuyền có khắc chữ đầu tiên nên chất vấn cô làm sao mà biết, đây là Log­ic cần có của người bình thường. Nhưng cô ta không có, cô ta vội vã bỏ qua không hỏi chuyện khắc chữ, ngược lại lặp lại là Giang Mạc Viễn đặc biệt vì cô ta mà thôi, chuyện này có chút kỳ quái. Quan trọng hơn là, khi cô nói  Sa Lâm là mượn gió bẻ măng, cô ta thế nhưng lại cà lăm. . . . . .

"Như vậy đi. . . . . ." Trang Noãn Thần cố làm suy tư một chút, cô nói tiếp, "Thật kỳ quái, Mạc Viễn nói với tôi là có đấu giá một sợi dây chuyền, chính là sợi dây cô đang đeo, tôi đã thích nó từ rất lâu rồi. Chỉ là anh ấy lại không tìm thấy, còn gạt tôi nói là mất không thấy, người đàn ông này nói dối thật là ghê tởm, chỉ là còn may là cô không ngừng ở trên web khoe hình tôi mới biết chuyện này. Càng nghĩ càng khó chịu, anh ấy trực tiếp nói với tôi là đem dây chuyền cho cô không phải được sao? Làm gì còn để cho tôi lo lắng đồ đắt tiền như vậy mất rất phí ." Sa Lâm trông như người ngoài hành tinh nhìn Trang Noãn Thần . . . . . . "Tôi phải gọi điện thoại cho anh ấy, chuyện này anh ấy thật quá đáng." Trang Noãn Thần nói liền lấy điện thoại di động ra.

"Cô đừng gọi điện thoại ——" Sa Lâm nóng nảy, không để ý tới chân đau trực tiếp nhào tới đè tay của cô lại.

Trang Noãn Thần cố tỏ vẻ kinh sợ nhìn cô ta, trợn to cặp mắt. "Đừng đè điện thoại. . . . . ." Sa Lâm nói xong mới phát giác được hành vi của mình có phần thái quá. Trang Noãn Thần không cố gọi điện thoại, ngược lại bình tĩnh nhìn cô ta, một hồi lâu sau nói, "cô ngoan ngoãn gi­ao cho tôi, hay để cho Mạc Viễn lấy lại?" Lần này, cô còn có phần chắc, nếu như trước chỉ là suy đoán, hiện tại thông qua phản ứng của Sa Lâm liền có thể biết, sợi dây chuyền này cô ta nhất định là giấu Giang Mạc Viễn lấy về . Sa Lâm đứng thẳng người, gắt gao cắn môi nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần . "Dây chuyền là cô giấu Mạc Viễn lấy đi ? Sa Lâm tiểu thư, tôi kệ cô dùng phương pháp gì lấy được dây chuyền, tóm lại, dây chuyền là Mạc Viễn mua cho tôi, tôi có quyền thu hồi."

Trang Noãn Thần chìa tay trước mặt cô ta, nhắc lại lần nữa, "Dây chuyền, đưa đây!"
Sa Lâm hận đến nghiến răng, hiện tại Trang Noãn Thần bức ép cô, cô không thể tiến lên một bước cũng không thể lui về phía sau, trong lòng không thoải mái, cô biết sợi dây chuyền này là Giang Mạc Viễn chuẩn bị đưa cho Trang Noãn Thần , mặt dây chuyền cũng có khắc chữ ký của Giang Mạc Viễn , nghĩ đến Giang Mạc Viễn đã từng nói với cô ta chuyện dây chuyền, nếu không cô ta làm sao lại tự tin như vậy chạy tới chất vấn? Càng như vậy, Sa Lâm lòng càng rối rắm; không đưa cho, cô lại sợ Trang Noãn Thần gọi điện cho Giang Mạc Viễn đến đây thật , đến lúc đó Giang Mạc Viễn biết là cô trộm lấy dây chuyền sẽ làm thịt cô mất.

Hiện tại. Trang Noãn Thần thủy chung chìa tay hướng Sa Lâm, vẻ mặt bình tĩnh tự tin. Sa Lâm hận vẻ mặt này của cô, thật muốn tiến lên hung hăng tát cô một cái tát, nhưng vẫn nhịn được, thật lâu mới nhúc nhích, từ trên bàn trang điểm lấy hộp nhỏ tinh xảo, không tình nguyện để trên tay cô. Hộp gấm nhung thiên nga xinh đẹp, xinh đẹp cuốn mắt người nhìn. Trang Noãn Thần từ từ mở ra, chiếc dây chuyền trên tạp chí lẳng lặng nằm trên tay cô, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, không có từ nào có thể miêu tả được sự đau đớn cuốn lấy ngực cô, anh đi công tác mấy ngày, Sa Lâm thật sự ở bên cạnh anh.

Thật ra thì vừa rồi cô có suy nghĩ, nếu như hồi nãy điện thoại thông, đến lúc đó chờ Giang Mạc Viễn chạy tới cùng lắm thì ba người cùng nhau lúng túng. Chỉ là, cô thật đúng là đánh giá sai Sa Lâm. Cô ta sợ Giang Mạc Viễn sự thực đến.

"Này, Trang Noãn Thần , tôi đưa dây chuyền không phải là bởi vì trong lòng tôi có quỷ, mà là tôi không muốn cô đi làm phiền Mạc Viễn , cô biết công việc của anh ấy rất bận không? Cho nên nói, cô căn bản cũng không xứng làm vợ của anh ấy, vì một sợi dây chuyền lại muốn gọi điện thoại đi phiền anh ấy." Sa Lâm vớt vát cho mình chút mặt mũi, mất đi dây chuyền, trong lòng bực tức giọng nói thêm phần bén nhọn.

Mặt Trang Noãn Thần không biến sắc cười cười, đứng dậy, "Lại nói, tôi là lần đầu nhìn thấy Tiểu Tam ' khéo hiểu lòng người ' như vậy."

"Tôi không phải Tiểu Tam! Cô mới phải!"

"OK, tùy cô nói thế nào cũng được." Trang Noãn Thần lười phải cùng cô ta nói nhảm, xoay người rời đi.

"Cô cứ thế liền đi?" Sa Lâm không hiểu.

Trang Noãn Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta nhíu mày, "Thế nào? Cô còn muốn tôi mời cô ăn bữa tiệc lớn nữa à ?"

"Cô đến tìm tôi chỉ vì sợi dây chuyền?" Sa Lâm giọng nói nghe có chút lanh lảnh, bởi vì không tin.

Trang Noãn Thần quơ quơ hộp gấm trong tay, "Tôi đã nói xong rất rõ ràng, tìm cô, chính là vì sợi dây chuyền này, không có gì khác? Tôi đi, thuận tiện nhắc nhở cô một câu, cô lập tức có thể gọi điện thoại cho Mạc Viễn tố cáo, thuận tiện có thể để cho anh ấy mang cho cô băng thuốc ... Thoa chân." Dứt lời, cô đi tới cửa mở cửa phòng.

"Này Trang Noãn Thần ——" sau lưng, Sa Lâm khập khễnh tiến về phía trước, giọng nói chần chờ, "cô rốt cuộc có yêu Mạc Viễn hay không? Mạc Viễn trong lòng cô không bằng một sợi dây chuyền?"

Chap 9: cái kết cho tiểu tam
Chỗ nào m edit chưa được mn cmt đánh dấu để m sửa nhé! Chúc mn buổi tối vv!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy