Chương 22. Em là quả táo nhỏ của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

Hơi nghiêng đầu một chút, đã nhìn thấy Phương Sam cười đến mức giống như một con mèo nhỏ thích trộm đồ tanh.

Ngụy Tô Thận bất đắc dĩ đến đâu cũng phải kìm nén lại, về mặt lý thuyết, Phương Sam nhất định là sống lâu hơn anh rất nhiều năm, nhưng khi tiếp xúc lại luôn luôn tạo ra ảo giác hắn là một đứa trẻ dễ bị khi dễ.

Phương Sam: "Điêu dân đâu? Điêu dân ở đâu?"

Ngụy Tô Thận thở dài, quả nhiên không chỉ vẻ bề ngoài, ngôn hành cử chỉ cũng không khác gì so với con nít.

"Bỏ đi lâu rồi".

Phương Sam lầm bầm: "Chạy nhanh quá đó".

Ngụy Tô Thận: "Kem giảm béo đó cũng không dễ dàng kiếm được, người đã chết chắc chắn phải thông qua kênh đặc biệt mới mua được".

Phương Sam cười cười: "Kẻ lừa đảo thích lừa gạt ai nhất nào?"

Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đầu óc của tôi hoạt động không được tốt".

Phương Sam trừng mắt liếc anh: "Người ở bên cạnh ta".

Ngụy Tô Thận không phản đối, một nửa số kẻ lừa đảo đều bắt đầu ra tay từ người thân cận nhất, ở vào vị trí của anh, vì chiếm đoạt gia sản mà lừa dối bạn bè người thân anh đã thấy nhiều rồi.

Phương Sam: "Kiểm tra xem cô ấy thường xuyên tiếp xúc với ai."

Ngụy Tô Thận suy nghĩ: "Ngược lại thân phận thầy đuổi quỷ cũng có thể lợi dụng một chút".

Phương Sam gật đầu: "Với lại anh còn là người của nhà họ Tiêu, đi tới cục chào hỏi một chút đi, để cho bọn họ tìm lý do để điều tra".

Ngụy Tô Thận nói: "Chúng ta chỉ cần ngồi chờ lấy kết quả cuối cùng là được".

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày.

Phương Sam: "Có chỗ nào không thích hợp à?"

Ngụy Tô Thận không nói chuyện, thở dài trong bụng, chính là quá thích hợp, rất nhiều ý nghĩ của anh và Phương Sam đã đồng bộ với nhau, đây mới chính là điều bất lực nhất, anh thản nhiên nói: "E rằng chúng ta nên học cách tự bắt tay vào làm".

Phương Sam không chế nhạo mà phối hợp nói: "Có thể, ký chủ muốn bắt tay từ đâu?"

Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút nói: "Hỏi xem Tiêu Quân có người quen biết ở đây không, bảo cậu ta đi giao thiệp".

Phương Sam lạnh lẽo nói: "Đúng vậy, anh ngay cả đi chào hỏi người ta cũng tiết kiệm sức lực".

Ngụy Tô Thận: "Xin tôn trọng lao động trí óc".

Phương Sam à một tiếng không nói nữa.

.

Tại nhà họ Tiêu.

Tiêu Quân nhận giỏ trứng gà từ tay Ngụy Tô Thận, rùng mình một cái: "Anh muốn làm gì?"

Phương Sam biến trở lại hình dạng của gà trống, ngồi trong lòng Ngụy Tô Thận, trông đặc biệt ngoan ngoãn.

Tiêu Quân bây giờ nhìn thấy nó tâm trạng liền hỏng bét, sau khi vào nhà thì bật cái ô màu đen lên, Phương Sam vừa có xu hướng bay lên, hắn liền đem mặt ô chỉa thẳng vào con gà trống, ép buộc hai bên phải chừa ra một khoảng cách 1 m.

Phương Sam thấy tên tiểu tử này bị mình dọa sợ đến choáng váng, người mới gặp phải loại chuyện này mới có cảm giác mới mẻ, chẳng lẽ hắn lại ăn vạ khắp nơi?

Thấy hắn lùi ra phía sau một chút, Tiêu Quân mới thả lỏng cảnh giác.

Lúc này Ngụy Tô Thận mới mở miệng: "Nhờ cậu hỗ trợ hỏi thăm một vài chuyện".

"Có việc thì nói thẳng". Tiêu Quân quét mắt nhìn trứng gà trên bàn, sợ run lên. "Dù sao cũng từng là anh em một hồi, cần gì phải uy hiếp lẫn nhau".

Ngụy Tô Thận: "Trứng gà là nó cố ý tặng cậu để bồi dưỡng thân thể".

Tiêu Quân gật đầu: "Cảm ơn cả họ nhà anh".

Lời còn chưa dứt đã cảm giác được một ánh mắt bén nhọn quét tới, ngẩng đầu một cái lại nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Chí Đồng.

Tiêu Quân cảm thấy gần đây bị sao quả tạ chiếu, chán nản ngồi xuống ghế salon, nghĩ tốt hơn vẫn nên chạy ra ngoài đuổi quỷ, nghe Ngụy Tô Thận bảo hắn đi hỏi thăm chuyện một nữ sinh chết đã lâu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên quái dị: "Bạn gái cũ của anh à?"

Ngụy Tô Thận nhìn hắn một cái, sờ lông của con gà trống.

Vì e ngại con gà trống khốn nạn kia, Tiêu Quân không tiếp tục đoán bậy bạ nữa: "Tôi sẽ tìm người đi hỏi thăm, theo đó, đừng đi theo quấy rầy tôi nữa".

Buổi trưa là lúc nóng nhất trong ngày, Ngụy Tô Thận ôm Phương Sam đi hóng mát trong biệt thự, Tiêu Quân thì không ngừng gọi điện thoại cậy nhờ các mối quan hệ, xong việc thì thấy Ngụy Tô Thận đang đứng dưới máy điều hòa nhiệt độ, hắn nghẹn cả lòng, khoát khoát tay ý bảo bọn họ tránh xa mình một chút.

Phương Sam cũng coi như là nhân từ, không tiếp tục lắc lư trước mặt hắn nữa.

Không ai ăn cơm trưa, trời nóng nên Bạch Nhược cũng không thấy ngon miệng, Tiêu lão gia tử vẫn chưa đi, Tiêu Chí Đồng đang tiếp chuyện trong thư phòng, Tiêu Quân vừa định đi ăn cơm thì điện thoại gọi lại, đầu kia không biết đã nói gì đó, hắn nhíu mày đáp lại vài tiếng, thuận tiện cũng nhìn sang hướng Ngụy Tô Thận một chút.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc mới chậm rãi nói: "Có phải cô ta bị quỷ chết đói hại chết hay không?"

Ngụy Tô Thận không đáp.

Tiêu Quân tiếp tục mở miệng: "Thi thể vốn dĩ định hỏa táng, nhưng nghe nói trước khi hỏa táng toàn bộ máu thịt đều bị mất, chỉ còn lại có một miếng da".

Ngụy Tô Thận vừa vặn đang nghe tin tức trên radio, Tiêu Quân không nói nên lời: "Loại tin tức này đương nhiên là sẽ bị ém xuống".

Ngụy Tô Thận đang nghĩ đến chuyện khác, chẳng trách Lưu Đại Lực đột nhiên muốn mở cuộc điều tra, xem ra không chỉ bởi vì biết nhà họ Tiêu đang điều tra về tình hình của quỷ chết đói.

Tiêu Quân viết một cái địa chỉ đưa cho anh: "Bạn trai cũ của nạn nhân, có thể đi điều tra một chút xem".

Tiêu Quân cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu như hắn đã nhắc tới người này liền chứng tỏ người này không ổn.

Ngụy Tô Thận gửi địa chỉ cho Lưu Đại Lực.

Tiêu Quân nghe thấy cái tên Lưu Đại Lực, khó hiểu nói: "Tiết lộ manh mối cho người ngoài, anh không sợ ông ta sẽ phát hiện ra mình đang che giấu cái gì sao?"

Ngụy Tô Thận nhướng mày: "Cậu và Lưu Đại Lực có từng quen biết không?"

Tiêu Quân gật đầu: "Trong số những chấp pháp giả, ông ta xem như là người hiểu lý lẽ nhất!"

Ngụy Tô Thận cong khoé miệng: "Tính cách của ông ta ra sao?"

"Tâm cơ quá sâu". Tiêu Quân không chút nghĩ ngợi nói.

Nói xong hắn liền hiểu Ngụy Tô Thận đang có ý gì, chắc chắn Lưu Đại Lực cho rằng hắn đã nắm được gần hết nội tình, chỉ tiết lộ ra một ít thông tin để kiểm tra, chuyện chưa từng điều tra cũng báo cho hắn biết, nhầm để đổi lấy được nhiều tin tức hơn.

Mùa hè nóng bức, Ngụy Tô Thận đang tận hưởng không khí mát mẻ, gà trống lớn thì mệt rã rời, đang chui đầu vào trong ngực anh ngủ thật say.

Tiêu Quân nhìn không nổi nữa, vừa nghĩ tới chuyện bọn họ không cần tốn bao nhiêu công sức mà cứ để cho người khác cam tâm tình nguyện trợ giúp, thân thể nhịn không được cứ run lên.

Điều hòa nhiệt độ mở quá thấp, Phương Sam bị lạnh quá mà tỉnh, móng vuốt đạp hai cái trên đùi của Ngụy Tô Thận.... Mau trở về phòng.

Lúc Ngụy Tô Thận ôm hắn rời khỏi, Tiêu Quân còn đang ở trong phòng khách thở phào nhẹ nhõm

Về đến cửa phòng, Ngụy Tô Thận nắm tay nắm cửa một lúc mới từ từ mở cửa.

Người ở bên trong lại càng hoảng sợ, lúc này mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài, giữa không trung còn mượn lực nhào lộn một vòng, có thể thấy bọn họ cũng có học võ, đáng tiếc lúc tiếp đất tư thế vẫn có hơi vặn vẹo.

Các ngăn kéo trong phòng đều bị mở toang, một chiếc hộp vứt trên sàn nhà, thứ chứa trong hộp đã không còn nhìn thấy nữa.

Có một số thầy đuổi quỷ cần phải mượn ánh trăng để tu luyện, giống như cách tu luyện "Thuật hồi xuân" của Ngụy Tô Thận vậy, rất ít thầy đuổi quỷ trong nhà có lắp cửa sổ phòng trộm, cũng không có tên trộm nào có gan lớn đến mức đi trêu chọc đến thầy đuổi quỷ.

Đứng ở bên cửa sổ còn có thể nhìn thấy một bóng người đên thui thấp nhỏ đang chạy cà nhắc ra bên ngoài, Ngụy Tô Thận không nhanh không chậm ôm con gà trống lớn đi xuống lầu.

Bóng người kia chạy ra ngoài không bao lâu thì dừng ở một đầu hẻm nhỏ.

"Mọi chuyện làm tới đâu rồi?" Người hỏi gã là một gã công tử chừng 20 tuổi, vẻ ngoài không tệ, nhưng đáng tiếc bộ quần áo sặc sỡ đã khiến cho người ta ngay cái nhìn đầu tiên đã không có cảm tình.

"Ngài yên tâm, những đồ có giá trị tôi đã cầm hết rồi".

Thu Tinh Lạc cười cười: "Tiếu Kỳ có chút bản lĩnh, bình thường phát hiện bị trộm phản ứng đầu tiên nhất định là phải đuổi theo người đó ra ngoài. " Vừa nói vừa quét mắt nhìn phía sau. "Đến lúc đó đánh ngất hắn, còn con linh sủng kia thì bắt qua cho ông đây đem hầm canh".

Bàn tính được gõ vô cùng tốt, nhưng Ngụy Tô Thận lại không đi theo con đường này.

Chậm rãi đi xuống dưới lầu, Tiêu Quân trong nháy mắt trở nên cảnh giác, chỉ mới có mấy hơi thở tại sao anh ta lại xuống nữa?

Ngụy Tô Thận: "Lần trước cậu nói Thu Tinh Lạc định hãm hại cậu đúng không?"

Tiêu Quân cười nhạt: "Đó chỉ là trò hạ lưu mà thôi."

Gà trống ngậm một trang giấy đưa tới trước mặt hắn.

Trong lòng Tiêu Quân dâng lên dự cảm bất hảo. "Làm gì vậy?"

Ngụy Tô Thận: "Làm việc không công cho tôi một tuần, đổi lại tôi sẽ cho cậu cơ hội xử đẹp gã."

Lý trí nhắc nhở Tiêu Quân phải từ chối, nhưng nghĩ đến việc Thu Tinh Lạc tìm người đến quyến rũ mình bỏ bê tu luyện liền tức giận đến mức không thể nhịn được. "Chỉ một tuần thôi đúng không?"

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Tiêu Quân nhanh chóng ký tên lên tờ giấy. "Bây giờ có thể nói rồi đó".

Ánh mắt của Ngụy Tô Thận hướng về một nơi nào đó ngoài cửa sổ. "Thu Tinh Lạc giăng một cái bẫy đang chờ tôi nhảy vào".

Mí mắt Tiêu Quân giật giật.

Ngụy Tô Thận nheo mắt lại: "Ngày thường rất khó tìm được cái cớ nào hay như vậy, bây giờ dù có dạy cho gã ta một bài học, đối phương cũng sẽ phải nuốt nước đắng vào trong bụng mà không thể quay trở lại tố cáo chúng ta".

Tiêu Quân nghiến răng nghiến Lợi: "Mượn tay của tôi giúp anh loại bỏ phiền phức, sau đó còn phải trả thêm cho anh một phần sức lao động miễn phí".

Ngụy Tô Thận chỉ ra bên ngoài. "Nếu còn chưa chịu đi thì người ta cũng sẽ đi mất đó".

Tiêu Quân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không kiềm chế được xông ra ngoài.

.................

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Sam: Nghe nói có người muốn đem tôi đi hầm canh.

Ngụy Tô Thận: Thật ngưỡng mộ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro