Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Học sinh mới.

Với cái tính hay tò mò của mình, đương nhiên Dương Nhi sẽ cực kỳ thắc mắc về con người thật của cậu bạn Hoàng Khánh kia. Cô hớt hả chạy lên lớp, vừa nhìn thấy Phương Yến đang đọc sách ở ngoài hành lang, Nhi xông xáo lao tới hỏi lia lịa khiến cô bạn vuốt mặt không kịp.

- Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì? Làm ơn nói chậm một chút- Yến khẽ nhăn mặt.

- Hoàng Khánh là người như thế nào?- Nhi hỏi nhanh.

Mặt Yến tái dần đi:

-Nếu là về cậu ấy thì mình không có gì để nói cả.

Cô gập vội cuốn sách lại, tính đi vào lớp thì bị Nhi giữ tay:

-Ahuhu, cậu giúp mình lần này thôi.

-Thì cậu có thể nhờ người khác mà- Yến cố gắng giật tay lại.

- Mình đang nhờ cậu rồi, thôi thì cứ nhờ nốt- Nhi mếu máo.

- Phương tiện truyền thông thì sao?

- Mình làm gì có điện thoại, vả lại đi hỏi thì sẽ được nghe chi tiết hơn. Nha, nha, bạn Yến yêu quý!

Đuối lý, Yến nhỏ nhẹ:

- Chỉ lần này thôi nhé...

- Yay! Cảm ơn Yến. Yêu Yến nhất đấy!- Nhi reo hò rồi kéo cô bạn xuống ghế đá dưới sân trường.

- Vậy giờ cậu muốn biết điều gì?

Nhi nghĩ một hồi:

- Ùm... A! Nói cho mình nghe, tại sao toàn trường này lại sợ cậu ta một phép vậy? Cậu ta là hội trưởng hội học sinh à?

- Hội trưởng hội học sinh? Không, cậu lầm rồi- Yến che tay lên miệng cười nhẹ- Cậu ấy mà là hội trưởng hội học sinh thì trường có mà loạn hết lên mất!

Nhi nhăn mặt. Thì ra tên Khánh lừa cô, đúng là chán sống rồi mà. Nhi hỏi tiếp:

- Thế sao các cậu lại...

Rồi Yến kể cho Nhi nghe cái lịch sử vẻ vang của cậu nhóc. Được mệnh danh là "Joker của băng nhóm Joker"-một băng nhóm nổi tiếng về sự hùng mạnh trong giới xã hội đen. Khánh là một con người độc ác, lạnh lùng nên cậu đi đến đâu, mọi người cũng phải nể sợ. Ngoài ra, cậu là con trai của chủ tịch Lâm- người đang điều hành những chuỗi khách sạn nổi tiếng trên toàn Đông Nam Á.

Nhi nuốt từng chữ, cô không ngờ rằng đằng sau cái bản mặt ngây thơ vô (số) tội ấy là một tên trùm xã hội đen. Đúng là "lòng người khó đếm nông sâu" mà. Cô chẹp miệng:

- Nhà mặt phố bố làm to như vậy, thảo nào lại ở Paradise. Đó là khách sạn năm sao đấy chứ chẳng chơi đâu.

Yến dõng dạc:

- Không hẳn là ở thôi đâu. Hoàng Khánh chuyển đến đó là để trực tiếp điều hành đấy!

- CÁI GÌ??? Ý cậu là...cậu ta là chủ nhân của Paradise sao?- Nhi hét toáng, cô trố mắt nhìn Yến, Nhi tưởng rằng mình nghe lầm.

Yến gật đầu làm Nhi càng kinh ngạc:

- Thật không ngờ...- Rồi chợt sực nhớ ra một chuyện- À mà Yến này, cậu ta đã từng có người yêu hay dạng dạng nào như vậy chưa?

- Ồ, cái đấy thì nhiều lắm- Yến phe phẩy tay, giọng hơi mỉa mai- Cậu ta có sở thích là lợi dụng con gái để mua vui mà.

Nhi nghe vậy thì cũng ngợ ra được phần nào về cô gái hôm qua, cô ấy đáng thương thật.

Rồi Nhi chuyển chủ đề, đứng đối diện Yến, cầm tay cô bạn cười tươi:

- Xuống cangteen cùng mình đi, mình còn chưa ăn sáng.

-Thôi cậu xuống một mình đi, mình muốn lên lớp- Yến từ chối.

- Chán lắm!- Nhi chau mày. Cô nắm chặt lấy tay Yến, kéo đi- Xuống cùng mình đi mà!

Và thế là Nhi thắng. Yến đành ngồi canh Nhi ăn, thi thoảng lại tiếp chuyện với Nhi rồi mới được bình an mà lên lớp...

Ba tiết học trôi qua, Nhi thẫn thờ lết ra khỏi lớp. Công nhận là cứ như cực hình ấy, mệt ghê! Cô đứng ngoài hành lang vươn vai vài cái thì tự nhiên có ai đó cầm tay cô, giật ngược ra đằng sau khiến Nhi loạng choạng suýt ngã. Vội xoay người lại, tấm lưng to lớn của Khánh đập vào mắt làm cô kinh ngạc, giựt vội tay ra, hét:

- Này, ai cho anh nắm tay nắm chân tôi hả? Tính bắt nạt con gái nhà lành à? Tôi nói cho anh hay, nhà họ lành chứ con gái họ chẳng lành đâu!

Khánh bỏ ngoài tai câu nói của Nhi, lại cầm lấy tay cô nhưng lần này thì rất thô bạo khiến Nhi đau đớn. Khánh kéo cô ra khuôn viên đằng sau trường- cái nơi mà cậu đã từng cứu "hờ" cô, nhưng có vẻ sự việc đang bị đảo lộn lên một chút: Nhi vẫn là nạn nhân, còn Khánh từ anh hùng trở thành thủ phạm. Huhu...

Nhi khoanh tay trước ngực, sẵng giọng:

- Ý đồ của anh là gì?

Cậu cười nhếch mép:

- Sao cứ phải nghĩ xấu cho nhau thế? Chẳng qua là tôi cảm thấy khá hứng thú cô, vậy thôi.

- Thế gọi là ý đồ là đúng rồi còn gì- Nhi cãi.

Cậu bỏ mặc câu cãi trả, nghiêng nhẹ đầu:

- Tôi có một điều kiệ...

- Thôi thôi, tôi xin anh. Vài ba cái điều kiện của anh thì có cái nào là tôi dùng được không? Chỉ tổ thêm phiền phức, vậy nên DẸP đi !!- Cô chen ngang, gào lên.

Nhi quay đi tính dông thẳng thì Khánh lên tiếng bằng cái giọng uy quyền đáng ghét:

-Đứng lại!

-Nếu không thì sao?- Nhi cười khinh khỉnh.

- Vậy giờ cô muốn bị ràng buộc?

- Thử xem- Cô thách thức.

Khánh cười khẩy, chìa ra mấy tấm ảnh, thản nhiên nói:

- Vậy thì trước khi đi, cô có thể qua đây chọn giúp tôi một bức ảnh được không? Tôi muốn gửi về nhà cô một tấm.

Dù không muốn nhưng Nhi vẫn quay lại bởi tò mò không biết Khánh gửi ảnh gì về nhà mình. Cô giật lấy mấy tấm ảnh, và đã phải há hốc mồm vì những thứ hiện lên trước mắt.

Cô lật giở từng tấm, nhận ra toàn là hình của Khánh và cô ở mọi thời điểm kể từ khi quen biết anh: ngày chuyện trò đầu tiên, cái hôm Nhi và cậu đi dưới bóng râm của chiếc ô màu lam, rồi cả lần cô bắt gặp khuôn mặt Khánh ở cự ly gần trong phòng anh nữa. Tất cả đều ở đây.

Chợt nhớ ra lời nói dối mẹ của mình vào tối qua, Nhi tái mặt đi, tức tốc xé sạch những tấm ảnh nhưng Khánh lên tiếng khiến cô ngưng lại ngay lập tức:

- Cô cứ việc xé, tôi vẫn còn bản sao mà. Và kiểu gì tôi cũng phải dán lên bảng tin nhà trường một bức. Chắc chắn cô sẽ nổi như cồn đấy!

- Anh...anh dám!- Cô gằn giọng.

Khánh bật cười:

- Cô nghĩ thử xem, tại sao Hoàng Khánh tôi đây lại không dám cơ chứ?

Nhi hằn học nhìn cậu, bặm môi:

- Đồ đểu cáng!

Khánh nhếch mép:

- Cảm ơn, cô quá khen!

Cô lườm lườm anh, nghiến răng, hậm hực nói:

- Vậy giờ anh muốn tôi làm gì?

- Người hầu!- Cậu trả lời không một chút nghĩ suy làm Nhi tức tối, gào lên:

- Không! Có chết cũng không! Anh nghĩ gì mà nghĩ rằng tôi sẽ hầu hạ một kẻ như anh?

Khánh tiếp lời, đưa tay lên nhìn đồng hồ:

- Chà, sắp đến giờ hẹn với câu lạc bộ phát thanh viên rồi. Quyết định nhanh lên đi chứ, đừng làm mất thì giờ của tôi và cô còn khoảng 5, 4, 3...

Nhi bị dồn vào thế bí, luống cuống nói:

- Thôi được rồi, tôi...tôi đồng ý!

- Đồng ý cái gì cơ?- Cậu đá đểu

Cô nhăn mặt, hắn còn giả vờ để trêu tức cô cơ đấy. Nếu không phải vì mấy tấm ảnh kia thì Nhi đã cho cậu nhóc một nhát banh hàm rồi. Nhưng thôi, một điều nhịn là chín điều lành. Nghĩ vậy nên Nhi nuốt cục tức vào họng, cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Thì...đồng ý làm người hầu cho anh. Ahihi!

- Ok!- Khánh cười đắc thắng, cậu rút từ trong túi quần ra một cái máy ghi âm, đưa lên- Đây sẽ là bằng chứng trước tòa, phòng khi cô trở mặt với tôi.

Nói rồi Khánh bước đi, cười ha hả, để lại cô bé Dương Nhi đang tức đến run cả người. Có vẻ như cục tức ban nãy đã trồi lên dữ dội hơn bao giờ hết. Cô bốc hỏa, gào thét, chửi rủa Hoàng Khánh liên miệng cho tới khi trống vào lớp vang lên.

Nhi tức tối trèo lên cầu thang, nện từng bước xuống bậc khiến cho mấy đứa lớp khác cứ ngoái lại nhìn.

Cô ngồi thụp xuống ghế rồi nằm bò ra bàn thở hắt, ngán ngẩm chờ cô giáo bộ môn đi vào.

Dương Nhi còn có một tính cách rất "khác người" nữa là hễ tức điên lên hoặc bất lực thì điều tiếp theo cô muốn làm là...ngủ. Và ngay bây giờ là một ví dụ điển hình bởi ý thức của cô đang dần chìm vào cõi mộng. Nhưng những tiếng hét thất thanh của đám con gái khiến Nhi giật mình mà trở về với thực tại. Cô khẽ chau mày:

- "Lại cái gì nữa đây?"

Cô nheo mắt nhìn lên rồi lại nằm xuống, Nhi chẳng nhìn thấy gì cả, lũ con gái cứ nhao nhao cả lên. Tiếng bà giáo chủ nhiệm vang lên làm cô nổi da gà, bà nói bằng giọng ngọt như mía lùi, khác hẳn cái tiếng the thé chanh chua thường ngày:

-Các em thân mến, lớp chúng ta có một bạn du học sinh mới chuyển đến. Vì gia đình có việc đột xuất nên bạn ấy đã lỡ mất ba tiết học đầu. Các em hãy cho một tràng pháo tay để chào mừng bạn ấy nào!

Liền đó là tiếng vỗ tay rào rào vang lên khiến Nhi chối tai, tính đứng dậy biểu tình thì đột nhiên toàn thể lớp im bặt, thay vào đó là tiếng phụng phịu đầy tiếc nuối của đám con gái dãy bên.

Dù có hơi thắc mắc nhưng cô vẫn không thèm ngẩng lên. Điều quan trọng nhất đối với cô ngay bây giờ là giấc ngủ ngàn vàng này.

Bỗng có một ngón tay của ai đó chọc chọc vào hông khiến Nhi bực mình lắc nhẹ người. Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ người đó chọc thêm vài cái nữa rồi lay lay người cô.

Ba máu sáu cơn, Nhi bật người dậy, đập bàn cái rầm, hét lên:

- Đứa nào chán sống thế hả? Dám phá giấc ngủ của bản cô nương ta!

Lẽ dĩ nhiên, cô trở thành tâm điểm chú ý cho cả lớp. Vội cười trừ, cô xua tay:

- Ahaha... Không có gì đâu. Là nằm mơ thôi.

Thấy những cái mặt khó hiểu dần giãn ra, Nhi mới quay ngoắt sang bên cạnh, hằm hằm tìm kẻ vừa chọc tức cô...

Và hiện lên trước mắt Nhi là một chàng Tây với mái tóc bạch kim bồng bềnh cùng đôi mắt màu nâu khói mê hoặc. Anh cười tươi, chìa tay ra:

- Chào bạn, mình là Nam Anh. Rất vui khi được làm quen với bạn!

- Ơ, anh là....- Nhi trố mắt.

- Cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro