Chap 7: Đánh ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phố, Trang Noãn Thần hốt hốt hoảng hoảng , linh hồn như bị hút đi hoàn toàn từ đỉnh đầu thoát khỏi thân thể, hướng chân trời Vô Cùng Vô Tận. Nếu như cô có thể ngẩng đầu nhìn lên, tất nhiên sẽ trông thấy cặp mắt bi thương buồn bã của linh hồn kia, đáng tiếc, cô đến sức để ngẩng đầu cũng không còn. Đoạn đường này, cô ngơ nhác phải hai lần dừng xe , dẫn đến phía sau thành chuỗi tiếng còi xe kháng nghị;
Lần thứ nhất vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa cùng chiếc xe khác đụng vào nhau. Bị đuổi theo nhận giấy phạt, cô không hề ý thức, chân tay đến nỗi bủn rủn, thậm chí cô không có cách nào mở nổi cửa xe, dừng ở lối đi bộ gọi xe tắc xi sau đó tới khách sạn. Cho tới nay, Trang Noãn Thần luôn cảm thấy Giang Mạc Viễn là một người sẽ không sẽ không quá để tâm cảm giác của người phụ nữ. Chính là, sẽ không công phu như vậy để che che giấu giấu những chuyện này, bởi vì anh từng coi trọng cô, hơn một năm trời đủ để làm cô tin tưởng Giang Mạc Viễn ở phương diện phụ nữ rất sợ phiền toái.
Nhưng là, khi cô từ máy theo dõi trông thấy một màn kia mới phát hiện, Giang Mạc Viễn còn có bao nhiêu mặt là cô không rõ ràng lắm . Cô vĩnh viễn nhớ một màn kia trong thang máy. . . . . .

Trong thang máy, lúc anh đi vào trong rất suy tư, bên cạnh Sa Lâm liến thoắng không ngừng, trong chốc lát, anh đột nhiên bấm xuống một phím số. . . . . .

Trang Noãn Thần thấy Sa Lâm cũng nhìn theo trợn to cặp mắt, thang máy lúc này tựa hồ ngừng, Giang Mạc Viễn từ trong thang máy đi ra ngoài, chỉ còn lại Sa Lâm vẻ mặt muốn phát điên. Còn có ở cửa hội sở, trong video, Giang Mạc Viễn gọi điện thoại, tổng cộng bấm hai lần. . . . . . Trang Noãn Thần không phải người ngu, cô đoán ra anh bấm hai lần điện thoại là chuyện gì xảy ra. Giang Mạc Viễn ơi Giang Mạc Viễn , anh vì lừa gạt cô thật đúng là chịu không ít khổ cực. Thu hồi tầm mắt trở về thực tại .
Cửa phòng trong khách sạn. Sa Lâm ở trong phòng, Trang Noãn Thần ở bên ngoài, giữa hai người giống như là cách một đường ranh giới ẩn hình có thể nhìn thấy nhau, có lẽ, đường ranh giới này chính là Giang Mạc Viễn . Cô và Sa Lâm là tình địch tuy biết mặt nhau nhưng chưa bao giờ gặp. Dĩ nhiên, Sa Lâm nhìn thấy cô giống như là thấy quỷ, cô ta cũng không nghĩ tới cô sẽ có dũng khí lớn như vậy tìm tới nơi này, hoặc giả cô ta không nghĩ tới cô sẽ tìm tới nhanh như vậy?
"Không mời tôi vào sao?" Trang Noãn Thần thủy chung bình tĩnh, giọng nói dịu dàng như mặt hồ, không chút nào gợn sóng.
Một tay đang cầm khăn lau tóc Sa Lâm ngừng động tác, nghe cô nói vậy mới phản ứng lại, rất nhanh khôi phục trấn tĩnh đứng sang cạnh: "Mời vào."
Trang Noãn Thần nhàn nhạt nhếch môi, đi vào. Sa Lâm theo ở phía sau, trong mắt vọt qua suy tư. "Cô không ngại, tôi có thể ngồi chứ?" Trang Noãn Thần trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Sa Lâm nhẹ nhàng nói.
"Tùy cô." Sa Lâm đem khăn lông bỏ qua một bên, đơn giản sửa tóc tai sau trực tiếp ngồi ở đối diện với cô, cười như không cười nói, "Thật là ngại quá, nơi này không có gì chiêu đãi cô , cô tới bất ngờ quá, tôi một chút cũng không có chuẩn bị."
"Không sao, tôi nghĩ loại quan hệ của chúng ta cũng không phải thịnh tình tiếp đón." Trang Noãn Thần tùy ý dựa vào ghế sa lon, khóe mắt đuôi mày luôn cười lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn qua dịu dàng hào phóng.
Góc cửa sổ có ánh sáng phản xạ, chiếu vào quần áo của cô, phản chiếu hình ảnh tuyệt đẹp. Sa Lâm thấy cũng phải chói mắt, rồi lại không muốn ở trước mặt cô biểu hiện ra, cũng chọn câu cười, "Cũng rất nhiều người nói cô dáng dấp rất giống tôi, hôm nay thấy được thật đúng là làm tôi giật mình, thì ra là cõi đời này thật là có người phụ nữ ngoại hình giống tôi."
Trang Noãn Thần không chút để ý cười cười, "Rất nhiều người nói? Cô chỉ là ai?" Sa Lâm ánh mắt dừng một chút. "Là Mạc Viễn sao?" Trang Noãn Thần nói thẳng ra tên của anh, chân trái ưu nhã vắt trên đùi phải. Sa Lâm thấy cô nhắc tới tên Giang Mạc Viễn , ánh mắt rụt một cái, đáy mắt chiếu sắc bén. Trang Noãn Thần nhìn thẳng vào mắt cô ta, lấy vẻ mặt biến hoá của co ta thu vào mắt, nhưng mà lại không cho là đúng mà cười nói, "cô cũng rõ ràng khi phát hiện một người giống mình khiến người ta chán ghét, trước tôi đây trong lòng cũng không thoải mái, nhưng Mạc Viễn m khẳng định nói cho tôi biết, tôi là tôi, cô là cô. Tôi vẫn còn đang hoài nghi lời nói của Mạc Viễn, nhưng, hôm nay nhìn thấy cô mới biết Mạc Viễn không nói láo, cô cảm thấy chúng ta rất giống sao?"
Sa Lâm sau khi nghe cười lạnh, cầm lấy cái gối lười biếng kéo, "Chỉ đến gặp mặt chào hỏi sao Trang tiểu thư, cô tìm đến tôi là vì cái gì? Không phải là muốn để cho tôi rời xa Mạc Viễn chứ?" Cô không theo Trang Noãn Thần đề tài vừa rồi, trước cô không cùng Trang Noãn Thần như vậy mặt đối mặt đấu qua, mấy câu nói xuống cô liền có thể cảm thấy Trang Noãn Thần không phải giống về ngoài thich nữ dịu dàng , ngược lại công kích của cô ta tính rất mạnh, cô cũng không muốn ở trước mặt cô ta rụt rè.
"Cô có thể rời anh ấy đi sao?" Trang Noãn Thần giọng nói vẫn như cũ, nghe không ra có chút tức giận hoặc tâm tình bất ổn.
Sa Lâm khinh thường nhìn cô một cái, "mục đích cô tới nơi này, tôi sớm đoán ra là chuyện này. Trang tiểu thư, cô tốt nhất hiểu một chuyện, đó chính là từ đầu chí cuối cô cũng chỉ là thế thân của tôi mà thôi." Cô ta bắt đầu phản kích, "Tôi cùng Mạc Viễn đã sớm yêu nhau, đã đến mức bàn chuyện cuối xin, nếu không phải là giữa chúng tôi có hiểu lầm cô có thể nhân lúc yếu đuối mà đến sao? Cô muốn tôi rời khỏi hắn? Tôi cho cô biết, không thể làm được! Tôi với Mạc Viễn mới là trời sinh một đôi, cô là cái gì?"
"Ừ. . . . . . Tôi hiểu." Không ngờ, Trang Noãn Thần cười, giơ tay lên sờ sờ lên cái cằm làm trạng thái suy tư, "Thật ra thì co nghĩ toi mới là người thứ ba sao ?"
"Đúng vậy, cô chính là người thứ ba!" Sa Lâm hừ lạnh.
"Vậy hôm nay không phải nên đổi cách nói?" Trang Noãn Thần cố tình nghi ngờ, chân mày vặn một chỗ. Sa Lâm hé mắt, không biết cô muốn nói cái gì. "Theo như ngươi giải thích, hôm nay tôi lại giống như là Tiểu Tam tìm tới cửa nhà cô làm loạn." Cô cười đến sáng lạng. Sa Lâm cắn cắn môi, nắm nắm ôm gối. "Tiểu Tam cũng tốt, thế thân cũng được, Sa Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi cũng muốn nói thật với cô, đó chính là, tôi cùng Mạc Viễn đã kết hôn rồi, về mặt pháp luật tôi với anh ấy là vợ chồng hợp pháp, cho nên ——" Trang Noãn Thần khẽ nhướn người ra trước, nhìn chằm chằm Sa Lâm gằn từng chữ, "Bất luận là lễ tiết hay là trên thực tế, cô cũng phải gọi tôi là Giang phu nhân."
"Gi­ang phu nhân?" Sa Lâm mặc dù hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố làm xem thường, cặp mắt như là hai mũi tên, "Sợ là cô tự mình đa tình? Không sai, Mạc Viễn là cưới cô, nhưng có thể chứng minh cái gì đây? Người đàn ông này, có thể là cưới vào cửa người phụ nữ gọi là thích hợp nhất, chưa chắc là thích nhất . Tôi nói cho cô biết Mạc Viễn là một người đàn ông như thế nào, anh ấy rất nhiệt tình, khi anh ấy biết tôi chưa chết anh ấy vui mừng và nhiệt tình biết bao nhiêu, cô vĩnh viễn không tưởng tượng nổi. Anh ấy hiện tại rất hối hận vì cưới cô, đúng như anh ấy nói với tôi, anh ấy cưới cô cũng chỉ là bởi vì cô giống tôi mà thôi, hiện tại anh ấy rất muốn cùng tôi ở chung một chỗ. Ai za, thật ra thì chúng tôi đã ở cùng nhau, cô cũng không biết thời điểm anh ấy đi công tác đều mang tôi theo, chúng tôi ở tại cùng một phòng, ngày ngày ở chung một chỗ, Mạc Viễn anh ấy rất yêu thương tôi."
Trang Noãn Thần thủy chung giữ vững nụ cười ấm áp. "Mạc Viễn không có nói với cô, tôi đã từng ở Tiêu Duy đã làm trợ lý của anh ấy đâu rồi, nhưng mà anh ấy cảm thấy tôi quá bướng bỉnh, nên sa thải tôi, một lòng ở bên cạnh anh ấy là được." Sa Lâm nói qua cố ý khẽ thở dài một hơi, "Thật ra thì tôi có thể giúp anh ấy rất nhiều việc, tôi cũng không phải là cô, chỉ thích hợp đặt ở trong nhà bài biện. Nhưng Mạc Viễn rất yêu thương tôi, tôi cũng vậy nên theo anh ấy. Cho nên nói Trang Noãn Thần , tôi với Giang Mạc Viễn vẫn luôn yêu nhau, vừa đúng cô hôm nay cũng tới, tôi là khuyên cô nên rời Mạc Viễn mới phải , hai người các ngươi căn bản cũng không hợp. Nói trắng ra là, Mạc Viễn là xuất thân là đại thiếu gia Hào Môn, còn tôi, là con gái ông Nam yêu nhất, cô chẳng qua là ngoài ý muốn làm nhạc đệm mà thôi, có tư cách gì với cao Giang Mạc Viễn ? Tôi với anh ấy mới là môn đăng hộ đối, cho nên, cô thật sự muốn tôi rời khỏi anh ấy? Quả thực là nằm mộng ban ngày."
Trang Noãn Thần chờ cô ta nói xong, lắc đầu cười nhạt một tiếng, "đàn bà, sợ nhất chính là tự cho là thông minh."

Sa Lâm sửng sốt, "Ngươi có ý tứ gì?"

"Tôi từ khi vào cửa đến bây giờ, có nói là hôm nay tới tìm cô mục đích là để cho cô rời đi sao?" Trang Noãn Thần người vào so­fa, ánh mắt trong suốt trong sáng. Lần này, Sa Lâm hoàn toàn bối rối. "Để cho cô rời đi như vậy, tôi để Mạc Viễn tới làm là được, tôi cần gì nổi giận làm loại này phí sức mà không được cám ơn? Giống như cô nói, tôi hôm nay đến đây mà ép cô đi thì tang nhẫn đến thế nào đây? Gậy đánh uyên ương, tôi đây không nhẫn tâm." Trang Noãn Thần cố làm tiếc nuối, miệng"Chậc chậc" hai tiếng.

"Cô. . . . . ." Sa Lâm trừng mắt nhìn tới cô, mắt nháy nửa ngày, "cô tới rốt cuộc là muốn làm gì?" Trang Noãn Thần mà nói thái độ hoàn toàn ngoài ngoài dự đoán của cô, cô hiện đoán không ra mục đích của Trang Noãn Thần .

Trang Noãn Thần cười càng sâu, hướng cô ta đưa tay, "Dây chuyền."

"Cái... cái gì?" Sa Lâm sửng sốt.

"Sợi dây chuyền Giang Mạc Viễn đấu giá ở nước ngoài ." Trang Noãn Thần nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa, cuối cùng chậm rãi nhả ra hai chữ, "trả tôi." ánh mắt Sa Lâm đột nhiên trở nên âm lãnh. "Đừng nói với tôi nó không có ở đây, cô ở trên web hận không được từng giây từng phút khoe hình không phải là vì để cho tôi biết sao? Muốn cho tôi chủ động tới tìm cô, hiện tại tôi tới đây, cô cũng nên vật quy nguyên chủ chứ?" Trang Noãn Thần cười đến vô tình , "Chẳng lẽ, Mạc Viễn đã không nói với cô, tùy tiện cầm đồ của người phụ nữa của anh ấy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao?"

Sa Lâm đột nhiên đứng dậy, trong lúc nhất thời quên vết thương ở chân, cau mày, đưa tay chỉ cô, "cô, cô quả thực có ý nghĩ kỳ lạ, tôi mới là người phụ nữ của anh ấy, còn có sợi dây chuyền này là anh ấy mua cho tôi đấy, là anh ấy, anh ấy tặng cho tôi! Tôi mới là chủ nhân của sợi dây chuyền."
Chap tiếp: Noãn Noãn trả bài

Khi nào được 10 cmt ad sẽ đăng luôn chap mới có được hay không các bác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy