Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Bí mật được bật mí!

Sáng hôm sau...

Reng...reng...reng...!!!

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi trên đầu giường, Nhi đưa tay tắt nó đi rồi vục dậy.

Vội mở toang rèm cửa, cô vươn vai, nhắm mắt cảm nhận những tia nắng chiếu vào da mặt, trong lòng hào hứng muốn được đến trường.

Thường thì đối với Dương Nhi, đi học là một cực hình nhưng hôm nay có vẻ là một ngày trọng đại nên hứng thú đến trường trong cô dâng trào thấy lạ.

Chạy vào nhà tắm, Nhi vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xách balo lên vai, khóa phòng cẩn thận rồi đi đến trường.

Cô hát líu lo, tung tăng đi trên vỉa hè, thi thoảng lại xoay người vài vòng. Thấy những người đi đường đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Nhi vội hắng giọng, trở về trạng thái bình thường nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi.

Điều đầu tiên cô làm sau khi bước chân vào cổng trường là chạy lên tầng, hóng vào lớp 11A5 để tìm "nhà tài trợ" cho chuyến đi thăm quan khách sạn Paradise. Còn gì tuyệt vời hơn khi được Hoàng Khánh chiêu đãi một bữa ra trò chứ? Mới nghĩ thôi mà nước miếng của cô đã chảy dài trên khóe miệng rồi.

Thấy Nhi cứ lấp ló đằng sau cánh cửa thì Vũ- lớp trưởng lớp 11A5 chạy ra hỏi han:

- Dương Nhi! Cậu đang tìm ai hả?

Thấy Vũ, cô giật mình ậm ừ:

- À ờ... Mà cái bạn Hoàng Khánh bên lớp cậu đâu rồi? Chưa đến hả?

- Ra là cậu tìm Hoàng Khánh. Hôm nay cậu ấy nghỉ, hình như là bị ốm- Vũ cười tươi rồi tự nhiên vẻ mặt đểu không chịu được- Sao vừa đến mà đã tìm Hoàng Khánh rồi thế? Bộ cậu thích cậu ta hả?

Liền sau đó là cái táng mạnh vào đầu không thương tiếc của Nhi. Cô lắp bắp, đỏ mặt:

- C...Cậu thích chết hả? Dám nói tôi thích cậu ấy. Thôi cảm ơn về thông tin của cậu, tôi về lớp đây!

Nói rồi Nhi dông thẳng, bỏ lại Vũ đang đứng đấy, dùng tay bo đầu:

- Mình chỉ đoán mò thôi mà, sao cậu ấy phản ứng dữ dội vậy nhỉ?

Cô hậm hực bước vào lớp nhưng sự hào hứng trong lòng khiến cô quên bẵng cơn giận luôn. Hôm nay không phải đi học thêm nên Nhi có nguyên một buổi chiều rang rảnh, nhất định phải quẩy một trận tưng bừng ở nhà cậu nhóc mới được.

-"Thời gian ơi, trôi qua nhanh lên!"- Cô nằm gục xuống bàn, suy nghĩ mông lung, chờ trống vào lớp.

Buổi chiều..

Nhi thay bộ đồng phục bằng một bộ đồ thoải mái hơn. Chiếc áo phông cổ chữ vê màu xanh lam có mũ và quần soóc bò màu đen. Đeo đôi giày đế xuồng trắng vào chân, cô chạy ra ngoài tính khóa cửa thì sực nhớ ra mẩu giấy địa chỉ để quên trên bàn nên lại chạy vào lấy. Đúng là hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu mà.

Nhi vừa mò mẫm tìm đường vừa hỏi những người xung quanh, phải khó khăn lắm thì cô mới tìm được cái khách sạn nổi tiếng kia.


- " Đường xá nơi đô thị quả là rắc rối, toàn ngõ với ngách, chẳng biết đâu mà lần cả"- Cô than thầm, trong lòng vừa khó chịu vừa mệt vì phải cuốc bộ khá nhiều (Nhi lười vận động mà).

Nhưng khi vừa nhìn thấy tòa nhà cao ốc màu trắng sừng sững trước mặt, mọi mệt nhọc đều được lấn át bởi sự ngạc nhiên và thích thú.

Khách sạn Paradise được xây theo dạng hình ống, có khoảng 60 tầng đều được lắp kính xung quanh. Trước cửa khách sạn là con đường hình vòng cung bao quanh một bãi cỏ. Giữa bãi cỏ có một phiến đá hình chữ nhật được khắc dòng chữ "Paradise" uốn lượn.

-"Ôi, cao quá đi mất"- Nhi vừa đi vừa ngẩng lên nhìn tòa nhà chọc trời, trong đầu bắt đầu xuất hiện hàng ngàn câu ca ngợi Paradise.

Bước vào sảnh chính, mở ra trước mắt cô là một không gian sang trọng và rộng lớn. Nhi bị choáng ngợp. Cô không ngờ rằng mọi thứ còn lung linh hơn cả những gì cô tưởng tượng nữa.

Nhi ngó nghiêng một lượt rồi đi đến thang máy ở góc bên trái quầy tiếp tân, ấn nút để lên tầng 12.

Cánh cửa đang từ từ đóng lại thì bỗng nhiên có một bàn tay giữ lấy khiến nó tự động mở ra.

Là một anh chàng Tây cực kỳ đẹp trai. Sở hữu một làn da trắng bóc, dáng người thanh cao, mũi thẳng, mái tóc bồng bềnh màu bạch kim và đôi mắt nâu khói mê hoặc. Anh ta hớt hả chạy vào, hình như là đang vội.

Ấn nút rồi chống hai tay vào hông, anh ngẩng cổ lên lẩm bẩm câu gì đó bằng tiếng Anh.

Cửa thang máy bắt đầu khép vào...

Thông thường thì mọi cô gái chắc chắn sẽ mê chàng Tây này như điếu đổ. Nhưng có vẻ Dương Nhi không nằm trong danh sách ấy bởi cô cảm thấy buồn cười hơn là mê mẩn. Chàng ta có khuôn mặt "búng ra sữa" nhưng lại vận một bộ vest đầy trưởng thành. Nhìn chẳng ăn nhập tẹo nào cả, cứ như ông cụ non ấy.

Thấy con bé đứng đằng trước đang nhìn mình qua tấm gương phản chiếu, bặm miệng cười, anh khẽ nghiêng mặt vào trong, tay tạo thành hình nắm đấm đưa lên miệng hắng hắng giọng, mặt đỏ bừng hết cả lên. Hiểu ý, Nhi quay đi nhưng vẫn tủm tỉm cười, con trai gì mà dễ ngượng thế không biết.

Đã lên đến tầng 12, cô bước ra khỏi thang máy, một không gian tĩnh lặng với ánh đèn mờ bao trùm. Nhi nhìn lại mẩu giấy một lần nữa rồi ngó nghiêng tìm kiếm căn phòng của cậu bạn.

Đây rồi! Phòng 1001 hiện lên trước mắt. Cô tính đưa tay lên nhấn chuông thì cánh cửa gỗ bất ngờ mở toang ra khiến Nhi giật bắn, lùi lùi lại mấy bước.

Một cô gái trẻ chạy vụt ra khỏi căn phòng, trên mặt hiện rõ hai hàng nước mắt. Nhi nhìn theo bóng dáng của cô gái rồi lững thững bước vào.

Hoàng Khánh đang đứng trước bức tường kính, hai tay đúc túi quần, mắt nhìn xa xăm đâu đó. Thấy trong phòng có vẻ khá ngột ngạt nên Nhi lên tiếng:

-Khánh! Mình đến rồi nè. Mà cậu cũng ngộ ghê cơ, nói ra là mình biết rồi, còn bày đặt viết thư nữa.

Cô cười ha hả. Nhưng cậu nhóc vẫn không quay lại nhìn cô, vẫn để cho cái sự im lặng bao bọc. Biết mình vừa chọn sai thời điểm để trêu đùa, Nhi ngưng cười, đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Oa! Công nhận là phòng cậu đẹp dã man tàn bạo luôn ý. Cậu là con trai mà ngăn nắp ghê.

Nói rồi cô chạy quanh phòng. Ngó nghiêng cái bàn làm việc, lật lật mấy trang sách trên kệ, dòm ngó cái phòng tắm, cô hít hà:

- Cậu vừa tắm xong hả Khánh? Vẫn còn thơm mùi dầu gội nè.

Cô trèo lên ghế sofa nhảy nhảy vài lượt xong chạy đến giường của cậu nhóc làm cho ai kia giật mình chú ý. Nhi rơi tự do xuống giường, lăn lộn mấy vòng:

- Đệm êm thật. Cứ như là được nằm trên mây vậy.

Cô khoan khoái vươn vai, nhưng tự nhiên cảm thấy rợn cả người nên Nhi vội bật dậy và bắt gặp khuôn mặt Khánh ở cự ly gần. Cô đỏ mặt, lắp bắp:

- A...Ờ...cậu...cậu qua đây từ lúc nào thế? Mình không nghe thấy tiếng chân cậu..

Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Khánh nhìn Nhi, ánh mắt chan chứa sự lạnh lẽo. Khẽ rùng mình, Nhi bặm môi:

- Khánh này, mình....

- Tôi có một yêu cầu- Cậu chen ngang, đi đến bàn lấy ra từ ngăn kéo một xấp ngân phiếu. Cậu vừa viết vừa nói- Đây là 500 triệu, cô có thể ra ngân hàng để đổi lấy tiền.

- Sao tự dưng lại...

- Nhưng với một điều kiện- Lại chen ngang. Khánh giựt tờ ngân phiếu ấy ra, đôi môi nở một nụ cười nửa miệng- Ngủ với tôi.

Ôi thần linh ơi, cái gì đang diễn ra ở đây thế này? Nhi trợn tròn mắt, nhìn Khánh trân trối rồi vội cười phá lên:

- Ahahaha..! Cậu đúng là hài hước mà Hoàng Khánh!

Thấy mặt anh vẫn lạnh như tờ, cô mới chắc rằng câu nói ấy không phải là đùa. Đôi môi tắt ngúm nụ cười, Nhi hỏi lại:

- Cái... cái gì??

Khánh thản nhiên nhả từng câu từng chữ ra làm cô chết sững:

- Cậu cũng nghe rồi đấy. Nhưng nếu nó quá khó hiểu thì tôi sẽ giải thích cho cậu nghe: Tôi muốn mua cậu và cậu sẽ chấp nhận cái giá ấy chứ? Nếu muốn cao hơn, tôi sẵn sàng chiều cậu.

Như không thể lọt vào tai, Nhi cười nhạt:

- Vậy mấy hôm trước là...

- Là diễn đó, cô ngốc ạ!- Khánh cười khinh khỉnh, chìa tờ ngân phiếu ra trước mặt Nhi- Này cô, cô có muốn thêm một chút không?

Lưỡng lự một hồi, Nhi cũng cầm lấy tờ ngân phiếu, nhưng chẳng thèm đợi phản ứng tiếp theo của cậu, cô xé nó ra thành nhiều mảnh rồi lia vào mặt Khánh, tức giận hét lên:

- Tôi vô giá!! Cậu ngốc ạ!

Nhi hậm hực đi nhanh ra ngoài mà không hề biết rằng Khánh đang nhìn theo cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ. Lần đầu tiên trong đời cậu có một cô gái khiến cậu sực tỉnh, vậy mà trước giờ Khánh đều nghĩ rằng có tiền là sẽ có được mọi thứ. Đúng là quá sai trái!

Cậu nhóc khẽ cười khẩy, lẩm bẩm:

-Thú vị thật!

Mạnh mẽ là thế nhưng khi Nhi vừa mới bước chân ra khỏi Paradise thì đã thở dài thườn thượt. Đây là cái thứ mà người ta vẫn hay gọi là "tình đầu" đây sao? Nó đi qua Nhi quá nhanh, cô còn chưa kịp cảm nhận sự đẹp đẽ trong mối tình mà người ta vẫn nói, chỉ toàn là hụt hẫng...

Trời bắt đầu trở tối, những ánh đèn bắt đầu được bật lên. Nhi dảo bước trên con phố đông người qua lại, trong lòng bối rối vô cùng. Vào những lúc như thế này, cô luôn tìm đến mẹ mình để lắng nghe lời khuyên của bà. Nghĩ là làm, Nhi đi tới tủ điện thoại công cộng gần đó, bỏ xu rồi bấm số. Những âm "tút" vang lên một hồi xong kết thúc bởi tiếng nhận điện trong trẻo của một đứa trẻ:

- Alo, ai đấy ạ?

Cô đoán chắc cái giọng ấy là của MiMi, khẽ cười một cái:

- MiMi hả? Chị Nhi đây, em có khỏe không? Mẹ...

- A..! Chị Nhi! Là chị Nhi!- Con bé bỗng reo lên cắt ngang lời cô, ngay sau đó vang lên tiếng dép loạt xoạt vội vã, tiếng MiMi nhỏ dần đi- Ba mẹ ơi, chị Nhi gọi điện về!

Không lâu sau, một giọng khàn khàn của một người phụ nữ vang lên:

- Dương Nhi! Vậy mà mẹ cứ tưởng con quên mất mẹ rồi chứ- Bà trêu- Lên trên đó thế nào? Có thích nghi được không? Trường học ra sao?

- Vâng, trường học tuyệt lắm ạ, bạn bè thì đứa nào cũng hòa đồng, cũng thân thiện hết cả, mà không khí ở đây cũng rất trong lành.

- Vậy thì tốt rồi-Bà cười- Mà Nhi này, nếu trường mới có gì làm con không vừa ý, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ sẵn sàng giúp con chuyển về trường cũ.

Nghe xong, những ý định muốn tâm sự với mẹ mình đều tan đi mất. Cô sợ rằng sau khi nói ra, bà sẽ bắt cô về quê, và cô sẽ không được học tại ngôi trường mà mình yêu thích kia nữa. Nam Sơn là do Nhi lựa chọn, cô phải có trách nhiệm với sự lựa chọn ấy. Nghĩ rồi Nhi cố nói bằng một giọng vui vẻ nhất có thể:

- Không, không cần đâu mẹ. Con cảm thấy rất thích khi được học ở đây!

Cô nghe thấy tiếng bà cười phả vào điện thoại:

- Mẹ rất vui khi nghe con nói vậy- Liền sau đó là tiếng nheo nhéo của MiMi:

-Mẹ ơi! Cho con nói chuyện với chị Nhi đi! Alo, chị Nhi ơi!

- Ơi- Cô cười

-Khi nào chị được nghỉ hè, chị dẫn em đi chơi nhé chị- MiMi hồn nhiên nói.

Cô ừ một tiếng. Nói chuyện thêm một lúc nữa, cô chào tạm biệt cả nhà rồi gác máy. Nhi hít một hơi thật sâu, thở mạnh, bước đi từng bước thật nhanh để trở về nhà. Ngay bây giờ, cô muốn làm một giấc thật ngon, có gì để mai tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro