Chap 3: Gọi Tên Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần Au rảnh là lại ra chap mới, hông hiểu tại sao, hãy thương Au =))))))))

-------------------*******----------------------

Sau khi đêm diễn kết thúc, cũng được cả tuần rồi họ chưa gặp được nhau. Vì họ không nhớ nhau hay đơn thuần là sợ làm phiền đối phương, chính họ cũng chẳng hiểu được bản thân nữa. Giờ đây họ chỉ tập trung vào công việc, để quên đi bản thân, quên đi nhịp đập con tim và quên đi cả cảm nhận của bản thân. Nói là không nhớ nhau thì là nói dối, nhưng không ai có đủ can đảm để gọi cho đối phương một cuộc điện thoại hay là một tin nhắn nhỏ. Tất cả đều trở nên e dè!

Lúc này, tại phòng làm việc với đống hồ sơ, sổ sách chất chồng, Huyền lại nhớ đến người con gái kia. Rồi như không biết làm gì khác, cô tìm vội trên laptop những tin tức, hay hình ảnh mới của nàng, chỉ như vậy thôi cũng đủ để nạp năng lượng để giải quyết công việc của cả ngày. Sau đó như không biết làm gì, cô vội viết một dòng status lên facebook để thỏa nỗi lòng rồi lát sẽ xóa "Yêu đơn phương đến bao giờ?" 

Như thường lệ, mỗi dòng status của cô đều có cả chục bình luận ngay sau đó. Thế nhưng, ít phút sau, facebook của cô nhận được thông báo "Bạn có một tin nhắn từ Thoại Mỹ". "Uầy, bà chị này bộ nhớ mình lắm hay sao" Huyền nghĩ thầm nhưng cũng không quên đọc và trả lời tin nhắn của nàng:

- "Chiều nay em rảnh không? Đi coi phim với chị cho thư giãn đầu óc nha!" - Mỹ nhắn cho cô

- "Bộ chị nhớ tôi hay sao mà chủ động nhắn tin thế?" - Cô bắt đầu mở lời chọc ghẹo

- "Ừm, ừm, chị nhớ em lắm, đi với chị nha! Mấy nay quay show nhiều quá làm chị mệt mỏi lắm"-  nàng than thở với cô

- "Rồi lỡ tôi bận công việc không đi được thì sao?" - Huyền hỏi thử

- "À... ừ... Nếu em bận thì thôi vậy!" - nàng nói giọng trầm hẳn, lộ rõ sự thất vọng

- "Chị chuẩn bị đi, 6 giờ tôi qua đón!" 

- "Thiệt hả? Ok ok chị biết rồi" - nàng nói trong vui sướng

"Công nhận hên thiệt, đúng lúc đang nhớ nhung mà được gặp". Suốt buổi làm việc, cô vui vẻ ra mặt, đến nỗi nhân viên công ty không dám đến gần vì thấy lạ. "Lúc nãy chị ấy nói nhớ mình, là nhớ mình đó, hay là đang thừa thắng xong lên luôn nhỉ" cứ thế suy nghĩ mơ màng, rồi cười khúc khích một mình. Cứ như vậy suốt buổi chẳng làm việc gì ra hồn.

---------------******----------------

Lúc này đã là 5 giờ 40 phút, cô đang đứng trước nhà của nàng. Nhìn căn nhà to đùng này, cô lại thấy nàng thật can đảm khi dám ở trong căn nhà này một mình mà không lo sợ hay buồn chán, từ đó suy ra cô gái này cũng không phải dạng vừa =))) 

Một hồi lâu sau, cô cũng đi đến bên cánh cổng lớn, nhấn chuông chờ nàng ra mở cửa. Một lát sau, nàng nhanh chân chạy ra mở cửa cho cô:

- "Em đến sớm vậy? Vào nhà chờ chị tý!"

- "Tại đồng hồ của tôi chạy sớm" - cô tìm cớ để biện minh

Căn nhà này hôm nay có chút thay đổi đó là bừa bộn hơn hôm cô đến một chút. Từ đó cô tự kết luận rằng đã nhiều ngày rồi mà nàng chưa về nhà hoặc chưa có thời gian rảnh để dọn dẹp nhà cửa. Với lại nhìn nàng hôm nay cũng gầy hơn hôm trước một ít, cô bắt đầu trách nàng sao không biết tự giữ gìn sức khỏe cho bản thân. Đang suy nghĩ mông lung, lo lắng các kiểu thì nàng cũng thay đồ xong và đang đi từ trên lầu xuống:

- "Chị xong rồi, mình đi nha!" - Mỹ nói vọng từ trên cầu thang xuống

Vừa nhìn lên thì Huyền giống như kiểu bị nóng mắt cực kỳ. Hôm nay nàng chọn một chiếc áo đầm dài ngang đùi, lệch vai, tóc xõa thẳng dài ngang lưng cùng với màu son môi đỏ rực. Huyền đứng im nhìn nàng mà không chớp mắt, "Chỉ là đi coi phim thôi, có cần phải chỉnh chu, xinh đẹp đến vậy không?" cô nghĩ thầm trong đầu rồi vội lên tiếng

- "À... Ừ... Mà chị có cần phải mặc như này không vậy?" - Huyền lườm nàng 

- "Bộ không đẹp hả? Người của công chúng mà em nên ăn mặc đàng hoàng một chút, lỡ fan nhìn thấy thì cũng không thất vọng" - Mỹ phân trần

- "Nhìn cũng đẹp, thôi đi nhanh lên!!"

---------------*******--------------

- "Chị Mỹ ơi! Cho em xin 1 tấm hình đi chị"

- "Chị ký cho em đi!"

- "Nhìn vào máy em nè chị!"

Cả khu cổng vào rạp CGV bây giờ loạn hết cả lên, ồn ào miễn bàng. Đơn giản là vì sự xuất hiện của nàng, vì quá chủ quan chỉ mang mỗi cái mắt kính nghĩ rằng mọi người sẽ không nhận ra, ai ngờ... Giờ đây có một người bị bỏ rơi, đứng lẻ loi ngoài kia, không biết phải đợi đến khi nào mới xong. Đám đông ngày càng lớn, bất giác cô đi đến gần, nắm vội lấy tay nàng. Mỹ khẽ run người vì cái nắm tay bất ngờ ấy, một cảm giác thật lạ, cứ như có điện truyền vào người. Nàng tròn mắt nhìn Huyền chăm chăm:

- "Này các bạn, hiện tại thì chị Mỹ đang đi xem phim để giải stress, mấy tuần qua chị ấy đã làm việc rất vất vả. Nãy giờ các bạn chắc cũng đã giao lưu với chị ấy đủ rồi, bây giờ các bạn có thể để chị ấy đi chứ?" - Huyền đến giải vây cho nàng

- "Chị chỉ còn 1 giờ đồng hồ để đi chơi thôi, vậy thôi tạm biệt mấy đứa nha. Muốn gặp chị tiếp thì nhớ đi coi mấy đêm diễn của chị là được thôi. Bye mấy đứa nha!!" - Mỹ mỉm cười hiền hòa nói rồi vội quay đi

- "Dạ bye chị!!" - các bạn fan chào tạm biệt nàng

------------*******-----------

Lúc này hai người đã mua được vé vào rạp, vì để tìm cơ hội nên Huyền quyết định cho cô và nàng xem phim kinh dị. Đơn giản vì cô mong rằng, sẽ thấy cảnh nàng sợ hãi mà nép vào vai mình. Nghĩ đến cảnh đó, cô lại len lén mỉm cười một mình

- "Nè! Em làm cái gì mà cười hoài vậy? Bộ mặt chị có dính gì hả?" - Mỹ vừa hỏi vừa ra vẻ thắc mắc

- "Không... Không có. Mà chị nè, chị chuẩn bị xếp lịch quay chương trình "Thần tượng đến rồi" đi nha. Vài tuần nữa là bấm máy đó" - Huyền đánh trống lãng

- "Ok chị nhớ mà em không phải lo đâu"

Một lát sau, phim bắt đầu chiếu, trong rạp phim lúc này toàn là tiếng hét. Chỉ duy hai người con gái xinh đẹp, phi thường này là trơ trơ với mọi cảnh. "Bà chị này bộ không biết sợ là gì hả?" Huyền bắt đầu nhìn Mỹ, thật khó hiểu, nàng mong manh đến thế lẽ nào xem phim ma, kinh dị lại chẳng có cảm giác gì. Giấc mộng được nàng nép vào vai coi như tan thành mây khói

- "Chị không sợ hả?"

- "Chị thấy bình thường mà, có gì đâu"

- "Ừ vậy coi tiếp đi"

Lại một lát sau nữa, hai người đã coi được hơn nửa phim. Vì chưa thấy được một biểu hiện nào là sợ hãi của nàng nên cô cũng đành phải bỏ cuộc (Mỹ cứng quá mà). Lúc này Huyền cũng bắt đầu chú tâm vào bộ phim mà thôi không để ý đến nàng nữa.

Đột nhiên, vai cô có cảm giác nặng nặng bất thường và giống như có một luồng điện truyền vào người cô. Theo phản xạ tự nhiên của, cô quay sang thì thấy nàng đã ngủ ngon lành trên vai mình. Vâng, sâu ngủ đã tái xuất, chắc là vì nàng đã quá mệt mỏi với bộn bề công việc. Một niềm hạnh phúc khó tả ngự trị mọi cảm xúc của cô lúc bấy giờ. "Chị ấy đang ngủ trên vai mình... Lãng mạn thật" dòng suy nghĩ chạy ngang tâm trí cô lúc bấy giờ, rộn rã như niềm vui của một đứa trẻ được quà.

Mùi nước hoa của Mỹ dùng nhanh chóng thu hút mọi giác quan của Huyền. Một mùi thơm nhẹ nhàng nhưng vô cùng cuốn hút và cuốn hút như chính Mỹ vậy. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút, sống mũi cao thẳng tấp cùng khuôn miệng nhỏ, tất cả đều hoàn hảo khiến nàng có một sức hút khó cưỡng. Và rồi Huyền ước mong khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi, vô tận. Huyền khẽ tựa đầu vào tóc nàng, cảm nhận mọi thứ về người con gái ấy ở một khoảng cách gần nhất

Như chợt nhớ ra điều gì, Huyền rút vội chiếc điện thoại trong giỏ xách ra để chụp ảnh. "Em muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc này của đôi ta, chị biết không, chị đẹp lắm... Mỹ à em yêu chị". Rồi bất giác cô mỉm cười rạng rỡ, tạo ra biết bao nhiêu biểu cảm trong những tấm hình chụp một cô ca sĩ xinh đẹp cuốn hút và một cô gái xinh đẹp sắc xảo không kém. Rồi như không ngăn được cảm xúc của mình, cô quay sang một nụ hôn nhẹ lên đôi gò má đang ửng hồng kìa rồi nhấn máy chụp. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu "Liệu cô có nên đăng những tấm ảnh này lên mạng xã hội?" cô băn khoăn nhưng rồi tự nhủ rằng sẽ giữ cho riêng mình nếu không, cô sợ mọi người sẽ nghi ngờ chuyện tình cảm này mất. Sợ bị đem ra bàn tán, sợ phải đón nhận những lời chỉ trích và quan trọng là sẽ phá tan sự nghiệp dường như đang ở đỉnh cao của nàng, nếu chuyện đó xảy ra chắc chắn nàng không thể chống chọi được. Cũng chỉ vì cô đang yêu nên cô luôn tự chất vấn mình, luôn tự hoang mang và sợ mọi người sẽ phát hiện ra. Thế nhưng trên thực tế mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng hai người là chị em thân thiết nên tranh thủ chụp hình rồi post lên mà thôi. Nhưng Huyền không nghĩ vậy mà cô đang tự làm quá vấn đề lên.

Chỉ mãi mê suy nghĩ mà Huyền chẳng biết được rằng Mỹ đã thức giấc từ lâu và đã thức từ lúc nụ hôn đó xảy ra cùng những lời thì thầm vào tai của Huyền. Không biết phản ứng ra sao nên nàng vẫn nhấm chặt mắt tỏ vẻ không biết gì. Đối với nụ hôn ấy, nàng có một cảm giác hết sức khó tả, hay nói đúng hơn là khó cưỡng lại. Từ trước đến nay, Mỹ chưa một khi nào có cảm xúc trên mức bạn bè với bất cứ người phụ nữ nào  nhưng với Huyền là ngoại lệ. Thực ra điều này cũng không khó hiểu, với một vẻ đẹp vốn dĩ đã hết sức khó cưỡng, từ nụ cười, ánh mắt cho đến thần thái, sự tự tin, dày dạn,... Vẻ đẹp ấy có sức hút đến độ, không chỉ làm cho những người đàn ông phải mê mệt mà ngay cả phụ nữ cũng phải nghiêng mình thậm chí là khao khát. Nhưng với Mỹ, cô không khỏi băn khoăn bởi chính những xúc cảm của mình, nảy sinh một cách hết sức tự nhiên, ngay từ lần đầu gặp mặt.

 Không thể chối bỏ được nữa, cô tự thừa nhận với lòng rằng mình đã yêu thật rồi. Và khi nghe những lời nói của Huyền, nàng không khỏi bồi hồi xúc động, tình yêu của Huyền dành cho nàng đã lớn dần trong lặng lẽ như vậy sao. Nàng cũng muốn thố lộ những tâm tư tình cảm từ trong đáy lòng mình, nhưng liệu bây giờ có quá sớm cho một mối quan hệ? Chính cô cũng chẳng biết nữa!!

- "Huyền à! Hết phim rồi mình về thôi" - Mỹ nói với giọng nặng trĩu

- "Ừm! Mình về!" - trái ngược với nàng, cô cảm thấy rất vui vẻ và tràng đầy hứng khởi

--------------------*******----------------------

Xe dừng lại trước nhà Mỹ, nàng nhanh chóng bước xuống, tiến đến bên cánh cửa định mở cửa vào nhà thì:

- "Chị không định mời em vào nhà?" - Huyền thấy khó hiểu

- "Không em về nhà đi hôm nay chị hơi mệt!"

- "Chị mệt vì ngủ à? Em đã nói là chị không giỏi nói dối đâu, đừng như vậy nữa!" - Huyền vừa nói vừa theo sau chân Mỹ vào nhà

- "Chị muốn yên tĩnh một mình!"

- "Chắc chắn là có chuyện gì không ổn rồi, em không thể đi về được!"

- "Không về thì em cứ ở đây đi chị lên phòng đây!"

- "Nếu chị mà không nói thì em ngủ ở đây luôn đó!!"

- "Ừ, vậy thì em cứ ở đây đi, nhưng đừng làm phiền chị!" - Mỹ nói rồi thì quay lưng bỏ đi để lại Huyền lo lắng không ngừng cho người mình yêu.

"Chị ấy sao thế nhỉ, nhưng thôi, để chị ấy ở một mình chắc sẽ ổn hơn, nhìn sắc mặt của chị ấy cũng không quá tệ!" Huyền nghĩ thầm rồi ra về, trong đầu không ngừng lo nghĩ cho nàng.

-------------*******----------------

Đôi lời của Au: Ôi tôi đã dồn fic của mình vào đường cùng mất rồi, bắt đầu ăn bí nha hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop