Chương 3: Bắt đầu với việc đưa ra điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Phong Dao
Dịch: Băng Di 

Trước buổi tối, thông tin Ngụy Tô Thận yêu cầu đã được chuyển giao.

Trong thư phòng.

Arthur đứng đối diện Ngụy Tô Thận, thắc mắc tại sao ông chủ không xử lý nhà họ Phương trước mà lại đi điều tra về nhà máy.

Nhà máy ở ngoại ô phía Tây ban đầu là một xưởng dệt rất lớn, sau khi đóng cửa, nhà máy được cho thuê để sản xuất chăn nệm với giá rẻ, đổi chủ nhiều lần nhưng việc kinh doanh không bao giờ khởi sắc. Cho đến vài năm trước, tuyến đường xe buýt đi ngang đây bị thay đổi, nhà máy hoàn toàn bị bỏ hoang.

Những nơi như vậy thường có rất nhiều tin đồn, trong đó cũng có không ít những câu chuyện thần quái siêu nhiên.

Ngụy Tô Thận lướt qua xấp tài liệu thật dày, đọc nhanh như gió, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bài báo.

Nội dung bài báo chỉ đề cập vài câu, một người đàn ông họ Trần đã tự sát trong nhà máy vì bị đòi nợ.

Ngụy Tô Thận chỉ vào tiêu đề, Arthur lập tức hiểu ra, hắn chụp một bức ảnh gửi cho công ty để họ thu thập tư liệu về người đàn ông họ Trần trong thời gian ngắn nhất.

Khoảng năm phút sau, tư liệu mới được gửi đến điện thoại của Arthur.

"Tư liệu rất lộn xộn. Cần tôi sắp xếp lại trước khi đưa cho ngài không?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu, hỏi đơn giản mấy câu: "Tướng mạo trông như thế nào?"

Arthur đè nén sự kinh ngạc trong lòng: "Tốt lắm, hồi ở đại học gã còn được xem là giáo thảo."

Ngụy Tô Thận: "Thân thế."

Arthur tìm kiếm xong nói: "Con ngoài giá thú."

Mí mắt Ngụy Tô Thận giật giật: "Tính khí thế nào?"

Arthur: "Chuyên tâm muốn liều mạng hết mình vì sự nghiệp, nhưng tiếc là đã đắc tội với một sếp lớn, về sau luôn bị chèn ép. Hơn nữa, là người mới bước ra thương trường, dù có vài phần năng lực đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi bị đụng đầu chảy máu."

Ngụy Tô Thận dùng một tay xoa xoa thái dương: "Tôi biết rồi."

Arthur hỏi: "Ông chủ, vậy còn nhà họ Phương..."

Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh lùng: "Trước tiên tung ra tin tức tôi còn sống, xem bọn họ phản ứng thế nào."

Arthur cất tài liệu rời đi, Ngụy Tô Thận đứng một mình bên cửa sổ hồi lâu, cho đến khi trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói: [Thời gian hoạt động rảnh rỗi của ký chủ hôm nay đã vượt quá giới hạn, xin hãy quay lại bên cạnh hệ thống kịp thời. ]

Sắc mặt Ngụy Tô Thận mấy lần thay đổi, đi về phòng mình.

Phương Sam cười tủm tỉm xách ghế ra ngồi ở cửa, hắn rất thích cười, đặc biệt khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác khi khóe miệng hắn cong lên.

"Mọi người đều cần không gian riêng tư", sống đã 27 năm, lần đầu tiên Ngụy Tô Thận cố gắng giảng đạo lý cho một người: "Chuyện này khác với việc nuôi một con chó, chủ nhân không cần mỗi ngày phải dắt nó ra ngoài tản bộ."

Phương Sam cau mày: "Tôi là người chuyên nghiệp, tôi chăm sóc... Ách, tất cả ký chủ trói buộc với tôi, đều được tôi hướng dẫn đi đến đỉnh cao của nhân sinh."

Ngụy Tô Thận hừ một tiếng, rất muốn nói cho hắn biết, ký chủ lần này của hắn đã bị người ta chơi chết ngay từ đầu rồi.

"Cậu đến cuối cùng là đã say xỉn bao lâu?"

Gã đàn ông họ Trần đã tự sát cách đây một năm rồi.

Phương Sam sờ cằm: "Tôi không nhớ rõ."

Lại than thở rượu giả làm hại người.

"Nếu như," Ngụy Tô Thận khéo léo nói, "Cậu phát hiện mình tìm nhầm ký chủ, hoặc là ký chủ thật sự đã chết thì sao?"

Phương Sam giật mình: "Ở thế giới của tôi không tồn tại nếu như".

Ngụy Tô Thận khui một chai rượu vang đỏ, mỉm cười ác ý: "Chỉ là một giả thuyết hợp lý mà thôi."

"Vậy tôi sẽ dẫn anh đi nhảy sông, để nước sông gột rửa linh hồn tội ác của tôi."

Ngón tay đang rót rượu hơi cứng lại: "Sao cậu phải đưa tôi đi cùng?"

"Trên đường xuống hoàng tuyền có thể làm bạn tốt."

Ngụy Tô Thận ánh mắt tối sầm, đột nhiên nói: "Nhảy xuống sông cậu có chết không?"

Phương Sam lắc đầu: "Đương nhiên là không. Phần lớn linh kiện sẽ bị nước vào, gây ra tình trạng mất thông tin, truyền thuyết gọi là mất trí nhớ đó."

Ngụy Tô Thận trầm giọng nói: "Đã như vậy, nhảy xuống sông có ích lợi gì?"

"Nếu như tôi mất đi ký ức, tôi sẽ quên đi quá khứ đau thương này, bắt đầu một cuộc sống mới." Phương Sam cảm thấy mệt mỏi: "Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, dùng nước sông rửa sạch linh hồn tội lỗi của tôi. Tôi đã nói rõ ràng rồi, tại sao anh cứ bắt tôi phải giải thích lại chứ?"

"..."

Phương Sam lắc đầu: "Thôi quên đi, anh là người mới, tôi sẽ từ từ dạy cho anh."

Ký chủ do tự mình lựa chọn, dù có ngốc đến đâu thì cũng phải cưng chiều.

Bang!

Trên mặt chai rượu vang đỏ xuất hiện những vết nứt, chất lỏng màu đỏ theo kẽ tay chảy xuống đất.

Chỉ trong một hơi thở, Phương Sam đã biến mất khỏi ghế, xuất hiện bên cạnh anh: "Sao anh lại bất cẩn như vậy?"

Vừa nói, hắn vừa cầm chai rượu đỏ ra khỏi tay Ngụy Tô Thận, kiểm tra xem tay anh có bị thương hay không: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, cầm thứ gì đó cũng để cho tôi phải bận tâm."

Ngụy Tô Thận cảm thấy cần phải hẹn gặp lại bác sĩ John.

Lúc này, khi phải lựa chọn giữa việc trở thành một bệnh nhân tâm thần và việc Phương Sam là một hệ thống, anh sẽ chọn cái trước.

Ban đêm trên trời đầy sao lốm đốm.

Phương Sam ngồi thả chân trên cửa sổ, nhìn lên bầu trời: "Vũ trụ rất huyền bí."

Ngụy Tô Thận đang ngồi trước máy tính làm việc, nghe được câu này đột nhiên nói: "Cậu hiểu được toàn cảnh vũ trụ à?"

Phương Sam lắc đầu: "Có một năm, tôi uống quá nhiều rượu, du hành trong vũ trụ rất lâu, đi ngang qua rất nhiều tinh cầu. Tuy nhiên, ở trong vũ trụ, những thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."

"...Uống quá nhiều?"

Phương Sam che giấu ngượng ngùng trong mắt: "Đời tôi chỉ có sở thích ấy, xin tha thứ cho tôi."

Lúc này Ngụy Tô Thận mới nhận ra chai rượu đỏ mình bị lấy đi không còn một giọt, điều đáng ngạc nhiên là Phương Sam uống lúc nào anh lại không nhìn thấy.

Ngụy Tô Thận đột nhiên có dự cảm không tốt, bỏ việc đang làm xuống đi kiểm tra tủ rượu.

Dãy rượu bên ngoài vẫn được xếp ngay ngắn, còn dãy rượu bên trong lại trống rỗng!

"Phương! Sam!"

"Gọi tôi là 666!"

"..."

Ngụy Tô Bùi ở phòng bên bị âm thanh gà bay trứng vỡ đánh thức, trở mình nhăn mũi phàn nàn: "Tiếng động có hơi lớn rồi đó, anh hai ngay cả kiềm chế cơ bản cũng không biết ."

Ngày hôm sau, khóe mắt Ngụy Tô Thận bị bầm tím, mà Phương Sam lúc đi xuống lầu không ngừng xoa thắt lưng: "Suýt chút nữa anh đã đánh hỏng linh kiện của tôi rồi."

Tuy nhiên, không bên nào sử dụng hết toàn lực của mình, đều có chung suy nghĩ chỉ muốn ra oai phủ đầu với đối phương.

Phương Sam liếc mắt nhìn thấy sôcôla nhân rượu trên bàn phòng khách, hai mắt sáng lên, vội vàng lao xuống tiêu diệt sạch sẽ.

Ngụy Tô Thận đã hoàn toàn từ bỏ việc nói cho hắn biết, ký chủ thực sự đã chết, không rõ Phương Sam hiện tại có mang anh nhảy xuống sông hay không, nhưng Phương Sam khi say rượu nhất định sẽ làm được.

Không biết có phải bị kích thích hay không, nhưng sáng nay nhóc mập không ăn một miếng thịt nào, suốt ngày nhìn Phương Sam bằng ánh mắt hờn trách. Hung hăng cắn một miếng bánh bao thật lớn, cậu hạ quyết tâm sẽ tố cáo với bố mẹ sau khi họ đi công tác trở về.

Có Ngụy Tô Thận ở bên cạnh, nhóc mập cũng không dám làm càn, cơm nước xong lại chạy trở về phòng với mỹ danh là đi viết luận văn.

Khi Ngụy Tô Thận sắp ăn xong, ánh mắt Phương Sam đột nhiên thay đổi: "Thời gian trải nghiệm tân thủ đã trôi qua, tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ trước mười hai giờ."

Rất có thể là do anh đã chọn kịch bản mà Phương Sam đưa ra, nhưng Ngụy Tô Thận cũng không để trong lòng.

Dường như nhìn thấy thái độ của anh, giọng nói của Phương Sam trở nên nghiêm nghị: "Lợi ích khi hoàn thành những nhiệm vụ này lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu."

Ngụy Tô Thận ngừng dùng đũa, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Phương Sam: "Ký chủ có thể thu thập điểm hài lòng và giá trị vả mặt để tiến hành đổi điểm, đồng thời có thể đi thể nghiệm những thế giới khác."

Ngụy Tô Thận bắt đầu thấy hứng thú: "Nói cụ thể thêm một chút đi."

Phương Sam: "Ví dụ tỉnh lại thấy trở về thời viễn cổ cũng không thành vấn đề, đương nhiên thời gian ở thời viễn cổ quá xa, điểm trao đổi rất đáng sợ, tóm lại anh có thể đi đến những thế giới khác nhau để trải nghiệm những cuộc đời khác nhau, nếu may mắn, thậm chí có thể mang về một hoặc hai món trang bị. Tôi từng dẫn dắt một ký chủ, anh ấy đã mang về một viên thuốc từ thế giới tu chân."

Ngụy Tô Thận: "Có thể trường sinh bất tử luôn hả?"

Phương Sam lắc đầu: "Sau khi trở về thế giới hiện tại, anh ta không nghe lời khuyên mà nuốt vào ngay lập tức, khiến cơ thể nổ tung mà chết."

"..."

Phương Sam: "Đây chỉ là một ví dụ, cho nên may mắn rất quan trọng. Viên thuốc anh ta mang về có thể giúp tu sĩ bình thường trực tiếp đột phá lên trúc cơ trong tu chân giới, nhưng trong thế giới hiện tại, thể xác phàm nhân chưa được tu luyện qua mà dùng trực tiếp tất nhiên sẽ bị nổ tan bành."

Hắn lấy ví dụ này là để khuyên Ngụy Tô Thận hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

"Còn có một vị ký chủ đầu óc thông minh cũng rất may mắn, ngẫu nhiên mang về được viên Trú Nhan đan, sau này bước chân vào vòng giải trí, từng được mệnh danh là nữ thần đóng băng tuổi tác."

Ngụy Tô Thận không mấy hứng thú với những thứ này, nhưng anh lại có chút khao khát với thế giới thần thoại mà Phương Sam đề cập.

Phương Sam cười nói: "Kim kiếm mã thiết, sa trường điểm binh... Nếu mệnh của ký chủ đủ lớn có thể từ từ trải nghiệm."

Nói xong còn cho anh thời gian để tiêu hóa tin tức, Ngụy Tô Thận có được giây phút bình yên hiếm có.

Loại bình yên này không kéo dài bao lâu, trong đầu liền vang lên một tiếng bíp.

[Ký chủ: Ngụy Tô Thận.

Chiều cao/cân nặng/: Đang cập nhật.

Tuổi: 27.

Thiên phú: Ăn ít.

Sứ mệnh: Dạy dỗ và giáo dục con người.

Lưu ý: Bạn có một gia tộc cường đại, nhưng bị bắt nạt, bây giờ bạn không còn cách nào để chống lại, hãy dạy dỗ những  học sinh này thật tốt! Bọn họ sẽ là chỗ dựa vững chắc của bạn trong tương lai! 】

Phương Sam: "Nói thẳng thừng ra chính là đi làm giáo viên, đã chọn được trường học thích hợp nhất cho ký chủ, ký chủ có thể tùy thời truy cập dữ liệu."

Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, quả nhiên phía sau nhiệm vụ có thể nhìn thấy một dấu '+' rất nhỏ, anh bấm vào, lôi ra một mớ thông tin phía sau:

Học viện Aigues, học viện quý tộc tư thục 'xấu khét tiếng', có hoàn cảnh thoải mái nhất và những sinh viên cứng đầu nhất. Bọn họ bao gồm con em của các cán bộ cấp cao, phú nhị đại siêu giàu và những tiểu sinh lưu lượng có danh tiếng trong vòng giải trí... Bọn họ tự cao tự đại, tính cách bất thường, đang rất cần một giáo viên hợp quy cách đi cảm hóa và giáo dục.

Bỏ qua miêu tả quá lố này, Ngụy Tô Thận hỏi: "Nhiệm vụ hoàn thành thì tính thưởng thế nào?"

Phương Sam: "Dựa vào phong cách học tập và thành tích cuối học kỳ của lớp, cũng như dựa vào nghị lực và tinh thần của học sinh để tiến hành đánh giá toàn diện. Nhưng trước đó ký chủ cũng cần phải thi đậu chứng chỉ sư phạm đã." Dừng một chút, hắn nói thêm: "Mức đánh giá càng cao thì điểm hài lòng và giá trị vả mặt sẽ được cho càng nhiều."

Ngụy Tô Thận: "Chỉ cần điểm tích lũy đạt đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi sao?"

Phương Sam: "Khuyến khích ký chủ đổi thưởng, cuối năm sẽ reset."

"..."

Ngụy Tô Thận còn có chút hiểu biết về học viện Aigues, sau khi xem lại tư liệu lần nữa, anh lại nở ra một nụ cười có phần 'hiền lành': "Không thích học tập, tự cao tự đại?"

Phương Sam: "Nhiệm vụ tương đối vướng tay vướng chân, ký chủ phải tự bảo vệ mình, không được để trẻ con nghịch ngợm bắt nạt."

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Phương Sam: "Nếu đây là nhiệm vụ đầu tiên, khi ký chủ gặp phải phiền phức không thể giải quyết, có thể cầu cứu một lần, nhưng sẽ phải trả cái giá là trừ -5 điểm hài lòng."

"Không cần." Ngụy Tô Thận: "Nhiệm vụ này sẽ sớm hoàn thành."

Phương Sam: "Ký chủ rất tự tin."

"Bắt giặc phải bắt vua trước." Ngụy Tô Thận mặt không biểu cảm nói: "Một lần họp phụ huynh là đủ rồi."

----------

Tác giả có lời muốn nói: Con em nhà bạn thi trượt?

Ngụy Tô Thận cười khúc khích: Trời lạnh rồi, hãy để cho các nhà họ Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương đều phá sản hết đi.

Tất cả các ông lớn đều run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro