Chương 27: Thượng bất chính hạ tắc loạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

Lý Khai dần dần bị đánh ra cơn tức, giận dữ nói với Lưu Đại Lực. "Có bản lĩnh thì phải dựa vào năng lực thật sự, đừng có dùng thủ đoạn bẩn thỉu!"

Lưu Đại Lực cũng là người vô tội xui xẻo nhất, trên miệng vẫn mạnh mẽ nói: "Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"

Lúc Ngụy Tô Thận thi triển "thuật hồi xuân" còn không quên nhắc nhở Tiêu Quân: "Đuổi quỷ phải noi gương Lưu đại sư, càng chiến càng hăng, không sợ máu chảy."

Tiêu Quân lại nghĩ thầm, nhỡ đâu đắc tội ông ta thì không chừng người bị ném ra đối mặt với kẻ thù chính là mình, vội trái lương tâm ca ngợi: "Lưu đại sư là tấm gương của chúng ta!"

Vết thương trên cổ vừa mới lành, suýt nữa Lưu Đại Lực chửi ầm lên, người nhà họ Tiêu đều không phải thứ tốt lành gì mà!

"Là mày ép tao!"

Ánh mắt Lý Khai hung ác, gã cũng không phải hoàn toàn không sợ chết, chỉ là trong kế hoạch của gã, chỉ cần có thể ăn được toàn bộ linh khí của đứa nhóc mập kia, dù cho bị thương nặng còn một hơi thở, vẫn có thể bình phục như cũ.

Gã nheo mắt lại, không trốn không né, đứng tại chỗ để mặc Lưu Đại Lực quất cho mình một roi. Từ cổ đến bụng xuất hiện một vết thương kinh người, Lý Khai dung hợp với quỷ chết đói trong nháy mắt sẽ không có cảm giác đau, móng tay đen dài dùng sức rạch một cái theo vết thương, dịch nhờn màu vàng nhỏ giọt xuống đất.

Lưu Đại Lực không hiểu gã đang âm mưu gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Khai nở nụ cười quỷ dị, dịch thể gớm ghiếc trên mặt đất chậm rãi bốc hơi lên, Lưu Đại Lực rõ ràng cảm thấy không được khỏe.

Ngụy Tô Thận đứng ở phía sau, tầm nhìn rộng hơn một chút: "Chất khí ăn mòn!"

Lý Khai cười toe toét nói với Lưu Đại Lực: "Nó sẽ từng chút ăn mòn ngũ tạng lục phủ của mày, muốn đánh nhau lâu dài chứ gì? Tao phụng bồi."

Đối với thầy đuổi quỷ, vấn đề nín thở một hai tiếng không lớn, nhưng trong một trận chiến, trừ khi có sự chênh lệch sức mạnh rất lớn giữa ta và kẻ thù, bằng không việc hít thở là cần thiết.

Lưu Đại Lực muốn mở miệng bảo hai anh em phía sau lên đổi chỗ cho mình, đột nhiên cảm thấy trên cổ lạnh buốt.

"Đừng chống cự."

Giọng nói của Ngụy Tô Thận khiến ông dừng lại trong nháy mắt, mắt mở trừng trừng nhìn một con sâu béo ú u đang chui vào thân thể mình.

"Đây là một loại cổ trùng có đặc tính chữa bệnh."

Quả nhiên Lưu Đại Lực cảm thấy thoải mái không ít, cơn đau rát trong nội tạng lúc nãy lập tức thuyên giảm.

Ngụy Tô Thận: "Có cổ trùng ở đây, đại sư không cần phải lo lắng vấn đề bị ăn mòn."

". . . "

Vậy thật là cám ơn cậu nha.

Ngụ ý là để cho ông tiếp tục chống đỡ đúng không?

Ngụy Tô Thận bất động thanh sắc: "Cổ trùng chỉ có một con, vất vả cho đại sư rồi."

Bị Lý Khai đánh đến mức ngột ngạt, Lưu Đại Lực làm sao không đầy một bụng lửa giận, vốn mười phần chiến lực giờ bị buff lên thành mười hai phần.

Hai mắt Tiêu Quân tỏa sáng, Lưu Đại Lực sử dụng ra bản lãnh thật sự, so với những thầy đuổi quỷ được bồi dưỡng trong gia tộc giàu có như bọn họ, kỹ năng thực chiến của chấp pháp giả phải lợi hại hơn nhiều. Có thể nói được quan sát học hỏi một trận đánh sẽ có ích lợi không nhỏ.

Phương Sam quơ hai cánh tay nhỏ: "Lưu đại sư, xông lên!"

Lưu Đại Lực cười ha ha, giận chó đánh mèo trên người Lý Khai.

Vết thương trước đó quá lớn, tốc độ khôi phục của Lý Khai có nhanh hơn nữa cũng không thể lành ngay lập tức.

"Chết tiệt!" Lại bị quất một cái, suýt nữa tước mất nửa cái đầu, Lý Khai gào thét: "Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!"

Lưu Đại Lực lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu khác quỷ ở chỗ nào?"

Vẻ mặt Lý Khai oán độc, hạ quyết tâm chết cũng phải kéo đối phương làm đệm lưng: "Chấp pháp giả, chết không yên lành."

Khóe miệng Lưu Đại Lực giật một cái, từ đầu đến cuối đều là Tiêu Kỳ đứng sau xúi giục, chính chủ ở ngay phía sau, tại sao muốn hận ngược lại mình chứ? Ông đã làm gì sai?

"Phá!" Lý Khai hai tay kết ấn, trên đỉnh đầu Lưu Đại Lực xuất hiện một cái vòng tròn, dường như nặng ngàn cân, muốn đè chết ông xuống đất.

Đây là tinh khí tự thân của Lý Khai biến thành, với gã mà nói cũng là tổn hao vô cùng lớn. Thấy kiểu đánh liều mạng này, ngược lại Lưu Đại Lực thở phào nhẹ nhõm. Một người điên không có lý trí, sẽ cách ngày tận thế không còn xa.

Ông khẽ mỉm cười, dựa vào sức một mình nâng vòng tròn lên.

Nhưng mà Lý Khai cũng cười.

Lưu Đại Lực nhận ra có điều gì đó không ổn, Lý Khai đúng là vòng qua ông, tư thế sắc bén phóng thẳng về hướng Phương Sam.

Biến cố này tới quá nhanh, người điên mới vừa rồi còn liều mạng một lần thì ra chỉ là biểu hiện giả dối!

Phương Sam không trông mong hệ mục sư như Ngụy Tô Thận có thể bảo vệ mình chạy trốn từ trong tay quỷ chết đói đang điên cuồng. Đáng tiếc hiện tại hắn đang giả vờ làm con nít, nếu như đột nhiên từ miệng phun ra kiếm gỗ đào, giải thích cũng là chuyện phiền toái.

Phản ứng bản năng muốn tránh thoát vòng ôm của Ngụy Tô Thận tìm một chỗ tị nạn, sóng vô tuyến quét qua xung quanh, đột nhiên sững sờ, kích động vươn hai cánh tay: "Ông nội, mau cứu con!"

Tiêu Chí Đồng vốn còn muốn kiểm tra thực lực của Ngụy Tô Thận bị một tiếng này gọi cho bối rối.

Làm một thầy đuổi quỷ kỳ cựu, thủ đoạn của Tiêu Chí Đồng cực kỳ cay nghiệt, sau khi hơi hơi ngẩn ra, thì khịt mũi lạnh lùng: "Ác quỷ hại người, nên chém!"

Đang khi nói chuyện trên người bộc phát ra khí thế kinh khủng, trực tiếp bao trùm lên Lý Khai.

Lý Khai vốn là nỏ mạnh hết đà, toàn dựa vào một hơi thở, nửa đường bị chặn đứng, trong nháy mắt khí thế ủ rũ.

Một trảo cách không, thân thể Lý Khai bay lên cao rồi rơi mạnh xuống đất, đã ở trong trạng thái hấp hối.

Áp lực trên đỉnh đầu Lưu Đại Lực biến mất: "Tiếu tiên sinh tới thật là đúng lúc."

Thảo nào, thảo nào Tiêu Kỳ vô sỉ như thế, Tiêu Chí Đồng không biết đã tới bao lâu, lại núp trong bóng tối không làm gì cả.

Từ góc độ này, Tiêu Chí Đồng chính là đầu sỏ gây nên!

Tiêu Chí Đồng cảm giác ý giận của ông, cảm thấy mình vô tội quá chừng, Lưu Đại Lực cũng coi như là một người hiểu chuyện, tại sao chịu oan ức vì Tiêu Kỳ lại quay sang ghi hận mình?

Ông thật tình không biết suy nghĩ này vài phút trước Lưu Đại Lực cũng có.

"Vì sao..." Còn có một người cũng đầy bụng là dấu chấm hỏi.

Lưu Đại Lực cúi đầu nhìn Lý Khai, trong mắt có vài phần thương tiếc, Lý Khai có thiên phú, từ xưa đến nay không ai thành công dung hợp giữa người và quỷ. Đáng tiếc gã cũng giống như cha gã, hận đời, thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, thời gian dài đã hủy hoại một thiên tài.

Lý Khai đột nhiên cười điên cuồng, cũng chết đi trong tiếng cười điên cuồng đó.

Lưu Đại Lực khom lưng muốn vuốt mắt cho gã, Ngụy Tô Thận đột nhiên nháy mắt với Tiêu Quân.

Tiêu Quân tuy không tính là thành thật, nhưng không tốn tâm tư nhiều như Ngụy Tô Thận, làm sao hấp dẫn sự chú ý của Lưu Đại Lực, trong lúc nhất thời thật đúng là làm khó hắn.

Ngụy Tô Thận cười cười, Tiêu Quân run lên, lỡ đâu không tranh thủ được thời gian như đã hứa trước đó cho anh ta, người anh trai đáng sợ này sẽ đối phó với mình như thế nào đây?

Hít sâu một hơi, hắn giơ tay lên vỗ vào lưng Lưu Đại Lực một cái..

Kết quả cùng lúc đó, Lưu Đại Lực dường như cảm giác được điều gì đó, có dấu hiệu quay người lại, Tiêu Quân lại căng thẳng, một tát này vỗ vào trên mông.

"..."

Tiêu Quân có tính ưa sạch sẽ, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm tay mình, giống như bị dính phải một thứ đồ bẩn thỉu nào đó, quay sang điên cuồng chùi lên tường.

Nếu không phải vì Tiêu Chí Đồng cũng đang có mặt ở đây, Lưu Đại Lực rất muốn đập chết tên nhóc xấu xa này.

Tiêu Chí Đồng bất đắc dĩ, không thể trông cậy vào Tiêu Quân đang trong trạng thái sắp nổ tung khôi phục lại thần trí mà nói câu xin lỗi.

Phương Sam quay sang Ngụy Tô Thận gật đầu, người sau dành thời gian đi tới bên cạnh thi thể Lý Khai, suy nghĩ phải ra tay như thế nào, phanh ngực mổ bụng thì động tĩnh có hơi lớn.

Nhưng mọi việc lại dễ hơn trong tưởng tượng của anh, ngay thời điểm anh cúi người, trong đầu tự động truyền đến âm thanh. [Có hay không thu thập trái tim của quỷ chết đói?]

Ngụy Tô Thận chọn [Có]

Thi thể của Lý Khai trong nháy mắt không ngừng già đi 10 tuổi, một chút máu thịt còn sót lại trên mặt trong thoáng chốc cũng biến mất.

Phương Sam: "Cuộc sống đáng quý ở chỗ trải nghiệm, vì sao ký chủ lại không chọn [Không]? "

Ngụy Tô Thận: ".... Bởi vì tôi có não".

.....

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Khai: Chấp pháp giả không có ai là người tốt!

Lưu Đại Lực: Người nhà họ Tiêu không có ai là người tốt!

Tiêu Chí Đồng: ....  Một đám mất não!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro