Chương 19. Bụng phình to như cái trống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Sam càng ra vẻ lạnh lùng cô quạnh, chó mực lại càng kích động, cuối cùng vẫn là Tiêu lão gia tử nhìn không nổi nữa: "Mi vẫy đuôi như mừng chủ là có ý gì, mau trở lại đây!"

Lúc này, chó mực mới lưu luyến liếc nhìn Phương Sam rồi lùi lại.

Chỉ số IQ của chó vốn không thấp, sau khi tiến hóa thành linh sủng thì càng vô cùng hiểu tiếng người.

Phương Sam lười xem những biểu đạt tình cảm nhân tính hóa đó, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ không thấy.

Mặc dù trước khi đến cũng nghe nói đứa cháu trai vô dụng của mình bất ngờ ký kết khế ước với một con linh sủng, nhưng Tiêu lão gia tử vẫn còn ôm thái độ nghi ngờ, bây giờ nhìn thấy thì lòng cũng thả lỏng. Nhìn lại thấy Tiêu Kỳ đã không còn khúm núm như trước, dù sao vẫn có chút vui mừng.

"Nghe nói là nhặt được ở chợ bán thức ăn?" Tiêu lão gia tử nhướng mày.

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Một thầy đuổi quỷ muốn đi lên đỉnh cao không thể thiếu chút tạo hóa, nhưng ly kỳ như vậy vẫn được xem là hiếm thấy trong đời.

Phương Sam bay qua, rất là khéo léo đậu ở trên đùi của Tiêu lão gia tử.

Tiêu Quân ở bên cạnh sắc mặt thay đổi, Tiêu Chí Đồng thì khẽ cau mày.

Vậy mà hôm nay Phương Sam lại lật đổ nhận thức của bọn họ, đã vài giây trôi qua rồi mà không hề ném ra một cái trứng nào giả vờ ăn vạ.

Đổi tính rồi?

Đang vào lúc Tiêu Quân buồn bực không thôi, gà trống dùng cánh vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của Tiêu lão gia tử một cái, như thể đang chào hỏi.

Tiêu lão gia tử tuy không nói không cười nhưng lại rất yêu thích con gà trống được coi là "rất ngoan ngoãn" trong mắt của ông.

Gà trống dùng miệng mổ mổ vào chiếc vòng đá Kê Huyết mà ông đang đeo, ra vẻ hết sức tò mò.

Người lớn tuổi trong lòng khó tránh khỏi mềm mại đi một chút, Tiêu lão gia tử lấy nó xuống đặt ở trước mặt của Phương Sam: "Thích nó à?"

Gà trống "gu" một tiếng, bán manh.

Tiêu lão gia tử bị làm cho buồn cười, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu có thể lấy đi được thì nó là của mi".

Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, gà trống đã hóa thành một cái tàn ảnh biến mất trước mặt, phục hồi tinh thần lại, vòng tay trên tay đã sớm biến mất, chỉ có hơi ấm còn dư lại trên cánh tay nhắc nhở ông là con gà trống này đã từng ở đây.

Phương Sam ngậm vòng tay ném cho Ngụy Tô Thận, hai mắt dư hai hạt đậu giật giật... Tịch thu, đồ tốt.

Ngụy Tô Thận cũng không chậm trễ, có thể khiến cho Phương Sam nhìn trúng thì không phải chỉ là giá cao thôi đâu.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, vẻ mặt của tất cả mọi người khi phản ứng kịp đều rất phức tạp, làm đương sự, Tiêu lão gia tử sau khi giật mình lúc đầu thì mỉm cười lắc đầu.

Ông chấp chưởng nhà họ Tiêu đã nhiều năm, những thứ tốt ông có rất nhiều, vòng tay tuy rất quý, nhưng cũng không đến mức ông quá coi trọng, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã đeo nhiều năm như vậy, trên tay nháy mắt trống không, thật sự không quá quen.

Tiêu Quân nuốt một ngụm nước miếng, vốn còn tưởng rằng cha sẽ ngăn cản bảo Tiêu Kỳ trả lại, ai ngờ Tiêu Chí Đồng lại giả bộ như không thấy, cam chịu với mọi chuyện xảy ra.

Ở một phương diện nào đó, suy nghĩ của Tiêu Chí Đồng nhất trí với Phương Sam: dựa vào bản lĩnh có được, tại sao phải trả?

Tiêu lão gia tử bật cười, dù sao cũng không thể so đo với một con gà trống, thở dài: "Mà thôi, cho mi một món quà gặp mặt vậy".

Phương Sam còn vùi đầu vào trong ngực Ngụy Tô Thận dụi dụi, ra vẻ xấu hổ.

Làm dáng!

Tay cầm đũa của Tiêu Quân siết chặt lại, rõ ràng là một con gà trống thành tinh thích diễn trò.

Đáng tiếc, Tiêu lão gia tử cũng không biết sự tích ác liệt trong quá khứ của gà trống, thấy như vậy càng tỏ ra yêu thích, khoảnh khắc ngạc nhiên vì bị giật mất vòng tay cũng biến mất không còn chút gì.

"Ngồi xuống ăn đi". Tiêu lão gia tử liếc nhìn Ngụy Tô Thận đang đứng bất động.

Ngụy Tô Thận ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quân, người hầu thấy cuộc nói chuyện bên này đã kết thúc, liền bưng xương thịt đã sớm chuẩn bị sang đây.

Tiêu lão gia tử đặt ở trước mặt chó mực, thuận tiện hỏi một câu: "Linh sủng của con thích ăn cái gì!"

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Trứng chiên cà chua".

"..."

Phương Sam không hề có cái gọi là giác ngộ cùng một cội nguồn sinh ra tại sao lại rán, Ngụy Tô Thận vừa mới đặt bát trứng gà sốt cà ở trước mặt, hắn bắt đầu ăn như gió cuốn.

Chờ lúc hắn ăn xong phát hiện phần lớn ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người mình, bao gồm cả người hầu, trong mắt họ đều không thể tin nổi.

Phương Sam ngẩng đầu một cái, mỗi người bọn họ đều thu tầm mắt lại.

Ngụy Tô Thận là người cuối cùng để đũa xuống, Tiêu lão gia tử chờ anh ăn xong mới chậm rãi mở miệng: "Các gia tộc khác đã lục tục nhận được tin tức con có linh sủng".

Ngụy Tô Thận gật đầu, nét mặt không có vẻ gì là sốt ruột.

Tiêu lão gia tử: "Tuy linh sủng suốt đời chỉ nhận một chủ, nhưng có đôi khi không chiếm được không có nghĩa là không hủy diệt".

Sức mạnh của một gia tộc dựa vào liên tục không ngừng thay máu mới, Tiêu Kỳ đột nhiên quật khởi ắt sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của không ít người.

Vẻ mặt của Ngụy Tô Thận vẫn như cũ không có gì thay đổi, Tiêu lão gia tử âm thầm kinh ngạc, người này thật sự khác biệt quá nhiều so với trước kia, chẳng lẽ linh sủng thật sự có ảnh hưởng tới tính cách của chủ nhân đến như vậy?

"Con sẽ chú ý".

Tiêu lão gia tử thu hồi tâm tư, chậm rãi nói: "Bốn đại gia tộc cạnh tranh nội bộ với nhau, nhưng đối với bên ngoài thì lại như thể tay chân, nếu không phải cứ xuất hiện một thiên tài thì phải đi chèn ép thì cũng sẽ không phát triển cho tới tình trạng này hôm nay".

Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút nói: "Binh đối với binh, tướng đối với tướng".

Tiêu lão gia tử khen ngợi nói: "Đúng là cái đạo lý này, người trẻ tuổi tranh đấu với nhau chúng ta sẽ không nhúng tay vào, thành bại là ở mỗi người".

Phương Sam cúi đầu, dùng âm thanh vô cùng nhẹ nói: "Người đưa trang bị sắp đến".

Ngụ ý là ước gì nhanh có người tới đây bới móc.

Ngụy Tô Thận cầm lấy ly nước, che dấu khóe môi đang cười nhạt.... Luôn dựa vào đập bể rồi ăn vạ cũng không phải là một biện pháp hay, có người có thể tự động dâng lên tới cửa cũng có thể coi là chuyện tốt đẹp.

Tiêu lão gia tử lại thay đổi chủ đề. "Con cháu của nhà họ Tiêu ta tuyệt đối không thể làm bọn chuột nhắt rúc đầu, bởi vì sợ hãi thì đóng cửa không bước ra ngoài, thầy đuổi quỷ muốn mạnh lên thì chỉ có thể đi theo hướng rèn luyện".

Lời này vừa nói ra Tiêu Chí Đồng cũng khẽ gật đầu, chèn ép là chuyện rất bình thường, trước đây thời điểm ông quật khởi cũng không phải rất thuận buồm xuôi gió. Khiêu khích cùng thế hệ nếu như được xử lý tốt cũng sẽ là đá mài dao tốt nhất.

Bốn đại gia tộc theo thứ tự là Tiêu, Triệu, Tề, Thu, trong đó nhà họ Tiêu và nhà họ Triệu là mạnh mẽ nhất, lực lượng của thế hệ trước không kém bao nhiêu, chủ yếu vẫn phải xem thực lực của thế hệ trung gian.

Hình như Tiêu Quân nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt có chút kỳ quái, nhịn không được nhắc nhở: "Ở đây nên cẩn thận nhất vẫn là nhà họ Thu".

Nguỵ Tô Thận: "Không phải thực lực của nhà họ Thu là yếu nhất sao?"

Tiêu Quân cắn răng nói: 'Thu Tinh Lạc cùng thế hệ với chúng ta, lại là một người tồi tệ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào".

Nghe giọng điệu có lẽ là ở trên tay đối phương bị thua thiệt rất nhiều.

Ngụy Tô Thận và Phương Sam vô thức cùng phác họa ra một hình tượng nham hiểm độc ác.

Tiêu Quân: "Không phải là loại người mà anh nghĩ đâu, Thu Tinh Lạc là một công tử nhà giàu nhưng thủ đoạn lại rất bỉ ổi".

Tiêu lão gia tử nhạt tiếng nói: "Là không học vấn không nghề nghiệp hay là giả heo ăn thịt hổ thì còn phải chờ xem xét lại".

Tiêu Quân trầm mặc.

Ngụy Tô Thận vừa uống vào một ngụm nước, chợt nghe Tiêu Quân nói: "Gã ta đã từng thuê người muốn quyến rũ tôi, muốn để cho tôi chìm đắm vào trong tình cảm nam nữ, chậm lại tiến độ tu luyện, để cho anh trai của gã chiến thắng trong cuộc thi Thầy đuổi quỷ giỏi giới thanh niên".

"Khụ khụ..." May mắn là đã nuốt xong ngụm nước, không đến mức bị sặc.

Nghe vậy, Tiêu lão gia tử cười mà không cười, ngay cả Tiêu Chí Đồng cũng nhếch miệng: "Chiêu trò không chỉ có hạ lưu mà còn thật sự có tác dụng".

Vẻ mặt Tiêu Quân xấu hổ giận dỗi quay đầu đi.

Ngụy Tô Thận không ngờ tới còn có chuyện cũ kiểu này, đối với Thu Tinh Lạc có thêm vài phần hứng thú.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng". Nể phần tình thân không được nhiều lắm, Tiêu Quân lên tiếng lần nữa. "Về phần Thu Tinh Lạc, nếu như anh muốn biết cái gì tôi có thể nói rõ cho anh biết".

Ngụy Tô Thận: "Nhiều tiền không?"

Tiêu Quân sửng sốt một chút, gật đầu.

Ngụy Tô Thận: "Bảo bối thế nào?"

Tiêu Quân tiếp tục gật đầu: ""Thu Tinh Lạc rất tiếc mạng, mang theo không ít thứ tốt trên người ".

Ngụy Tô Thận như có điều suy nghĩ, không lên tiếng nữa.

Tiêu Quân nhíu mày...Sao không hỏi nữa?

Tiêu lão gia tử nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười không nói lời nào.

Thu Tinh Lạc chỉ là một khúc nhạc đệm có cũng được không có cũng được, đối với Ngụy Tô Thận quan trọng nhất là lập tức hoàn thành nhiệm vụ.

Nhà họ Tiêu rất nghiêm túc trong việc tu luyện, cho dù Tiêu Kỳ là con trai trưởng của Tiêu Chí Đồng cũng vẫn bị trục xuất ra khỏi nhà vì thiên phú không đủ.

Tiêu lão gia tử dĩ nhiên là muốn kiểm tra xem con cháu có tiến bộ hơn thế hệ trước hay không. Cái gọi là phương pháp kiểm tra chính là dựa theo kế hoạch của Tiêu lão gia tử để cho bọn họ đi vào một tòa nhà để đuổi quỷ.

Trong quá khứ nguyên chủ bởi vì thực lực không đủ mà không thể đi, lần này Ngụy Tô Thận có thể đi nhưng anh lại từ chối.

Bạch Nhược ngồi ở trên ghế sa lon lo lắng suông, nhưng không dám chen lời vào nhắc nhở con trai đừng chống đối lại ý muốn của cha chồng mình.

"Lý do?" Tiêu lão gia tử híp mắt một cái.

Ngụy Tô Thận: "Có chuyện gấp gáp hơn!"

"Đuổi quỷ hay là nói chuyện yêu đương?" Tiêu lão gia tử hỏi thẳng.

Tiêu Quân bên kia nghe được câu này trong lòng thầm chửi rủa Thu Tinh Lạc vô số lần, nhất định có một ngày hắn sẽ đánh cho tên khốn kia phải quỳ xuống đất hát bài Chinh Phục.

Ngụy Tô Thận: "Cái trước."

Tiêu lão gia tử không nói, ngón tay thỉnh thoảng gõ hai cái ở trên tay vịn. Bạch Nhược vội vàng nói: "Con và tiểu Quân cùng nhau đi hoàn thành yêu cầu của ông nội, hai đứa còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Ngụy Tô Thận cũng không để ý tới.

"Là quỷ gì?" Một lát sau Tiêu lão gia tử hỏi.

Ngụy Tô Thận: "Quỷ chết đói."

Vừa dứt lời sắc mặt của Tiêu lão gia tử và Tiêu Chí Đồng cùng nhau biến sắc, Tiêu Chí Đồng dò xét nhìn đứa con trai lớn, lạnh lùng nói: " Cậu xác định có quỷ chết đói trong thành phố?"

Ngụy Tô Thận: "Đương nhiên."

Dứt lời thì đi lên lầu, anh vốn là người không thích nói chuyện, lười ở lại tiếp tục giao lưu.

Tiếng đóng cửa phòng không nặng không nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được, Tiêu Chí Đồng không so đo: "Làm sao lại có quỷ chết đói xuất hiện nhỉ?"

Tiêu Quân nhỏ giọng nói: "Hay là anh hai đoán sai rồi, hơn nữa quỷ chết đói cũng đâu có khó đối phó."

"Không phải là vấn đề khó hay dễ." Tiêu Chí Đồng trầm ngâm nói: "Theo lý mà nói, quỷ chết đói không nên xuất hiện ở thành phố này."

Tiêu Quân không rõ lắm, ngược lại Bạch Nhược hiểu rõ một số thông tin nội bộ, ở ngoại ô thành phố có những người chuyên môn chấp pháp, quỷ chết đói và quỷ ăn xác là hai loại quỷ được liệt vào hàng giám sát trọng điểm. Quỷ chết đói thích làm hại những người trẻ tuổi, quỷ ăn xác thì có mang theo độc trên thi thể, người bị nó cắn nhất định có khả năng chuyển hóa thành thây ma, dưới sự giám thị của chấp pháp giả, hai loài quỷ này ít có khả năng thừa nước đục thả câu mà lẻn vào trong thành phố.

"Ta đi hỏi thăm tin tức." Tiêu lão gia tử liếc mắt nhìn Tiêu Chí Đồng: "Trước đó, đừng để Tiêu Kỳ công khai chuyện quỷ chết đói ra ngoài."

Tiêu Chí Đồng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Phòng trên tầng hai.

Lúc này gà trống biến mất thay vào đó là một tên nhóc bụng phệ lùn tịt đứng trước mặt Ngụy Tô Thận, hai người trố mắt nhìn nhau.

Tuy mập nhưng thật sự là quá có linh khí, ngay cả Ngụy Tô Thận cũng không thể không thừa nhận hắn giống như một tiểu thần tiên.

Ngụy Tô Thận: "Cậu làm cái gì vậy?"

Phương Sam sờ sờ khuôn mặt phì nộn: "Mồi câu phục vụ quỷ chết đói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro