Chương 4: Bắt đầu với việc đưa ra điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Phong Dao

Dịch: Băng Di

-----

Phương Sam: "Chứng chỉ giả hả?"

"Thật." Ngụy Tô Thận nói một cách chính trực.

Phương Sam muốn chạm vào nó để xác định tính xác thực, nhưng Ngụy Tô Thận đã đóng ngăn kéo ngay một giây trước đó, đồng thời nói: "Hiệu trưởng học viện Aigues và cha mẹ tôi là người quen cũ. Muốn đến đó nhậm chức một thời gian cũng không phải chuyện gì khó."

Nghe thấy vậy Phương Sam mặt nhăn mày nhíu, hắn có cảm giác như công việc của mình đều bị cướp mất rồi.

Ngụy Tô Thận là một người có hiệu suất làm việc cực kỳ cao, cho nên cũng có yêu cầu nghiêm khắc đến biến thái với cấp dưới của mình, khi biết anh sẽ không đến công ty một thời gian, tất cả nhân viên đều cảm thấy tầng suất hô hấp của mình đều nhịp hơn lúc trước.

Cái loại vui sướng này như dâng trào từ tận sâu trong linh hồn, làm sao cũng không che giấu được.

Ba ngày sau, học viện Aigues.

Bất kể là trường học của tầng lớp nào cũng không thể giấu được bầu không khí trẻ trung.

Cho dù là học viện Aigues toàn là lớp trẻ nhà giàu, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thân quen đã lâu ngay khi mới bước vào.

Kiến trúc của trường mang phong cách châu Âu, thoạt nhìn trông giống như một tòa lâu đài, khắp nơi được trang trí bằng đá nghệ thuật, hoa cỏ đủ màu sắc đua nhau nở rộ, non bộ chảy róc rách, bóng xanh bao quanh, hậu hoa viên hoàng đế ngày xưa cũng chỉ giống như thế này là cùng.

Ngụy Tô Thận được sắp xếp tiếp quản lớp ba có thành tích kém nhất, chủ nhiệm lớp tạm thời vắng mặt, nói chính xác là đang bị tức đổ bệnh.

Nói chuyện với trẻ con thời nay thật khó, đặc biệt là những đứa trẻ nghịch ngợm, nói cái gì chúng cũng đều chạy về méc phụ huynh ngay lập tức. Một số phụ huynh có thể còn hiểu lý lẽ, nhưng một số phụ huynh lại có quan điểm rằng con mình là nhất trên đời, nếu anh dạy không tốt thì đó là lỗi của anh.

Đắc tội với đám trẻ nhà giàu lại càng khó khăn hơn, chủ nhiệm lớp lao tâm lao lực quá độ, dù sức khỏe đã khá lên vẫn nhất định nằm viện không chịu về.

Trong giờ làm việc của Ngụy Tô Thận, Phương Sam chỉ có thể ở trong đầu anh.

"Tôi đã viết bài phát biểu xong rồi. Lát nữa đến lớp anh có thể đọc nó như bài phát biểu cảm nghĩ."

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

Phương Sam thở dài: "Đừng vội từ chối, đây là kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của tôi, cường điệu một chút sẽ tăng điểm hài lòng khi kết toán nhiệm vụ."

Trong hệ thống, Phương Sam là người giỏi nhất trong việc dẫn dắt người mới, có độ hoàn thành nhiệm vụ cũng cao nhất. Ví dụ như bài phát biểu, viết như thế nào và nói khi nào, chỉ có hắn mới nắm bắt được điểm đó.

Dù người khác có muốn bắt chước cũng không đạt được hiệu quả thần kỳ như vậy.

Phương Sam cũng suy nghĩ từ năm này qua năm khác, cuối cùng mới miễn cưỡng tổng kết ra quy trình đánh giá nhiệm vụ.

Ngụy Tô Thận là một người rất thực tế, đương nhiên anh sẽ đi theo con đường có lợi cho mình nhất.

Tiếng chuông vào học như một đoạn nhạc dương cầm duyên dáng.

Lớp ba vẫn đang hò hét ầm ĩ, không hề có không khí lớp học, vô số học sinh đang túm tụm chơi điện thoại, chơi game, vậy nên khi Ngụy Tô Thận bước vào cũng không có ai ngước mắt lên nhìn anh.

"Xin chào các bạn đồng học, tôi họ Ngụy, trong khoảng thời gian này tôi sẽ là giáo viên thay thế."

Giọng nói trầm ấm từ tính đã thu hút rất nhiều bạn nữ trong lớp, có mấy người dụi dụi mắt, không phải bị khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn mà là họ nhận ra Ngụy Tô Thận.

Ở tuổi này của họ, không ít người đã tham dự rất nhiều bữa tiệc với cha mẹ, mà Ngụy Tô Thận là một nhân vật rất nổi tiếng trong vòng, nên đương nhiên họ đã gặp qua một hoặc hai lần.

"Được rồi, hình như là chú Ngụy." Có người nhỏ giọng nói.

"Có khi nào chỉ là người giống người hay không?"

"Tay trái có một vết sẹo, mà cũng là họ Ngụy, không thể nghi ngờ chính là anh ta."

Ngụy Tô Thận gõ một cái lên bục giảng, lớp học đột nhiên rơi vào im lặng.

"Trước đó, tôi có vài lời muốn nói với các bạn..."

"Làm giáo viên, tôi rất vui lòng hóa thành thiêu thân, lần lượt dập chết hết ngọn lửa không an phận của các bạn đây;

Khi tôi chọn nghề cao quý này tôi đã tự thề với lòng mình nhất định sẽ dùng nguồn tri thức vô tận hun đúc lại các bạn, hòa tan tình cảm đang nóng bỏng của các bạn;

Dù hôm nay các bạn đây chỉ là một học sinh bình thường của học viện Aigues nhưng Aigues của ngày mai chắc chắn sẽ tự hào về bạn! "

Sau khi đọc bài phát biểu hơi bị lố của Phương Sam, Ngụy Tô Thận dừng lại.

Các học sinh phía dưới đều tỏ vẻ khó tin, Ngụy Tô Thận của nhà họ Ngụy... bị điên rồi sao?

Hình ảnh thường ngày của Ngụy Tô Thận là một người không cười, nghiêm nghị và lãnh khốc, nhưng lúc này, dưới ánh nắng mặt trời, anh chỉ là một giáo viên với nụ cười ôn hòa: "Tất nhiên, nếu như cuối học kỳ này có ai trong số các vị đây không đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ cảm thấy có lỗi sâu sắc vì đã không dạy dỗ các vị đàng hoàng."

Các học sinh nhìn nhau, không hiểu hết ý tứ trong đó.

Ngụy Tô Thận vẫn mỉm cười: "Lúc đó có thể có một số học sinh sẽ phải chuyển trường vì không vừa mắt với người giáo viên này."

Đồng tử của các học sinh co lại...

Chuyển trường?

Bọn họ chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu chuyển sang trường khác, trừ khi gia đình phá sản và không đủ tiền đóng học phí cho học viện.

Vậy câu này có thể hiểu là... nếu thành tích của bạn không tốt, chỉ cần nửa phút tôi sẽ khiến cho nhà của bạn bị phá sản?

Không ít người hít một hơi, thận trọng nhìn Ngụy Tô Thận, mong đợi được nghe đáp án khác từ anh.

Tuy nhiên, hiện thực lại tát một tát thật mạnh vào mặt bọn họ, Ngụy Tô Thận nheo mắt: "Xem ra mọi người đã hiểu rất tốt."

"..."

Sau khi giải thích những điểm mấu chốt, Ngụy Tô Thận bắt đầu giảng bài.

Không còn ai dám chơi điện thoại di động nữa, mặc dù Ngụy Tô Thận đã giải thích rõ ràng, nhưng đám học sinh này đã bỏ bê bài vở và không làm bài tập đã lâu, chúng vẫn như nghe thiên thư.

Sau giờ học, Ngụy Tô Thận lập một nhóm phụ huynh: "Trước ngày mai, tôi hy vọng tất cả phụ huynh đều vào nhóm, không thiếu một ai."

Có người tìm kiếm thì thấy tên nhóm là 'Trời Lạnh Rồi. '

Đột nhiên thấy cả người đổ mồ hôi lạnh.

Một cô gái kéo tay áo bạn cùng bàn với vẻ mặt kinh hãi: "Trời trở lạnh rồi, chúng ta sắp phá sản à?"

"Đừng nói nhảm nữa!" Bạn cùng bàn của cô hét lên.

Nhưng mà trong lòng cũng không chắc chắn lắm.

Bài tập Ngụy Tô Thận giao không quá nhiều, lúc khép sách lại, ý tứ sâu xa nói: "Hãy nghiêm túc cho tôi."

Khi anh hoàn toàn rời khỏi phòng học, những sống lưng thẳng tắp lập tức thả lỏng.

"Kết thúc rồi." Có người tự lẩm bẩm.

Nhức đầu nhất phải kể đến hoa khôi của lớp, gia cảnh của cô chỉ có thể nói là trung bình, nhưng bởi cô ra mắt là một ngôi sao nhí, sau đó quen biết được không ít nhân vật lớn, ở trong vòng giải trí cũng coi như xuôi gió xuôi nước.

Vào học viện Aigues là một nước đi đúng đắn, với thành tích văn hóa của mình, cô khó có thể đạt điểm trong mắt truyền thông, nên cô dự định trở thành một sinh viên trao đổi, lẫn lộn để lấy được một tấm bằng.

Giờ thì hay rồi, cô ký hợp đồng với Thiên Tinh Ảnh Thị, nơi mà Ngụy Tô Thận nắm cổ đông lớn nhất, nếu thành tích không đạt được yêu cầu thì có khi nào cô sẽ biến mất như bông tuyết luôn không?

Đang lúc bọn họ cảm thấy bất an, Ngụy Tô Thận đang trong phòng làm việc soạn giáo án, cái khí chất "người lạ chớ lại gần" của anh đã làm chùn bước những giáo viên muốn bước tới bắt chuyện.

"Sao những đứa trẻ này còn chưa đủ gấu nhỉ?" Giọng nói của Phương Sam có chút tiếc nuối.

Dù đã ở chung được vài ngày nhưng Ngụy Tô Thận vẫn không quen lắm với việc trong đầu đột ngột vang lên giọng nói.

Tay cầm bút khựng lại: "Liệu có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng không?"

"Không đến mức," Phương Sam nói, "Đối với bạn cùng trang lứa, chúng nó đã được xem là hỗn thế ma vương rồi."

Một ngày trong cuộc đời giáo viên trôi qua rất nhanh, Ngụy Tô Thận dạy số học, mỗi ngày ít nhất có hai tiết dạy.

Công việc của anh đã kết thúc mà nỗi đau của đám học sinh vẫn tiếp tục theo chúng trở về nhà.

Đêm hôm đó, vô số ông chủ lớn vô cùng kinh ngạc khi thấy con mình trèo trên giường đọc sách chẳng khác gì như đi treo cổ tự tử.

Khi biết được Ngụy Tô Thận vậy mà thực sự đến trường dạy học, còn lấy thành tích cuối kỳ ra đe dọa, mọi người đều trợn tròn mắt.

"Cha, con có thể không học được không?"

Số học thực sự là một môn học khó hiểu đối với nhân loại.

Ông cha giàu sụ đau khổ xoa đầu con trai mình: "Ngày mai cha sẽ đi tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra. Hôm nay con cứ học trước đi."

"Nếu như, lời thầy ấy nói là sự thật..."

Ông cha giàu sụ cắn răng nói: "Vậy thì chỉ còn một cách, cho dù có chết thì con cũng phải học cho cha."

"..."

Tối hôm đó, không thiếu một phụ huynh nào trong nhóm "Trời Lạnh Rồi".

Thông báo của nhóm:

Xin các phụ huynh hãy chú ý quy cách: thẻ tên nhóm là phụ huynh của XXX.

Vào lúc chín giờ tối, trong nhóm phụ huynh 'Trời Lạnh Rồi'——

Cha của Tưởng Ngạo Vũ: Chào thầy.

Ngụy Tô Thận: Có chuyện gì không?

Cha của Tưởng Ngạo Vũ: Tôi muốn hỏi một vấn đề riêng tư, Ngụy tổng, ngài nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào muốn đi dạy học vậy?

Ngụy Tô Thận: Vì tình yêu lớn lao, giáo dục là nấc thang tiến bộ của nhân loại.

Cha của Tưởng Ngạo Vũ: Ngụy tổng, không phải, thầy Ngụy có ý kiến ​​​​rất hay.

Mẹ của Hồ Vũ: Thầy Ngụy khổ cực rồi.

Mẹ Triệu Chí Thành: Thầy yên tâm, mỗi ngày tôi sẽ dành thời gian kiểm tra bài tập của thằng bé.

Cha của Trần Linh: Vì điểm khen thưởng của ngài!

...

Tin nhắn nối tiếp hết cái này đến cái khác, Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào màn hình, giễu cợt: "Thú vị đấy."

Chai rượu lăn mấy vòng trên sàn, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Cách đó không xa, Phương Sam đang duỗi thẳng tay chân nằm trên mặt đất, từ khi trở về đã giải quyết hết ba chai rượu.

Ngụy Tô Thận thở dài, đặt điện thoại xuống, ném Phương Sam lên giường ngủ.

Trong lúc đó, Phương Sam đang say khướt, mở đôi mắt mơ màng ra, xua tay: "Xin chào ký chủ, tôi là 666."

Không ai trả lời, Phương Sam không ngừng lặp lại, khiến Ngụy Tô Thận bất lực: "Xin chào, 666."

Phương Sam ngừng nói, nhưng ánh mắt lại tựa như đang có nhiều tâm sự.

Trong lúc nhất thời, Ngụy Tô Thận có ảo giác mình nhìn thấy trong mắt đối phương là vô tận nỗi buồn.

"A—" Phương Sam đột nhiên ngồi dậy, lảo đảo nói: "Tôi muốn nôn."

Ngụy Tô Thận cứng đờ người: "Đợi đã!"

Mặt đen lại, chuẩn bị khiêng người vào phòng tắm, nhưng Phương Sam không hợp tác mà còn rất lộn xộn, để đẩy nhanh tốc độ, tránh cho hắn nôn trong phòng mình, Ngụy Tô Thận đơn giản cõng người lên trên lưng.

Trong hành lang, Phương Sam không ngừng cười khúc khích: "Lái xe!"

Sắc mặt Ngụy Tô Thận càng ngày càng khó coi.

Phương Sam: "Tôi nhịn không được nữa."

Ngụy Tô Thận quay đầu lại: "Nếu dám nôn, cậu nhất định sẽ chết!"

Gần như vừa dứt lời, một nắp chai rượu bay ra khỏi miệng Phương Sam, đập thẳng vào trán Ngụy Tô Thận.

Phương Sam vẫn còn cười ngốc nghếch: "Trúng mục tiêu!"

Nắp chai rượu rơi xuống dưới chân Ngụy Tô Thận, ngoài mùi rượu, trên đó còn có nước bọt lấp lánh.

Ngụy Tô Thận không còn quan tâm vì sao hắn nhổ nắp chai rượu ra:

"Phương, Sam." Từng chữ đều tràn ngập sát ý không chút giấu giếm.

Tuy nhiên, Phương Sam đã ngủ say, còn rất nhân tính hóa mà ngáy nho nhỏ.

Trong suốt quá trình, hắn đã dùng thực tế để chứng minh cái gọi là nhìn tôi không vừa mắt nhưng anh lại không thể giết tôi.

  ·

Hừng đông sáu giờ rưỡi, dư ảnh của mặt trăng bướng bỉnh ẩn sau đám mây, Ngụy Tô Thận vẫn đang trong mộng, nhưng kể từ đêm qua lông mày vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, kể cả trong giấc ngủ.

[Một ngày được tính bắt đầu vào buổi sáng sớm, mời ký chủ dậy sớm để check in. ]

Bị âm thanh máy móc lạnh lẽo buộc đánh thức, trạng thái hiện tại của Ngụy Tô Thận không khác gì ác linh, trên người không ngừng tỏa ra khí đen.

Phương Sam đưa ly nước ấm tới, ôn nhu nói: "Đừng ngủ, trên mặt đã có dấu đỏ luôn rồi kìa."

Ngụy Tô Thận cúi đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Cậu có thấy quen mắt không?"

Phương Sam cẩn thận nhìn chằm chằm vào vết đỏ nhỏ đó... Có vẻ như nó giống như hình nắp chai rượu nhỉ.

----+--

Tác giả có lời muốn nói: Nhóm phụ huynh 'Trời Lạnh Rồi': anh đáng bị như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro