Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hộ tống.

- Trông mặt bạn quen quen- Nam Anh nói làm cô cười tươi, tính mở miệng ra thì cậu tiếp lời- Hình như chưa gặp bao giờ.
Câu sau của Anh làm môi Nhi tắt ngúm nụ cười. Cô khẽ giật giật khóe miệng:
-Bạn tính troll mình?
- Ơ không không- Cậu xua tay lia lịa- Mình nó thật mà, mình đã gặp bạn bao giờ đâu?
Cô thở hắt:
- Mình là người đi chung thang máy với bạn lúc ở Paradise này. Nhớ chưa?
-A!- Anh vỗ tay cái bốp, reo lên- Ra là bạn, mình nhớ rồi! Xin lỗi nhé, tại người Việt nào cũng xấu na ná nhau.
Nhi đơ mặt ra nhìn cậu, dường như cái câu nói kia không lọt được vào tai, cô cúi xuống ngăn bàn lấy ra một chồng sách, huơ lên tính cho cậu nhóc một phát thì Nam Anh vội can lại, mặt tái mét:
- Ấy, sao bạn lại muốn đánh mình? Mình có làm gì sai đâu?
- Phải, bạn chẳng làm gì sai cả, nó chỉ quá sai thôi!- Nhi lạnh lùng nhìn cậu, tay vẫn trong tư thế sẵn sàng.
- Thôi thôi. Bỏ chồng sách xuống đi- Anh cười trừ- Nếu mình nói sai gì thì cho mình xin lỗi. Mình mới học tiếng xong nên không thành thạo cho lắm.
Cô hờ một cái, đúc lại chồng sách vào ngăn bàn. Nam Anh thấy thế liền toe toét:
- Thank you!
Nhi khẽ cười cái rụp, sát mặt lại đe dọa cậu, phòng khi cậu lại muốn làm phiền cô nữa:
-Giờ mình sẽ ngủ, mình mà thấy bạn làm phiền mình và để mình thức dậy thì đừng có trách mình vô tình đấy nhé!
Nam Anh ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, suýt chút nữa thì rớt luôn cả đầu.
Nhi nhoài người xuống bàn, tiếp tục giấc ngủ vốn quý của mình. Đối phó với cái tên trời đánh thánh vật Hoàng Khánh kia thực sự làm cô hao nguyên khí, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Nhi mặc kệ tiếng gào hô nghiêm của lớp trưởng, chìm vào cõi mộng đang dở dang...
. . . .
RẦM!!!!
Tiếng đập bàn tựa tiếng sấm truyền vào tai khiến cô giật thót liền bật vội người dậy, giữ nguyên cái bản mặt ngái ngủ làm cho ai kia dù muốn cười nhưng vẫn không dám cười. Nhi từ từ lia ánh nhìn của mình lên thì bắt gặp khuôn mặt ngơ ngơ như con bò đeo nơ của Nam Anh. Cô tức giận, đứng phắt dậy:
- Mình nói mà bạn không nghe thấy gì hả? Đã bảo là không được làm phiền mình kia mà. Mới ngủ có tí mà đã gọi dậy rồi.
Anh bĩu môi:
- Tí đâu mà tí. Tan học được mười phút rồi đấy!
Nhi tròn mắt nhìn cậu rồi quay ngoắt xuống nhìn đồng hồ:
- Ôi trời! Mình đã ngủ liền hai tiết rồi sao?
- Ừm hứm- Cậu nhóc gật gù- Và bạn còn được ghi danh vào cái sổ gì nữa cơ.
-CÁI GÌ??- Nhi hét- Ý bạn là quyển sổ màu xanh lá cây ấy hả?
- Đúng rồi- Anh thản nhiên đáp.
Cô ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai, mếu máo:
- Nam Anh... nói cho mình nghe, tại sao bạn không gọi mình dậy?
Cậu nhăn mặt:
- Gọi bạn thì có mà "đi" luôn cả hàm chứ chẳng chơi. Không phải bạn cấm mình gọi đó sao? Mà cái quyển sổ đó là gì mà mình thấy mọi người đều sợ nó vậy?
Nhi đập thẳng đầu xuống bàn, rên rỉ:
- Đó là sổ đầu bài đấy Anh... nếu bị ghi vào đó thì chết chắc- Rồi cô bật người dậy, lắc lắc vai cậu- Nếu bạn thấy mọi người sợ như vậy thì phải bất chấp kêu mình dậy chứ, sao lại im lặng?
Nam Anh gãi gãi má, suy nghĩ một lúc xong phang cho cô một câu xanh rờn:
- Mình cũng không biết nữa.
Bất lực, Nhi hoàn toàn bất lực. Cô buông thõng tay xuống, thu dọn sách vở rồi đi xiêu vẹo ra khỏi lớp, bỏ lại Nam Anh vẫn đứng đó cùng khuôn mặt buồn thiu, cậu lẩm bẩm:
- Mình lại làm gì sai sao?

Nhi hậm hực bước ra khỏi cổng trường. Hôm nay đúng là xúi quẩy mà. Hết tên Hoàng Khánh lộng hành rồi lại đến tên Nam Anh giở quẻ. Không biết cô sinh vào giờ con gì mà đen dữ vậy nhỉ?
Nhi đi qua hàng xe ô tô đỗ dài bên lề đường, miệng đang làu bàu chửi rủa Hoàng Khánh thì đột nhiên có ai đó nắm chặt lấy tay cô, kéo ngược ra đằng sau khiến Nhi chới với, ngã ngửa vào trong chiếc ô tô màu xám.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tên lái xe đã rồ ga, lao thẳng ra ngoài quốc lộ.
Nhi trấn tĩnh lại tinh thần. Cô nhận thấy mình đang bị hai tên mặt mày bặm trợn, săm trổ đầy mình giữ chặt. Hừm...đây là một màn bắt cóc hả? Cô chau mày nghĩ ngợi, nhìn sơ qua thì đám này không phải loại dễ xơi nên Nhi đành ngoan ngoãn ngồi im, đợi thời cơ chín muồi...
Cuối cùng cơ hội cũng đến khi mà tên lái xe ngậm điếu thuốc, quay nửa mặt ra sau:
- Ê, có bật lửa không bây?
Sau khi nghe xong, tên ngồi bên phải Nhi bỏ tay ra khỏi người cô để mò vào túi quần. Nắm lấy thời cơ, Nhi vung nắm đấm lên chuẩn bị hành quyết tên còn lại..
Và trên con đường nhựa bằng phẳng, người ta nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu xám đang yên đang lành thì tự dưng đánh võng loạn xạ, lấn át hết cả đường đi của mọi người.
Mọi thứ đều trở nên hỗn độn. Những chiếc xe máy thi nhau phanh gấp lại. Ô tô cứ thế ngoặt tay lái, đâm sầm vào nhau.
Rồi cả bên trong con xe màu xám kia nữa, nó cũng lộn xộn không kém. Hiện giờ tên lái xe đang cố gắng cầm chắc tay lái, liên tục quay ra đằng sau để nắm bắt tình hình bởi cô bé Dương Nhi đang...nổi loạn!!
Ngay sau khi hạ nốc ao một tên, cô dùng chân bá vào cổ tên còn lại, giật ngược ra sau làm hắn bị khó thở. Phải khó khăn lắm tên đó mới khống chế được Nhi. Anh ta trói chặt người cô lại rồi trèo lên ghế trước, thở dốc mặc cho cô ra sức dãy dụa.
- "Đúng là công toi mà, suýt chút nữa thì thành công rồi"- Cô bặm môi than thầm. Cơ hội tẩu thoát đã bay đi mất, giờ Nhi chỉ còn nước nằm đây chờ chết thôi. Huhu...
Chiếc xe có vẻ như đã ổn định trở lại, nó lại băng băng trên đường quốc lộ. Nhi nằm dài ở ghế sau, tưởng niệm về những tháng ngày tươi đẹp đã qua. Cô nghĩ ra nguyên một bản di chúc, định là sẽ nhờ tên nào đó trong nhóm "bắt cóc tống tiền" viết hộ rồi gửi cho ba mẹ. Nhi nguyện chuyển nhượng con heo đất trị giá 200 đồng cho bé MiMi, đợi khi nào tờ tiền ấy có giá trị thì con bé sẽ có cả một gia tài (biết đợi đến bao giờ hả chị hai?).
Nhi tiếp tục tạo ra phần tiếp theo, thi thoảng lại lẩm nhẩm đọc để không bị quên. Bất ngờ con xe màu xám ngoặt lái đổi hướng khiến Nhi bị đập mặt vào lưng ghế, ê cả mũi. Vội ngóc cổ lên tính xả cho cái lũ kia một tràng thì đôi mắt cô bắt gặp một hình ảnh làm đồng tử dần dãn ra. Nhi chết sững bởi thứ hiện lên trước mắt, đó chẳng phải là khách sạn Paradise sao? Tại sao lại....? Lẽ nào...
Ô tô cứ thế lao thẳng xuống gara ở tầng âm. Tên lái xe đỗ vào trong một bãi trống gần đó rồi tức tốc lao xuống mở cửa sau dùm tay du côn.
Hắn vác Nhi lên vai xong cùng bạn hắn- cái tên vừa bị cô ban một cú trời giáng vào đầu giờ đã tỉnh lại đi vào thang máy.
Ngay lúc này cô đang cầu xin rằng mình bị bắt cóc thật, như vậy còn hơn là phải đi yết kiến cái tên Khánh đáng ghét kia. Cầu trời khấn Phật...!
Cánh cửa thang máy dần mở ra, lại là không gian tĩnh lặng với ánh đèn mờ quen thuộc. Hai tên lưu manh đi được một đoạn thì dừng lại, nhấn chuông hai lần rồi mở cửa bước vào.
Nhi vẫn đang nhắm tịt mắt, hy vọng điều tồi tệ nhất không xảy đến. Nhưng khi giọng nói đểu cáng ấy cất lên cùng một tông trầm thì cái hy vọng mong manh kia như bị xé toạc làm đôi:
- Có bắt được cô ta không?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro