Chương 2. Hệ thống từ trên trời rơi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Phong Dao
Dịch: Băng Di

Đằng sau những tán lá xanh tươi là một biệt thự gia đình siêu rộng.

Khí thế của cánh cổng đá lớn phía trước đã đủ đè chết người rồi, ở lối vào có một đài phun nước, nước phun ra tạo thành cầu vồng chói lóa giữa không trung.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc nói chuyện, Ngụy Tô Thận đuổi Arthur đi, tự mình lái xe.

Phương Sam: "Cha mẹ của anh giàu thật đấy".

Ngụy Tô Thận đè huyệt Thái Dương, bình thường người ta sẽ nói. "Nhà của anh giàu thật đấy." Phương Sam chỉ nói thêm có một chữ, không biết vì sao, ấn tượng đã thay đổi.

Sau đó Phương Sam cau mày nói. "Trước khi anh bị đuổi ra khỏi nhà này, ít nhất chúng ta phải thành lập một thế lực ngang hàng để cạnh tranh".

Ngụy Tô Thận không khỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn : "Tôi sẽ không bị đuổi ra ngoài".

Phương Sam nhìn anh một cái, ánh mắt như muốn nói. "Tôi biết anh tự ti mà".

Ngụy Tô Thận theo thói quen áp dụng thái độ đàm phán của cấp trên. "Nếu như cậu là hệ thống, vậy mục đích cuối cùng là gì?"

Phương Sam: "Thu thập điểm hài lòng và giá trị vả mặt, trợ giúp cho anh bước lên đỉnh cao của nhân sinh".

Ngụy Tô Thận không hỏi thêm nữa, chủ yếu là bởi vì anh không muốn khiêu chiến điểm giới hạn của bản thân.

Phương Sam chuyển đổi giữa giọng nói của một cậu bé và giọng máy móc trơn tru :"Mời chọn cách tồn tại của hệ thống chính chủ. 1. Ký sinh trong não của ký chủ. 2. Hình thái con người."

"Hình thái con người". Ngụy Tô Thận thậm chí còn không kịp suy nghĩ.

Phương Sam: "Mời ký chủ chuẩn hóa giọng nói, chọn 1 hoặc 2, không lặp lại câu trả lời."

Trong phút chốc, Ngụy Tô Thận bắt đầu tin vào nhân quả, sự tồn tại của Phương Sam hết lần này đến lần khác là để thử thách tính kiên nhẫn nhỏ bé của anh.

Nghĩ tới đây, Ngụy Tô Thận nguy hiểm nheo mắt: "Tôi chọn 2."

Phương Sam: "Ký chủ muốn tôi đóng vai gì?"

Nói xong, hắn cởi nửa cúc áo, tựa đầu nịnh nọt nói: "1. Tình nhân nhỏ yêu kiều..."

Chỉ trong chốc lát, người đẹp biến mất, thay vào đó là một em bé bụ bẫm làm động tác đòi ôm: "2. Con trai thiên tài lòng dạ đen tối.

Chờ hồi lâu, không thấy Phương Sam nói tiếp.

Ngụy Tô Thận: "Ba thì sao?"

Phương Sam nghiêm túc nói: "Chỉ có hai lựa chọn."

Mí mắt Ngụy Tô Thận giật giật, hỏi một câu không liên quan: "Nếu giải trừ trói buộc thì tôi phải trả giá bao nhiêu?"

Phương Sam: "Sinh mệnh."

"...Tôi chọn 1."

Phương Sam hình như có hơi tiếc vì anh không lựa chọn hắn đóng vai con trai, nói chung, trẻ con dễ dàng khiến người ta thả lỏng cảnh giác, thân phận cháu trai càng thích hợp để liên lạc với họ hàng của Ngụy Tô Thận, lân la làm quen với họ tốt hơn, dễ dàng hơn một chút.

"Nếu ký chủ kiên trì yêu cầu, tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh." Phương Sam lắc đầu nói: "Mời chọn kịch bản..."

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nhìn hắn, khiến Phương Sam cảm thấy áy náy: "Chút xíu nữa thôi, đây là câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng."

Ngụy Tô Thận không nói gì.

Phương Sam ho nhẹ: "1. Nhà giàu yêu đương: Tổng tài độc đoán yêu tôi. 2. Cưới trước yêu sau: Cưng chiều vợ nhỏ điên cuồng . Đề nghị ký chủ chọn 2, như vậy mâu thuẫn gia đình sẽ tập trung vào tôi, chia sẻ bớt áp lực hiện tại với ký chủ".

"Tôi, chọn, một."

Phương Sam thề rằng vào lúc đó, hắn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng trong giọng nói của đối phương.

·

Nhà họ Ngụy quả thực là siêu giàu, chỉ riêng chiếc đèn pha lê trong phòng khách đã có giá trị hàng trăm nghìn.

Tin tức Ngụy Tô Thận bị thương không truyền về nhà họ Ngụy, đám người hầu nhìn thấy anh liền gật đầu gọi một tiếng "Thiếu gia" rồi tiếp tục làm việc của mình.

Phương Sam cảm thấy Ngụy Tô Thận khá đáng thương, tốt xấu gì cũng mấy đêm không về nhà, ngay cả một người hỏi thăm cũng không có.

Hắn không biết Ngụy Tô Thận thường xuyên đi công tác, việc anh cả đêm không về là chuyện thường tình.

"Anh." Một tên nhóc mập từ trên lầu đi xuống, khi cậu nhìn thấy Ngụy Tô Thận, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy anh đẹp trai bên cạnh Ngụy Tô Thận thì lại sửng sốt: "Đây là..."

Phương Sam tựa như không  có xương dựa vào Ngụy Tô Thận, cằm hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

Cậu nhóc mập hít sâu một hơi: "Anh, anh là..."

"Như cậu thấy đấy." Phương Sam liếm môi.

Vẻ mặt của cậu nhóc mập thay đổi đáng kể, da thịt trên mặt co rút mấy lần, cuối cùng cậu cũng kìm nén được cảm xúc.

Ngụy Tô Thận cưỡng ép ngăn cản Phương Sam khoe khoang: "Tìm được chỗ thực tập chưa?"

Nhóc mập mím môi: "Em đã là sinh viên năm cuối rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là chuẩn bị luận văn."

Một dì lớn tuổi đi tới, cứu nhóc mập ra khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan: "Bữa ăn sắp dọn xong rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."

Nhóc mập  thở phào nhẹ nhõm.

"Em trai tôi, Ngụy Tô Bùi."

Phương Sam cau mày nói: "Cha mẹ của anh còn rất thiên vị, trong tên cậu ấy thậm chí còn có nhiều hơn anh một nét."

"...Đừng có so sánh nhàm chán như vậy."

Dì Trương nấu ăn rất ngon, trên bàn bày đầy món ngon, nhưng Ngụy Tô Thận lại ngồi ở nơi có rất nhiều món chay, mà trước mặt cậu nhóc mập lại có nhiều món mặn.

Nhà họ Ngụy không có kẻ ngốc, mặc dù nhóc mập nhìn có vẻ lương thiện, nhưng nhận thức về người khác lại rất chính xác, đôi mắt nhỏ lóe lên, nhìn chằm chằm Phương Sam: "Hình như anh có thù địch với tôi?"

Phương Sam: "Tôi chỉ đang bất bình thay anh trai cậu mà thôi."

Đầu Ngụy Tô Thận lại bắt đầu đau, từ khi Phương Sam đưa những kịch bản đó trên xe, anh đã xác định đây chắc chắn là một hệ thống không đứng đắn, trầm giọng nói: "Ăn đi."

Phương Sam không bị khí thế của anh làm ảnh hưởng, cười lạnh nói: "Tôi chính là nhịn không được, thoạt nhìn em trai của anh được ăn toàn sơn hào hải vị, bằng không nếu như mỗi ngày đều ăn cùng một món, sao lại tăng hơn anh mấy chục ký." ?" !"

Bịch.

Con tôm hùm trong tay nhóc mập rơi xuống đĩa, Phương Sam vô tình chọc trúng vào chỗ đau của cậu, cả hai đều cùng một mẹ sinh ra, nhưng thể chất của Ngụy Tô Thận lại hoàn toàn trái ngược với cậu, anh chính là cái kiểu ăn gì cũng không mập trong truyền thuyết đó! Cậu thì ngược lại, có thể tăng cân ngay cả khi uống nước đun sôi.

Nhưng lúc này, Phương Sam vẫn đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn đống mỡ trên người của cậu, khi nhìn sang thân hình hoàn mỹ của Ngụy Tô Thận, hắn lại dùng một vẻ mặt khác, tràn đầy thương hại.

Nhóc mập đột nhiên đứng dậy.

Ngụy Tô Thận thở dài: "Ngồi xuống."

Nhóc mập tức giận thở dốc: "Anh, xin anh đừng nói nữa, sự oan ức này em chịu không nổi!"

Bình thường người lớn trong nhà cũng không dám nói lời gay gắt vì sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của cậu, nhưng hôm nay thì ngược lại, có người lại cho rằng anh hai của cậu thuộc nhóm người dễ bị tổn thương? !

Phương Sam nở nụ cười trên môi, khoanh tay nhìn cậu.

"Đủ rồi." Ngụy Tô Thận đặt đũa xuống, giọng nói không lớn không trầm khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Phương Sam và nhóc mập bình tĩnh lại một chút.

Chiến tranh trên đầu lưỡi kết thúc, Phương Sam bắt đầu lột vỏ tôm hùm, đưa hết thịt cho Ngụy Tô Thận: "Ăn nhiều một chút."

Ánh mắt mẹ hiền như nước chảy, chảy vào trong bát của Ngụy Tô Thận.

Thời gian dùng cơm kết thúc rất nhanh, khi Ngụy Tô Thận lên lầu, Phương Sam lập tức đi theo với tốc độ rất khoa trương, nhóc mập vẫn đang ngồi ở bàn ăn, nhìn từ góc độ của cậu, mông của hắn còn kém chút nữa là vểnh lên trời.

Phương Sam nắm rất rõ phải thể hiện sự lẳng lơ như thế nào.

Phòng của Ngụy Tô Thận rất rộng, cực kỳ ngăn nắp, khung cảnh cổ điển khiến người ta vô cùng ngột ngạt và gò bó.

Nhìn xung quanh, Phương Sam không tìm thấy bất kỳ đồ trang trí đắt tiền nào, thậm chí cả ngọc bích, đồng thau hay những đồ vật khác được giới giàu có ưa chuộng cũng không có.

"Phương Sam." Ngụy Tô Thận gọi, Phương Sam vẫn nhìn trời với tư thế đờ ra, chỉ có thể cau mày lại gọi lần nữa.

Phương Sam phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu: "Rất ít người gọi tôi bằng tên đầy đủ, ký chủ nên gọi tôi là 666."

"...666."

"Hey!" Phương Sam cười tủm tỉm lên tiếng trả lời.

Ngụy Tô Thận: ... Luôn có ảo giác đang bị lừa.

"Chúng ta nên nói chuyện."

Phương Sam tỏ thái độ rất bao dung: "Được."

Ngụy Tô Thận: "Như vậy, tiêu chuẩn để chọn ký chủ là gì?"

Phương Sam: "Đẹp trai, có chí lớn, nhưng trải qua cuộc sống gian khổ, luôn bị coi thường."

Mắt Ngụy Tô Thận tối sầm: "Tại sao lúc đó cậu lại xuất hiện ở nhà máy?"

Phương Sam lúng túng nói: "Tôi vô tình uống phải rượu giả, vô tình làm mất đi một số tin tức quan trọng, may mà nhớ ra ký chủ sẽ gặp nguy hiểm ở đó, không ngờ lại may mắn như vậy!"

Tôi tưởng mình sẽ phải cắm sào chờ thêm một lúc nhưng vừa đến đã gặp được.

Ngụy Tô Thận: "Đây là lần thứ mấy anh chấp hành nhiệm vụ?"

"Chấp hành rất nhiều lần."

"Ký chủ trước đây..."

Nụ cười trên mặt Phương Sam lập tức nhạt đi, giọng nói chuyển thành giọng nói máy móc: "Liên quan đến chuyện bí mật, ký chủ còn chưa có quyền truy cập."

Ngụy Tô Thận trầm mặc một lát: "Tôi kêu dì Trương đưa cậu đi dạo một vòng."

Ngay tại lúc Phương Sam đang muốn từ chối, Ngụy Tô Thận nói: "Nếu sau này chúng ta sẽ phải ở cùng nhau một thời gian, cậu cũng nên có hiểu biết cơ bản về nơi này."

Điều này có lý, Phương Sam cũng không từ chối nữa.

Hắn rời khỏi phòng không bao lâu, Ngụy Tô Thận liền gọi điện thoại: "Kiểm tra tình hình nhà máy ở ngoại ô phía Tây, đặc biệt mấy năm gần đây bên trong có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không."

Nếu anh đoán đúng, Phương Sam đã tìm nhầm ký chủ.

"Anh." Một giọng nói thận trọng vang lên ngoài cửa.

Rõ ràng bọn họ là anh em, chênh lệch tuổi tác không quá lớn, nhưng nhóc mập lại sợ hãi Ngụy Tô Thận theo bản năng, không chỉ cậu mà hầu hết mọi người đều như vậy.

"Có chuyện gì à?"

Nhóc mập lên tinh thần: "Người mới vừa rồi thật sự là bạn trai của anh sao?"

Thời niên thiếu cũng có tin đồn về xu hướng tính dục của Ngụy Tô Thận, một người đàn ông trưởng thành chưa từng có bạn gái bên cạnh, thực sự rất dễ khiến mọi người nghi ngờ.

Ngụy Tô Thận: "Có vẻ như luận văn của em sắp hoàn thành rồi, tối nay anh sẽ kiểm tra."

Nhóc mập mặt đầy đau khổ che ngực một cách khoa trương.

"Nhân tiện," Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói, "Anh nhớ là em rất thích đọc một vài loại sách không đứng đắn."

Nhóc mập lộ ra ánh mắt cầu xin, cấm cậu đọc tiểu thuyết trên mạng có khác gì lấy đi nửa cái mạng của cậu.

"Cầm mấy quyển qua đây."

Hai mắt của nhóc mập trừng lớn như hai cái chuông đồng...

Không lâu sau, trên bàn của Ngụy Tô Thận chất đầy các loại tiểu thuyết xanh xanh đỏ đỏ, anh lật qua mấy quyển, cuối cùng cũng tìm được một cuốn đề tài hệ thống.

Nhóc mập đứng ở bên cạnh nịnh nọt nói: "Anh, anh thật đúng là theo kịp thời đại, hiện tại phổ biến nhất chính là hệ thống thăng cấp lưu!"

Ngụy Tô Thận đọc thấy cuốn sách này nói về nhân vật chính làm thế nào mở ra một thế giới mới nhờ sự trợ giúp của hệ thống.

Mặc dù bút lực còn non nhưng hình tượng hệ thống được đắp nặn vẫn rất tốt.

Ngụy Tô Thận đóng sách lại: "Hệ thống rất lợi hại sao?"

"Đó là đương nhiên." Nhóc mập vung nắm đấm nhỏ, hưng phấn nói: "Không có hệ thống, nhân vật chính chỉ là một con gà bệnh!"

"..."

Nhóc mập thích đọc tiểu thuyết nhất không thể nghi ngờ chính là fan cuồng tiểu thuyết, sau khi kích động thì có chút thất vọng nói: “ Chuyện tồi tệ duy nhất là hầu hết các hệ thống đều quá khách quan, điềm tĩnh sáng suốt đương nhiên là tốt, nhưng nó cũng khiến nhân vật chính thăng cấp quá chậm."

Điềm tĩnh? Khách quan? Sáng suốt?

Qua cửa kính có thể thấy rõ Phương Sam đang nói chuyện cười đùa với dì Trương ở tầng dưới.

Dường như cảm thấy có người đang theo dõi mình, Phương Sam ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau, hắn vẫn không quên thân phận tình nhân nhỏ lẳng lơ, gửi đến một cái hôn gió rực lửa.

Ngụy Tô Thận thở dài một hơi——

Mệt tim.

______

Tác giả có lời muốn nói: Phương Sam: Bảo, chỉ cần tôi ở đây, không ai có thể ăn mất một miếng thịt nào của anh!

Ngụy Tô Thận: ...Tôi thích ăn chay.

Phương Sam: Đừng mạnh miệng như vậy, há miệng ra, tôi đút cho anh.

Ngụy Tô Thận:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro