611.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

611 ngày trước khi cậu ấy mất.

Nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi lên kế hoạch đưa Vũ Tư đi du lịch ở Dương Châu.

Vậy nên ngày đầu tiên không đến công tỷ liền kéo cậu ấy cùng nhau đi trung tâm mua sắm chọn quần áo mới và một số đồ đạc đặt trong nhà trang trí Tết. Vũ Tư vẫn một mực cẩn thận chọn lựa kỹ lưỡng, đem cái này so sánh với cái kia, tính toán giá thành cùng với chất lượng. Còn tôi ấy mà một người phóng khoáng tự tại chỉ cần thích cái gì sẽ mua cái đó, Vũ Tư thích cái gì cũng liền mua cái đó. Vũ Tư ở bên cạnh càu nhàu tôi, bảo tôi quá tùy tiện rồi, còn tôi chỉ cảm thấy cấu ấy giống như hiền thê lương mẫu, chăm sóc nhà cửa hết sức chu toàn. 

Bọn tôi đi dạo trung tâm thương mại từ sáng đến tận xế chiều, mua sắm cũng đã rất nhiều thứ, chất đầy cả ghế sau xe, Vũ Tư ở bên cạnh phàn nàn vì mức độ chi tiêu vượt quá quy định của tôi nhưng mà tôi nghe cậu ấy nói đến hưng phấn bởi vì giọng điệu càu nhàu đáng yêu đến chết người của cậu ấy cho dù có phải nghe cả đời tôi cũng cam lòng.

Tôi lái xe chở Vũ Tư đi dọc sông Hoàng Phố ngắm hoàng hôn, cậu ấy cũng rất vui vẻ thưởng thức, có bao nhiêu thích thú đều hiện lên trên khuôn mặt. Cậu ấy nhấn mở cửa kính xe, đưa tay ra hưởng thụ gió trời, trên mặt đều là vui vẻ. Mà tôi nhìn thấy Vũ Tư như vậy trong lòng cũng ngập tràn hạnh phúc. 

Tôi đỗ xe bên đường, cùng Vũ Tư nắm tay nhau tản bộ dọc bờ xong. Bọn tôi đi song song nhau, bước chân đều tăm tắp, vai kề vai, tay nắm tay đung đung đưa đưa hệt như học sinh tiểu học lần đầu hẹn hò, mặc dù tôi không có ngại, nhưng nhìn sang bên cạnh Vũ Tư đã đỏ mặt như say nắng. Tôi thích thú đem phản ứng của cậu ấy âm thầm cười trộm. Dưới bầu trời, trong thời khắc hoàng hôn đang hiện hữu, ánh chiều tà nhẹ nhàng hôn lên gò má chúng tôi. Tôi nhìn thấy Vũ Tư xinh đẹp mỹ miều trong nắng, cũng cảm thấy ghen tị với ánh chiều đang hôn lên đôi má hồng hào của cậu ấy. Tôi quyết không thể chịu thua, bèn như một tia  chớp rướn người sang đặt lên má của Vũ Tư một nụ hôn, Vũ Tư ngây ngốc một lúc liền đỏ mặt tía tai, quay sang gu nhẹ nắm tay đấm vào vai tôi một cái.

"Đang ở ngoài đó, người ta nhìn thấy rất xấu hổ..."

Tôi cười vui vẻ kéo cậu ấy sát vào lòng mình, gắt gao ôm lấy, đem cả hai lắc lư qua lại. 

"Mình hôn vợ của mình làm sao phải xấu hổ? Mình không sợ bọn họ đánh giá, cậu sợ sao?"

Vũ Tư rời khỏi vòng tay của tôi, áp hai tay lên má của tôi, nói:

"Không sợ!"

Rồi liền chơi xấu hôn lên môi tôi, bị tập kích bất ngờ, tôi tạm thời không phản ứng kịp, không ngờ Vũ Tư còn có thể bạo dạng như vậy ở nơi công cộng. 

Thật ra tôi không hề để ý đến ánh mắt thế tục nhìn tôi thế nào, bọn họ đánh giá tôi ra sao tôi đều không quan tâm. Bọn tôi là quan minh chính đại yêu nhau, bọn tôi không cần phải sợ người khác nói gì về mình khi thể hiện tình yêu dành cho đối phương.

Tôi nhất định không chịu thua kém, liền bắt lấy Vũ Tư hôn chùn chụt khắp khuôn mặt của cậu ấy, chỗ nào cũng đều không bỏ qua. Cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp ấy toàn là dấu hôn mới chịu buông tha, tôi hài lòng ôm lấy Vũ Tư, cậu ấy cũng không ngần ngại quàng tay ôm lấy tôi. Hai chúng tôi cùng nhau đứng đó, ngắm nhìn hoàng hôn dần khuất dạng. Chúng tôi đều biết sắc màu đỏ chói của hoàng hôn là đại diện cho sự kết thúc, nhưng cũng không quên rằng phía sau hoàng hôn còn có bình minh. Đó chính là sự khởi đầu, mà tôi tin chắc rằng bình minh sẽ luôn luôn đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro