Chap 6: Truy tìm chứng cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6: Truy tìm chứng cứ
Đêm khuya, quanh mình yên tĩnh liền không khí gần như cũng đọng lại. Chỉ còn lại thanh âm kim chỉ giây, từng tiếng từng tiếng, giống như là thôi miên tựa như đánh vào lòng người, mỗi lần nhảy lên một cái, không khí yên tĩnh cũng sẽ bị thoáng khuấy động xuống. Trang Noãn Thần vùi ở trên sô pha, lẳng lặng nhìn đồng hồ treo tường. Mười một giờ rưỡi, cửa trước vang lên. Lòng của cô cũng rung động theo. Giang Mạc Viễn trở về. Cô không đứng dậy, chỉ là, thu hồi ánh mắt tĩnh mịch vừa rồi, bóng đang người đàn ông tiến vào phòng khách, bờ môi trước sau như một dịu dàng cười lúm đồng tiền. Giang Mạc Viễn vào phòng, thấy cô ngồi ở trên ghế sa lon sau gương mặt đau lòng, đem cặp công văn để qua một bên rồi bước nhanh đến phía trước ôm cô, "Thật xin lỗi."
Co không nhúc nhích mặc cho anh ôm, cả khuôn mặt chôn ở trong ngực của anh. Đúng vậy, anh nên nói với cô xin lỗi, bởi vì lồng ngực anh hai giờ trước thuộc về một người phụ nữ khác, cũng bởi vì áo của anh nhiễm phải mùi hương của người phụ nữ khác,mùi thơm như có như không, giống như là vô số cây Tú Hoa Châm trực tiếp ghim vào đáy lòng cô.
"Tại sao phải nói xin lỗi với em?" ngẩng đầu, cô làm trái lại nội tâm, nụ cười trước mắt như mặt nước êm ái. "Thật ra thì hôm nay anh nguyên muốn cho em vui mừng, phòng ăn tìm đặt rồi, nhưng tạm thời có chuyện không có biện pháp thoát thân." Giang Mạc Viễn khẽ thở dài một cái. Trang Noãn Thần cười cười, đứng dậy cởi áo khoác cho anh. Đúng vậy, anh thật sự không có biện pháp thoát thân, đổi lại cô là đàn ông mà nói, cũng không nhịn được Sa Lâm đầy nhiệt tình chứ?
"Hôm nay rất bận à?" Cô đứng ở giá treo quần áo không để ý lời anh nói, giơ tay lên khẽ vuốt áo khoác của hắn, giọng nói nhẹ như lông vũ. "Đúng vậy." Giang Mạc Viễn tiến lên, từ phía sau ôm cô, cúi người, cằm chống khẽ trên vai của cô, đuôi lông mày nhuộm đầy mệt mỏi, "Cả đêm đều họp, lái xe trên đường về trong đầu vẫn thấy gương mặt của Ben giày vò." Anh là đuổi gấp rốt cuộc trước mười hai giờ về đến nhà.
"Cực khổ." Trang Noãn Thần khóe môi tràn ý cười, đau nhưng mà lại như là một thanh đao cùn, một chút xíu chọc phá tim, xé rách, chảy máu, cô dựa vào lồng ngực của anh, trong lúc nhất thời lại có chút mê đắm. Hắn đang nói láo. . . . . . Là cả đêm đều họp hay là đang trong khách sạn cùng Sa Lâm. . . . . . "Noãn Noãn  , em lạnh?" Phát hiện người trong ngực đang nhẹ nhàng run rẩy, Giang Mạc Viễn sợ hết hồn, lo lắng hỏi câu. "Không lạnh." Cô xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, "anh suy nghĩ nhiều rồi." Giang Mạc Viễn nhìn cô hồi lâu, cô thủy chung cười dịu dàng không thấy chút sơ hở nào, anh liền tin. Suy nghĩ một chút, ở bên tai cô thì thầm câu, "Nhắm mắt lại." Cô nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ. "Ngoan, nhắm mắt lại." Anh cười sâu.
Trang Noãn Thần không biết anh muốn làm cái gì, ngoan ngoãn làm theo. Rất nhanh, trên cổ khẽ lạnh, mở mắt, nhìn toàn thân trong gương. Cô chưa từng thấy qua dây chuyền nào tinh xảo như thế, trong đó hạt tâm khắc LOVE, sau lưng lại khắc 2 chữ "-------" thêm là Giang Mạc Viễn ký tên thiếp vàng. đẹp khiến cô muốn khóc. Còn nữa, không phải anh đấu giá chiếc day chuyền kia hay sao?. Thì ra là, thật sự là cô hiểu sai ý rồi. "Sinh nhật vui vẻ, bà xã." Giang Mạc Viễn hiểu lầm nguyên nhân khiến mắt cô ửng đỏ, còn tưởng rằng là cảm động , từ phía sau lần nữa ôm cô, nhìn cô trong gương dịu dàng chúc mừng sinh nhật. Trang Noãn Thần đáy mắt ngạc nhiên, trong cặp kính kia là đôi mắt xa xăm của người đàn ông, "anh biết hôm nay là sinh nhật của em?" "Cho nên mới nghĩ tới cùng đi ăn tối, nhưng bị công sự làm trễ nãi, chỉ là cũng may, rốt cuộc chạy tới trước mười hai giờ về đến nhà." Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn tóc của cô, khóe mắt đuôi mày đều là cưng chiều. Cô cười, hướng về phía mắt của anh.
"Quà tặng thích không?" "Thích, cám ơn anh, đây là món quà tốt nhất em được tặng." Cô cười, lộ vẻ rực rỡ hơn, như đầu cành Lê Hoa. Tim, rốt cuộc bị thanh đao cùn kia chọc phá, máu chảy khô rồi, chỉ còn lại một chút xíu hồng ở lại phần môi của nàng, như vậy mới không đủ để để cho nàng nhìn qua tái nhợt vô lực. Thì ra là anh biết hôm nay là sinh nhật của cô. Giang Mạc Viễn anh phải là người đàn ông như thế nào mà không kiềm chế được làm ra chuyện như vậy đây? Ngày sinh nhật của vợ, cả đêm ở cùng với một người phụ nữ khác?
"Thích là tốt rồi." Giang Mạc Viễn thấy cô cười, hạnh phúc lan vào tim, kéo chặt ôm cô."Năm nay chậm trễ chút, lần sau sẽ không như vậy đâu." Vùi ở trong ngực anh Trang Noãn Thần nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười dần dần thu lại. Giang Mạc Viễn ơi Giang Mạc Viễn , lần này là anh ép tôi không thể không đi tra rõ tất cả! Tôi là Trang Noãn Thần

Phía chân trời lướt qua màu xanh lam của lá cây. Ban công lầu một, Trang Noãn Thần đứng nghiêm, nhìn về một chút ánh sáng nơi xa chân trời, cô ước chừng đứng hơn ba giờ. Ánh mắt cô trong thật đáng sợ, cuối cùng màu xanh lá cây bị kéo đi mất, Thần Quang lại vàng ánh. Trang Noãn Thần nghĩ tới lần đó bên bờ biển, Giang Mạc Viễn đúng là cả đêm không ngủ, đổi lấy cô có thể rõ ràng biết, thì ra là lúc này mặt trời mọc là màu lam. Nhưng bây giờ, chiều nay cô một mình vượt qua, bên cạnh không có Giang Mạc Viễn . Rạng sáng, thừa dịp Giang Mạc Viễn ngủ say cô đi đến thư phòng. Có lúc suy nghĩ một chút ý thức con người thật nguy hiểm , hay hoặc giả là cô rất muốn tin tưởng chồng mình, tin tưởng thật như anh nói vậy, coi như Sa Lâm thật ở trước mặt anh hai người bọn họ cũng không thể. Cô dung túng một lần lại một lần, bịt tay trộm chuông một lần lại một lần, thậm chí là rõ ràng dự cảm đến Sa Lâm có thể là đi theo anh cùng đi công tác cô cũng muốn làm bộ như không biết, cô cho là anh có thể, hắn anh thể xử lý tốt những chuyện này. Nhưng.............cô mở blog của Sa Lâm. Trên web, Sa Lâm đăng hình ảnh, lúm đồng tiền như hoa, tươi cười, đến phụ nữ như cô nhìn còn thấy thích. Trên cổ cô ta, mang sợi dây chuyền kia,"Tình duyên". Giống như là người hạnh phúc nhất. Đúng vậy, đổi lại là cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, bởi vì dây chuyền Sa Lâm mang chính là Giang Mạc Viễn đấu giá cao từ nước ngoài về , cô thích nhìn lâu dây chuyền. Sa Lâm thật hạnh phúc!. Trên ban công, Trang Noãn Thần nhắm chặt mắt lại. Giang Mạc Viễn ơi Giang Mạc Viễn, anh vụng trộm cũng muốn làm phải có đạo Đức chứ? Ít nhất cũng đừng ở trước mắt cô chứ? Lần này, anh nói toi phải làm thế nào để tin tưởng anh đây? Trời sáng rõ, cô cùng Giang Mạc Viễn đi công ty. Cả ngày, Trang Noãn Thần vẫn ngồi ở phòng làm việc, trước máy vi tính nhìn hình Sa Lâm, trong tấm ảnh, cô ta ngược lại không cố ý khoe khoang dây chuyền, lười biếng vùi ở trên ghế sa lon tự chụp, rất phù hợp nụ cười của cô ta. Trang Noãn Thần thấy mắt cay, lồng ngực lại có nước chua xông tới, xộc len cổ họng của cô, huyệt Thái Dương đau nhức, kết quả của thức đêm, cũng là sinh lý của người vợ bắt gặp chồng ngoại tình. Cả đêm thêm một buổi sáng, Trang Noãn Thần không ngu xuẩn đến mức trực tiếp cùng Giang Mạc Viễn đối chất vấn. Lúc bắt gặp, cô đều không xông lên phía trước níu lấy hai người bọn họ chất vấn, huống chi hiện tại? Phụ nữ, gặp chuyện như vậy ai cũng sẽ phát điên, đúng như ban đầu Ngải Niệm bắt gặp Bộ Binh ở ngoài một màn. Cô có thể hiểu được cách làm của Ngải Niệm
Trang Noãn Thần không muốn ngu xuẩn đến trước mặt Sa Lâm lộ dạng lo sợ, trước là khiếp sợ cùng không biết làm sao, tối hôm qua là sau cơn đau hoàn toàn tỉnh táo. Xông lên trước có thể, là có thể trực tiếp mặt đối mặt, nhưng nếu như cô làm như vậy, khó chịu không phải Sa Lâm, mà là cô cùng Giang Mạc Viễn .
Tất cả những người phụ nữ khi ấy đầu óc bốc hỏa đều sẽ làm vậy, xông lên trước, vì là vợ chính cùng Tiểu Tam và chồng vung tay rửa hận, nhưng, rất ngu. Trừ phi, cô là thật rất muốn khiến Tiểu Tam dương dương đắc ý nhìn cô vợ mất đi lý trí thế nào ,mất đi phong độ ra sao. Trang Noãn Thần , còn chưa có ngu xuẩn đến thế để cho Sa Lâm đắc ý. Cùng Giang Mạc Viễn chiến đấu mới là mấu chốt. Đang không có chứng cớ xác thực, Trang Noãn Thần cũng sẽ không ngốc đến trực tiếp đi chất vấn chồng của mình, đừng nói là trời sinh tính kiêu ngạo Giang Mạc Viễn , mà tất cả đàn ông nếu bị phụ nữ chất vấn mà không có chứng cứ sẽ thẹn quá hoá giận, đàn bà ngược lại không để ý. Nếu muốn làm cho đàn ông hoàn toàn nói lời nói thật, sẽ phải hoàn toàn khắc chế kích động, kìm hãm không chất vấn, một phần khiến đàn ông không hề phản kích sẽ dễ đang tìm chứng cứ và hơi bày trước mặt hắn, cứ như vậy, cô mới có thể dựa vào làm lời thế. Tất cả đàn ông ngoại tình trong chuyện này, nếu ta để ý phụ nữ không khéo bốc hoả, ngược lại làm cho đàn ông có cơ hội có thể lợi dụng nói năng hùng hồn  hoặc giải thích hoặc đổi lỗi cho phụ nữ, đây đều là hậu quả của những người phụ nữ nóng tính, đầu óc đơn giản! Hoặc là quá xúc động, hoặc là chuẩn bị không kỹ lưỡng.
Dĩ nhiên, trừ phi cô thật sự định cùng đàn ông xé rách da mặt. Giằn mặt tiểu tam......... Trang Noãn Thần đều không thành vấn đề, làm người đàn bà chanh chua ai cũng biết, nhưng kết quả chỉ là bị người đời chế giễu. Không cần đạt trình độ thế kia, đàn ông có thể xem thường ngươi, Nhưng tuyết đối ngươi không được phép xem thường bản thân. Trang Noãn Thần lòng rất đau, tim như muốn ngừng đập. Đang chuẩn bị tắt hình trong nháy mắt, ánh mắt lơ đãng quét qua sau lưng Sa Lâm, tay dừng lại —— Tấm hình này, không phải ở khách sạn nước ngoài chụp . Trang Noãn Thần ngồi thẳng, mở ra hình phóng đại, liền đem tấm ảnh nhìn càng thêm rõ ràng. Là ở Quốc Nội. . Trong tấm ảnh Sa Lâm ngồi ở trên ghế sa lon, lưng so­fa sau biến thành cửa sổ dài sát đất, trường ngoài cửa sổ là phiến khu kiến trúc. Trang Noãn Thần nhìn những kiến trúc này nhìn rất quen mắt, đại não liều mạng tìm kiếm tin tức liên quan, đột nhiên, cái ót giống như là bị người hung hăng đụng một chút! Cô thế nào giờ mới nhớ tới? Ấy là cá hội sở! Trang Noãn Thần đột nhiên phát hiện mấy ngày trước nhìn lầm, lúc ấy Sa Lâm kéo một người đàn ông nhìn qua giống như Giang Mạc Viễn vào hội sở, hội sở phía trên chính là phòng nghỉ ngơi. Cô không có đi qua phòng nghỉ ngơi hội sở, không rõ ràng lắm bên trong phòng hoàn cảnh có phải hay không so với trong tấm ảnh giống nhau như đúc, nhưng trường phía sau cửa sổ khu kiến trúc cô nhận ra, chính là phía sau hội sở. Ngày đó, cô cho là người người đàn ông kia là Giang Mạc Viễn , còn đi dọc theo đường đi hành lang phòng nghỉ ngơi, những kiến trúc kia rất rõ ràng chiếu vào trong đầu của cô. Không biết sao, một cỗ dự cảm chẳng lành giống như là giếng phun tựa như xông tới. Ngày đó. . . . . . Thật sự là cô xem sai lầm rồi sao? Lồng ngực bị trái tim đụng phải thùng thùng vang lên, giống như là muốn xông tới tựa như, loại này dự cảm chẳng lành đang liều mạng lôi kéo cô, cảnh cáo cô. Dùng sức nắm nắm quả đấm, từ trong điện thoại điều tra điện thoại mã số trực tiếp gọi tới. Rất nhanh, đối phương tiếp thông. "Anh khỏe chứ, là Mã quản lý phải không?. Tôi là Trang Noãn Thần ở công ty truyền thông Đức Mã ." "Là trang Tổng giám ạ, cô khỏe chứ cô khỏe chứ." Đối phương rất khách khí. Trang Noãn Thần nắm dây điện thoại, nhẹ giọng nói, "Mã quản lý Xin chào, là như vậy, hai ngày trước tôi ở tại hội sở của anh rớt cái bông tai, thật quan trọng , cho nên gọi điện thoại cho ngươi muốn mời anh giúp một chuyện." "Là rơi ở hội sở của chúng tôi sao?" "Đúng vậy, lúc trở lại chỉ còn sót một chiếc, tôi còn tìm tren xe nửa ngày, sau lại bởi vì công việc tương đối bận liền quên, hôm nay muốn tìm một chút." "Trang Tổng giám, cô yên tâm đi, tôi hiện tại liền hỏi nhân viên, chỉ cần có người nhìn thấy bọn họ tuyệt đối sẽ không tự mình giữ lại." "Là như vậy Mã quản lý, các nhân viên của hội sở tôi đều đã hỏi rồi, đều nói không thấy, anh xem có thể hay không cho tôi xem camera một chút, anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh." "Cái này. . . . . ." "Mã quản lý, Đức Mã chúng toi là hội viên quan trọng , sẽ không phải là không nể mặt đấy chứ?" Điện thoại chần chờ một chút, một hồi lâu sau rốt cuộc nói, "Được rồi, chỉ là cô phải tự mình tới đây đến phòng quan sát xem, cô cũng biết, Thoòng tin hội sở là bảo mật, chúng tôi chưa vì khách mà mở ra." "Tôi hiểu biết rõ, cám ơn anh Mã quản lý." Để điện thoại xuống, Trang Noãn Thần lòng càng trầm mặc hơn, rốt cuộc vẫn phải phải đi đến bước này sao? ——— ————————
Trang Tổng giám, cô cũng chỉ có thể ở chỗ này nhìn." Mã quản lý tự mình tiếp đãi, mang cô đến phòng quan sát xong, mặt xin lỗi nói. Trang Noãn Thần vội vàng cười nói, "Đã rất làm phiền anh." Mã quản lý cười cười, lại dặn dò câu, "anh nghĩ đến cụ thể khoắng thời gian nào chưa? Như vậy có thể tiết kiệm thời gi­an, cô xem, chúng ta không thể ở nơi này thời gi­an quá dài." Trang Noãn Thần gật đầu, "Yên tâm, ngày tới hội sở tôi nhớ được rất rõ ràng, tôi sẽ nhìn qua thang máy cùng phòng rửa tay một chút, Mã quản lý, nhìn xong tôi gọi anh." "Được rồi, tôi vội đi trước, cô có chuyện gì liền kêu nhân viên ngoài phòng." Trang Noãn Thần gật đầu đồng ý.
Đưa Mã quản lý đi xong, Trang Noãn Thần tìm ngày Giang Mạc Viễn trở về. Rất nhanh, thời gi­an cô mới vừa vào hội sở. Trong hình cô cùng người phụ trách Mỹ Á đang nói chuyện với nhau, người phụ trách Mỹ Á gương mặt bất đắc dĩ, cuối cùng, anh ta rời đi, cô chán nản thất sắc ngồi ở chỗ đó uống nước cam. Hình ảnh đến nơi này thì cô đột nhiên nhấn tạm ngừng. Tay che ngực, không biết sao, tim muốn nhảy ra ngoài rồi. Là một loại cảm giác bí mật sắp bị vạch trần. Cảm tính nói cho cô biết vội vàng nhìn xuống, nhưng lý trí đang liều mạng cảnh cáo cô: đừng xem, đừng xem. . . . . . Cô là phụ nữ, cuối cùng vẫn còn không thể trôi qua cảm tính cửa ải này! Thời gi­an trục tiếp lắng xuống. Lẳng lặng, cô từng giây từng phút nhìn xuống. Cho đến —— Sa Lâm rốt cuộc xuất hiện, cùng lúc đó, còn có người đàn ông! hình ảnh là bóng lưng của hai người, Trang Noãn Thần tua mãi mà không thấy mặt y, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, thấy thế nào cũng đều giống như Giang Mạc Viễn ! Trong màn hình, hai người đi vào thang máy, cửa mở ra, hai người đi vào, cửa đóng lại, cô chạy tiến lên. . . . . . Trang Noãn Thần chậm rãi giương mắt, nhìn màn hình giám sát trong thang máy . . . . . . Chỉ cần một cái, da đầu đột nhiên tê dại, ùn ùn kéo tuyệt vọng cuốn tới! Trong thang máy, Sa Lâm lúm đồng tiền như hoa, hình bóng người đàn ông rốt cuộc bị máy theo dõi chiếu lên không chỗ che giấu , gương mặt đó, anh tuấn làm nữ nhân muốn thét chói tai, lại làm Trang Noãn Thần tuyệt vọng phải hồn bay phách tán! Nước mắt, chưa từng không tự chủ được như vậy. Ào ào chảy xuống, kéo dài hốc mắt làm ướt gò má. Thì ra là, cô chưa từng nhìn lầm. Máy theo dõi trong tấm hình, người đàn ông kia thật chính là Giang Mạc Viễn ! ——— ——————
Chương sau Noãn Noãn sẽ đi đánh ghen ạ
Edit hình như không ai đọc nhỉ?
K hay Nhưng ai đọc sao cho m phát cho có động lực edit tiếp nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy