Chương 26. Thời điểm mấu chốt như xe bị tuột xích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

"Hổ phụ vô khuyển tử, lại nói thiếu niên anh hùng, còn phải dựa vào một phần sức mạnh của cậu nữa". Lưu Đại Lực làm trái lương tâm nở nụ cười nói.

Mặt Ngụy Tô Thận không chút thay đổi: "Càng già càng dẻo dai, ngài đây mới đúng thật là anh hùng".

Tiêu Quân mắt lạnh mình bọn họ thổi phồng nhau một cách thương nghiệp. "Nói đủ chưa?"

Lưu Đại Lực đột ngột đổi giọng. "Em trai đây cũng là một người tuấn tú lịch sự, hay là cho cậu ấy một cơ hội rèn luyện đi?"

Ngụy Tô Thận gật đầu, quay sang Tiêu Quân nói. "Cậu lên trước đi".

Tiêu Quân im lặng không lên tiếng đi tuốt ở đằng trước, trong lòng lặng lẽ lập lời thề: một ngày nào đó tu luyện thành công hắn sẽ đem hai người này ra đánh đến mức ba má cũng nhìn không ra!

Lúc đến gần khu vực tiếp giáp, Tiêu Quân nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe. "Có tiếng gió."

Không phải là chuyển động gió cường điệu của máy quạt công nghiệp mà là một cơn gió rất mềm mại, rất tinh tế, tựa như có thể hóa thành từng luồng gió nhỏ xâm nhập vào trong thân thể của con người.

Phương Sam nhéo tay Ngụy Tô Thận một cái, nhỏ giọng nói. "Mùi vị càng ngày càng nặng".

Phía trước có một tên hề lảo đảo đi tới, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đỏ, phát ra những âm thanh kỳ quái, Tiêu Quân không cảm thấy có khí tức của quỷ trên người của gã, nhưng không dám thả lỏng cảnh giác.

Ai ngờ tên hề lao thẳng về phía Tiêu Quân, há miệng muốn cắn hắn.

Tiêu Quân dùng sức đẩy ra, nhưng không dám sử dụng kiếm gỗ đào, sợ rằng đó là nhân viên công tác.

Thấy là một người có gan lớn, tên hề lẩm bẩm một câu thật vô nghĩa, sau đó nghiêng người tránh ra.

Tiêu Quân còn chưa kịp thở phào một cái thì lại có mấy người mặt trang phục zombie vọt tới, lúc Tiêu Quân và Lưu Đại Lực nhíu mày tránh thoát thì tên hề vốn đã đi xa đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh lộn trở lại, cánh tay dài duỗi về phía Phương Sam.

Thời khắc quan trọng, động tác của nhóc béo cực kỳ linh hoạt, ôm ngay bắp đùi của Ngụy Tô Thận rồi trèo lên lưng như một con khỉ con, vòng hai tay ôm lấy cổ đối phương chặt cứng không buông.

Chiếc mặt nạ che dấu biểu cảm của tên hề, lần đầu tiên cố gắng nhưng không thành công, gã lại một lần nữa tấn công về phía Phương Sam.

Mấy nhân viên công tác hóa trang thành zombie cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao lại có một màn bắt cóc trẻ con dọa người như vậy.

"Khu C có tên hề nào hả?"

"Chưa từng thấy trước đây".

Nhân viên công tác của nhà ma thường xuyên được tuyển mới, bọn họ không quá hiểu biết lẫn nhau.

"Nè". Một nam nhân viên kêu lên một tiếng, ánh mắt của Tiêu Quân và Lưu Đại Lực đồng thời di chuyển qua người tên hề.

"Đừng có đùa quá trớn, cẩn thận bị mắng đó". Nam nhân viên có lòng tốt nhắc nhở một câu, ai ngờ một khắc sau, cánh tay của tên hề trở nên gầy gò vô cùng, máu thịt trên tay gã biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một làn da khô héo, năm ngón tay biến thành móng vuốt, trực tiếp chộp về phía trái tim của nam nhân viên.

Trong trạng thái hoảng loạn cực độ, hai chân của nam nhân viên mềm nhũn, con ngươi vẫn còn dừng ở hình ảnh càng ngày càng phóng to, có vẻ như đã bị dọa sợ choáng váng.

Lưu Đại Lực rút một chiếc roi mềm từ bên hông ra, quất một cái thật mạnh, tên hề bị đau, động tác ngưng lại trong một giây.

Không trông cậy vào việc có thể làm cho nhân viên công tác tỉnh lại trong tình trạng khiếp sợ, Lưu Đại Lực trực tiếp đạp một đạp đá văng người ta, còn mình thì chính diện đánh với tên hề.

"Chấp pháp giả". Thần kỳ là, rõ ràng có bề ngoài kinh khủng như vậy, nhưng giọng nói của tên hề lại rất bình thường. Gã ta chậm rãi tháo mặt nạ xuống lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi, nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Lực nói: "Trước đây chúng mày tố cáo cha tao, món nợ này hôm nay nhất định phải đòi lại cho bằng hết".

Sắc mặt của Lưu Đại Lực ngưng trọng, trạng thái của Lý Khai rất kỳ lạ, như người mà không phải người, tựa quỷ nhưng không phải quỷ.

Nếu như gã còn chút lý trí, đối mặt với ba thầy đuổi quỷ thì cũng nên chọn chạy là thượng sách, nhưng mà gã ta không trốn không né, dư quang vẫn còn đặt trên người của nhóc béo, hiển nhiên vẫn còn giữ ý định bắt cóc.

Nhưng mà, Lý Khai cũng rất biết cách gây ra hỗn loạn để cướp người, đồng thời lúc này vẫn có thể giữ được thần trí rõ ràng, trông không có vẻ gì là bị mất ý thức cả.

Ngụy Tô Thận chậm rãi nói: "Dung hợp".

Trên mặt Lý Khai hiện ra vẻ đắc ý: "Mày nói không sai, tao và quỷ chết đói đã hòa thành một thể".

Tiêu Quân đứng bên cạnh lắc đầu. "Người và quỷ vĩnh viễn cũng không thể nào dung hợp được".

Vẽ mặt Lý Khai châm chọc: "Mày thì biết cái gì? Nhân loại dựa vào thức ăn để cung cấp năng lượng, còn quỷ thì...."

Ngay tại lúc gã càng nói càng cảm thấy hưng phấn, Phương Sam ngắt lời gã, che hai lỗ tai làm ra vẻ 'tôi không muốn nghe, tôi không nghe, chết cũng không nghe anh giải thích đâu' . "Bớt xàm đi, trực tiếp nói cho chúng tôi biết nhược điểm của anh ở đâu, muốn bóp nát trái tim hay là đập bể đầu".

"..."

Ngoại trừ Lý Khai, những người còn lại đều gật đầu, nói đúng quá, nói cho bọn họ biết nguyên lý thì có ích gì, nói chuyện quan trọng nhất đi.

Trong một thoáng yên tĩnh này, khiến cho nhân viên công tác đang nằm dưới đất lấy lại tinh thần, bắt đầu có ý định bỏ chạy.

Lưu Đại Lực nói ngay trước khi bọn họ kịp hành động. "Muốn sống thì tập trung lại một chỗ, đừng có lộn xộn".

Hiện tại vẫn chưa nắm rõ được thực lực của Lý Khai, nếu như bọn họ chạy toán loạn thì có thể sẽ không bảo vệ được cả ba người.

Mấy nhân viên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ.

Lý Khai cười lạnh một tiếng, nào còn bộ dạng khúm núm như lúc đối xử với Ngụy Tô Thận ở trước cửa cục cảnh sát.

Lưu Đại Lực cố gắng không để lộ chút dấu vết nào, thăm dò: "Xem ra cậu khá tự tin vào thực lực của mình".

"Ánh sáng của một hạt gạo làm sao có thể tranh với trăng sao". Lý Khai nhẹ giọng nói."Thân thể phàm thai làm sao có thể so với thân yêu ma bất tử".

"Đúng là sai lầm". Lưu Đại Lực nhíu mày, Ngụy Tô Thận lạnh giọng trách mắng. "Lưu đại sư, đối với đám tà ma ngoại đạo này, chấp pháp giả tuyệt đối không thể buông tha".

Lưu Đại Lực lông mày co giật, Lý Khai thì lại cất tiếng cười to. "Tốt! Hôm nay tao thay mặt cha tao thỉnh giáo cao chiêu của bọn chấp pháp giả chúng mày!"

Lời còn chưa dứt thì đã tung chiêu.

Lưu Đại Lực bất đắc dĩ phải bước lên nghênh chiến, vì chuyện của cha mình nên Lý Khai rất ghét chấp pháp giả, cho dù Ngụy Tô Thận có mở miệng hay không, trong số những người ở đây, ông sẽ là người bị đối phó đầu tiên.

Tiêu Quân không dám tùy tiện gia nhập cuộc chiến, động tác của hai bên nhanh vô cùng, chỉ cần không kịp để ý thì nói không chừng còn ngộ thương cả người của mình.

Trong một khoảnh khắc giao thoa, sau lưng Lý Khai bị quất một roi, nhưng trong thoáng chớp mắt, vết thương đã biến mất không thấy đâu.

"Phục hồi thật là nhanh". Tiêu Quân thầm nghĩ không ổn rồi.

Lưu Đại Lực có mạnh mẽ hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, nhưng muốn yêu cầu hai người trẻ tuổi hỗ trợ lại khó bỏ được thể diện. Dây dưa gần mười phút thì cố ý lộ ra sơ hở, cánh tay bị móng tay đen dài rạch ra một vết thương, gầm nhẹ nói. "Tôi không kiên trì nổi nữa, ai tới thay thế tôi!"

Tiêu Quân lấy la bàn ra, Ngụy Tô Thận khoát tay đứng tại chỗ yên lặng thi triển 'thuật hồi xuân ".

Một luồng ánh sáng huỳnh quang chiếu xuống, vết thương trên cánh tay lập tức khôi phục, ngay cả sẹo cũng không để lại.

Lưu Đại Lực đột nhiên mở to mắt, lần kinh ngạc này vô tình lộ ra sơ hở, nhưng Lý Khai cũng ngẩn ra hết một lúc, không kịp nắm bắt cơ hội.

"Kỹ thuật chữa bệnh được truyền lại từ tổ tiên, có thể chữa khỏi trăm bệnh". Ngụy Tô Thận thản nhiên nói.

Tiêu Quân hơi hơi há miệng.... Sao hắn lại không biết tổ tiên của nhà họ Tiêu có loại công pháp này?

Ngụy Tô Thận quyết tâm hất nước bẩn ra bên ngoài, vô cùng bình tĩnh nói. "Chiến đấu tập thể, nhà họ Tiêu không bao giờ lùi bước".

Sắc mặt Lưu Đại Lực đen như đít nồi, tức giận mắng Tiêu Chí Đồng suốt ngày không biết dạy dỗ kiểu gì, con trai cũng có linh sủng rồi, không truyền chiến pháp lại đi truyền thuật chữa trị.

Tiêu Chí Đồng nghe theo lời dặn dò của Tiêu lão gia tử, vừa mới chạy tới thì nghe thấy Ngụy Tô Thận mở miệng, sắc mặt cũng biến đổi ngay lập tức.

Ngụy Tô Thận hoàn toàn không bị bên ngoài quấy rối, bình tĩnh thi triển thuật chữa trị không hề gián đoạn, cho dù Lý Khai có mạnh đến đâu, lúc khôi phục vết thương vẫn phải tổn hao tinh khí, mà Lưu Đại Lực lại hoàn toàn không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Thế nhưng Lưu Đại Lực cũng không nhẹ nhàng, phục hồi lại như cũ là chuyện tốt, nhưng không ai hiểu được cái cảm giác suýt tí nữa bị đánh bật trở lại điểm hồi sinh là như thế nào!.

Phương Sam vỗ tay khen ngợi. "Đồ ngốc, dám cùng chúng ta so chiêu buff máu".

Một mình Ngụy Tô Thận làm vú em cho mười đứa cũng không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro