Chương 6: Cưng chiều tiểu ký chủ nhà Hào Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Sam được đáp lại bằng tiếng cửa bị khóa một cách thô bạo.

"Bướng bỉnh." Phương Sam lúc nói chuyện lộ ra một chút không nghiêm túc: "Tôi tới đây!"

"Tôi đã bổ sung thêm một số loại vào tủ rượu." Một giọng nói không mặn không nhạt từ trong phòng tắm truyền đến: "Cậu còn một cơ hội cuối cùng trước khi tôi bước ra ngoài."

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.

Ngụy Tô Thận lặng lẽ thở dài, may mắn thay hệ thống không đáng tin cậy này lại nghiện rượu.

Vừa mặc áo choàng tắm vào, vừa nghĩ lại không biết mình đang thầm may mắn vì cái gì, hiển nhiên trong mắt Phương Sam, anh không quan trọng bằng một chai rượu.

Khi anh đi ra ngoài, hai trong số ba chai rượu đã tử trận.

Phương Sam không đặc biệt nghiên cứu về rượu, chỉ chọn chai lớn nhất, khi nhìn thấy Ngụy Tô Thận, hắn còn giơ chai lên và nói: "Này anh em tốt, tới uống một chai đi."

Ngụy Tô Thận đi đến trước mặt hắn nói: "Nhổ ra."

Phương Sam ngoẹo đầu.

Ngụy Tô Thận cười lạnh: "Đừng có làm trò ngu ngốc, nắp chai đâu."

Có vết xe đổ trước đó, anh sẽ không để Phương Sam bí mật tàng trữ 'hung khí' nữa.

Sau khi uống rượu chùa, Phương Sam có thái độ không tệ, đem toàn bộ nắp chai giao ra.

"Yên tâm, tôi sẽ không bị hai chai rượu đánh gục đâu." Phương Sam run run rẩy đứng lên, sau khi thất bại thì lắc lắc đầu, lập tức tỉnh lại.

Hắn rất thích ngồi khoanh chân quan sát tỉ mỉ Ngụy Tô Thận, mái tóc ướt khiến góc cạnh của Ngụy Tô Thận không còn quá sắc bén.

"Phải điều chỉnh lại một chút." Phương Sam nói: "Trên người anh có loại đẹp trai lãnh khốc, dễ khiến người ta sinh ra sợ hãi, không có lợi cho việc nâng cao giá trị vả mặt."

Ngụy Tô Thận dùng khăn chậm rãi lau đi những giọt nước trên đuôi tóc, hình như anh không thích dùng máy sấy tóc, dù sao Phương Sam cũng không tìm thấy nó trong phòng.

"Khí chất của một người rất khó thay đổi." Ngụy Tô Thận đứng dưới ánh đèn hồi lâu, như thể ngay cả cái bóng cũng bị khắc lên.

Phương Sam tìm một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean duy nhất trong tủ, sau đó như ảo thuật lấy ra một cặp kính không gọng màu đen: "Đeo vào thử xem."

Ngụy Tô Thận không từ chối.

Một cặp kính không độ góp phần che giấu đi đôi mắt sắc bén.

Phương Sam lại giúp anh duỗi thẳng tóc mái, phối cùng một chiếc áo sơ mi trắng mười phần cảm giác thiếu niên, lập tức khí thế bức người bị tiêu diệt đi không ít.

Tuy nhiên, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ngay cả mắt kính cũng không thể ngăn được sự hung bạo trong mắt Ngụy Tô Thận.

Phương Sam bất đắc dĩ: "Anh thử dời ánh mắt một chút xem."

Ngụy Tô Thận rời mắt khỏi hắn.

Phương Sam búng ngón tay: "Đúng vậy, chính là dáng vẻ đáng thương này."

Cộng thêm vẻ mặt kiên nghị, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn bắt nạt.

Ngụy Tô Thận tháo kính ra, bắt đầu phân tích thành tích kỳ thi tháng này.

Phương Sam đột nhiên nở nụ cười: "Anh rất thông minh."

Lúc này, cơn say trong mắt hắn không còn sót lại chút nào.

Trong số những ký chủ mà hắn mang theo, Ngụy Tô Thận là người vô nhân tính nhất nhưng cũng là người 'ngoan ngoãn' nhất, điều này đã giúp hắn tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có.

Ngụy Tô Thận đến trường trong tạo hình này vào ngày hôm sau.

Chàng trai áo trắng vẫn còn một chút ngây ngô chưa nhạt đi, khi anh bước vào khuôn viên trường, những nữ sinh đi ngang qua không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch.

Tuy nhiên, trong mắt đám học sinh lớp ba, đó là một trải nghiệm khác.

Người thanh niên ngại ngùng không tự nhiên trên bục giảng--

Là ai?

Ngụy Tô Thận chỉnh lại cặp kính gọng đen, đọc xong bản phân tích điểm, nói: "Những gì cần nói trong buổi họp phụ huynh, tôi đã nói hết rồi."

Ánh mắt quét qua, không ít học sinh cúi đầu.

Học sinh điểm kém nhất chậm nửa nhịp, đáng tiếc ánh mắt của cậu ta lại đối diện với ánh mắt của Ngụy Tô Thận... Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, vẫn là ông thầy hung tàn mà.

"Dưới mắt có quầng thâm," Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu: "Là đã bắt đầu học tập chăm chỉ rồi đúng không?"

Cậu học sinh bị điểm kém nhất òa khóc: "Học tập khiến em vô cùng hạnh phúc".

Ngay khi buổi họp phụ huynh kết thúc, cậu đã bị cha mình dạy dỗ nghiêm khắc một trận, ông bảo rằng nếu không vượt qua kỳ thi cuối kỳ, cậu sẽ bị đuổi thẳng cổ đi lấy chồng.

Học sinh tự học, Ngụy Tô Thận chỉ có tác dụng răn đe, nói cách khác, anh không cần bỏ ra quá nhiều công sức.

"Mỗi lần chỉ có thể thực hiện một nhiệm vụ à?"

"Nếu chủ nhân có dư lực, tôi có thể mang anh đi xoát giá trị vả mặt."

Lớp Ba gần đây thay đổi lớn đến mức mấy lớp khác sau khi nghe về trải nghiệm của bọn họ xong cảm thấy so với phim truyền hình dài tập còn đặc sắc hơn.

Giáo viên là tổng tài của tập đoàn lớn, đám trẻ hung dữ như gấu chó bị thuần hóa trở thành người tốt.

Tiểu thuyết cũng không dám viết như thế này đâu.

9 giờ tối.

Quán cà phê 24 giờ.

Ngụy Tô Thận đứng ở cửa: "Ở đây?"

Phương Sam gật đầu, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc không phải quán rượu."

Ngụy Tô Thận nghiêm túc hỏi: "Cậu có bao giờ cân nhắc việc từ bỏ uống rượu không?"

Phương Sam sửng sốt tại chỗ, không thể tin những lời mình vừa nghe được : "Tôi đối với anh tốt như vậy, anh vì cái gì muốn hại tôi?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu từ bỏ chuyện khuyên ngăn.

Vẻ mặt Phương Sam trở nên nghiêm túc: "Không thể thực hiện nhiều nhiệm vụ cùng một lúc, nhưng có thể tìm kiếm lợi ích từ cách khác. Nhiệm vụ giáo dục con người là để anh bồi dưỡng ra thế lực của mình, chỉ cần anh tuân theo nguyên tắc này, ký chủ mới có thể tiếp xúc thích hợp với một số nhân tài xuất sắc."

Ngụy Tô Thận: "Là đánh lẻ à?"

Phương Sam bĩu môi: "Tôi liều cái mạng trêu chọc hệ thống giải quyết nhiệm vụ nhiều lần như vậy, anh cho rằng vô ích sao?"

Hắn là tổng kết được không ít điều thực dụng.

Ngụy Tô Thận nheo mắt: "Còn có hệ thống khác sao?"

Phương Sam không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, tập trung chú ý vào thông báo tuyển dụng bên ngoài: "Tôi đã tìm kiếm thông tin về tất cả mọi người trong thành phố này, ông chủ quán cà phê này là người có giá trị nhất."

Ngụy Tô Thận liếc nhìn giờ làm việc trên thông báo tuyển dụng, ghi từ 7 giờ tối đến 0 giờ.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên bình thường, nhưng khi Ngụy Tô Thận lần đầu tiên nhìn thấy ông ta đã giật mình: "Còn sống à."

"Quen biết hả?"

Ngụy Tô Thận: "Không hẳn."

Ông chủ tên thật là Milo, là một thiên tài máy tính nhưng vì bản lĩnh rất cao nên chọc ra không ít phiền phức, sau đó mai danh ẩn tích và bị đồn là chết đuối khi đang đi bơi.

Ngụy Tô Thận cũng đã nghĩ đến việc chiêu mộ và yêu cầu Arthur liên lạc riêng với ông ta, tuy nhiên, ông chủ Milo lại là một người rất khó chơi.

Vị trí mặt tiền của quán tương đối vắng vẻ, ở đây chỉ có một cặp đôi đang trò chuyện.

Ông chủ tưởng là lại có khách đến, ngẩng đầu nhìn lên.

Ngụy Tô Thận đi đến quầy bar, nhớ đến nhắc nhở của Phương Sam, dời ánh mắt sang bên một chút, cố ý hạ giọng thật thấp: "Tôi tới nộp đơn."

Ánh mắt của ông chủ thay đổi thành quan sát, khí chất của Ngụy Tô Thận không phù hợp với ánh sáng dịu nhẹ của quán cà phê, nhìn có vài phần tối tăm.

Nhưng ông ta đang tuyển nhân viên chứ không phải chọn mặt tiền cửa hàng, bản thân ông ta cũng không thích giao tiếp nhiều với người khác, một người như vậy lại khiến ông khá hài lòng.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về mức lương và phúc lợi, Ngụy Tô Thận không đưa ra thêm bất kỳ điều kiện nào cũng khiến ông rất vừa ý.

Ánh mắt ông chủ rơi vào trên người Phương Sam, người sau liên tục xua tay: "Tôi đi cùng anh ấy."

Ông chủ tự tay pha hai tách cà phê: "Mời hai cậu."

Phương Sam: "Có rượu không?"

"..."

Trong cùng ngày, Ngụy Tô Thận có thêm một công việc bán thời gian. Ngay cả khi không có yêu cầu của Phương Sam, anh cũng sẽ tìm cách tiếp cận Milo, tập đoàn không thiếu nhân tài nhưng lại thiếu thiên tài.

Ngụy Tô Thận và Milo dần dần quen nhau, Phương Sam phần lớn thời gian sống trong đầu Ngụy Tô Thận, thỉnh thoảng hắn sẽ ra ngoài hít thở không khí, buổi tối, khi Ngụy Tô Thận làm việc, hắn sẽ ngồi an vị ở cửa sổ sát đất uống chút rượu.

Theo mô tả của Phương Sam, Ngụy Tô Thận không được yêu thích ở nhà và thậm chí cơm không đủ ăn.

"Ông có thể tưởng tượng không, em trai của anh ấy được cho ăn thành một tên nhóc mập, còn anh ấy lại gầy như vậy?"

Gầy?

Ông chủ nhìn chiều cao hơn 1,8 mét cùng cơ bắp có thể khiến các cô gái hét lên của Ngụy Tô Thận rồi im lặng bước sang một bên.

Vị trí của quán cà phê không tốt nhưng lượng khách hàng trong ngày cũng không tệ lắm, trong thời đại Internet toàn năng, có không ít khách quen để lại những đánh giá tích cực, thu hút nhiều bạn trẻ theo đuổi sự lãng mạn tìm đến.

Ngày cuối tuần.

Trời giáng mưa to, quán cà phê trở nên đông đúc, những người đụt mưa đều gọi một tách cà phê để làm ấm người.

Trong quán gần như nhồi đầy, khi Ngụy Tô Thận đến, ông chủ thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời, cậu đến sớm hơn một chút."

Ông sắp không thể ứng phó được nữa.

Ngụy Tô Thận thay đồng phục làm việc, hỗ trợ lên đơn.

Thời tiết xấu, thanh niên thường hay tức giận, đợi lâu chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, thấy Ngụy Tô Thận vừa đi tới liền hùng hùng hổ hổ mắng vài câu: "Tôi đợi một ly cà phê mười lăm phút rồi. Cậu có biết tôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian không?"

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Thời gian của mỗi người đều quý giá."

Hàm ý tôi sẽ không vì anh mà phục vụ trễ nãi những vị khách khác.

Chàng trai cười khẩy: "Phục vụ còn biết giảng đạo lý."

[Phương Sam: Người cho điểm tới rồi, nhanh lên, tôi hiện có mười biện pháp đối phó, ký chủ, xin hãy nắm lấy cơ hội. ]

Ngụy Tô Thận mỗi ngày đều đặc biệt phối hợp, thực hiện theo thông tin não gửi đến, anh hơi thẳng lưng, hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên định: "Tôi không thể mãi mãi chỉ là một nhân viên phục vụ, tôi có ước mơ của riêng mình. Tôi nghèo nhưng chí không nghèo."

Người thanh niên hừ một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều thêm.

[Phương Sam: Về sau nghĩ cách lộ mặt trên bản tin, nếu thanh niên này tình cờ nhìn thấy thì sẽ bị vả mặt. ]

Mưa càng lúc càng nặng hạt, ánh mắt của các vị khách dần tập trung vào cơn mưa tầm tã, họ rơi vào tâm trạng phiền muộn.

Ngồi ở góc xa nhất là một cặp đôi, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Sáng nay họ mới xuống máy bay, chưa kịp về nhà, người chồng đưa vợ đến thăm cô giáo cũ nhưng trên đường thì gặp trời mưa rất to.

Người đàn ông này tuy có khuôn mặt tuấn tú nhưng lại có phần nham hiểm và ngoan lệ, thoạt nhìn là một người khó ở chung.

Lúc này ông có chút thất thần: "Đó là... con trai của chúng ta hả?"

Người đàn ông còn nghi ngờ rằng họ đang bị ảo giác.

Thiếu phụ xinh đẹp ngồi đối diện khẽ cau mày: "Không, đó là con trai của anh."

Bà không thể có một đứa con trai trung nhị như vậy được.

Rốt cuộc thiếu phụ xinh đẹp vẫn gọi điện thoại: "Arthur, gần đây Tô Thận đang làm gì?"

Arthur đầu bên kia điện thoại cũng không giấu giếm, cho dù có giấu, với năng lực của phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra: "Làm giáo viên."

"..."

"Còn gì nữa không?"

"Nghe nói còn kiêm chức bồi bàn bán thời gian."

Trong mắt thiếu phụ xinh đẹp hiện lên một tia hoang mang: "Sắp xếp thời gian, để nó đi gặp bác sĩ John kiểm tra."

Arthur: "Ông chủ đã chủ động đến đó từ một tháng trước."

"..."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, thiếu phụ xinh đẹp nhìn bóng người bận rộn trong quán cà phê, tuy mỉm cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất lạnh sống lưng, cuối cùng chỉa mũi dùi bề phía chồng mình: "Trong vòng nửa tháng làm cho con trai anh trở lại như bình thường hoặc là anh ra ở riêng."

Từ lâu bà đã không hài lòng với phong cách giáo dục độc đoán của chồng mình, giờ thì hay rồi, con trai bà dường như đang có dấu hiệu bị bệnh tâm thần phân liệt.

Người đàn ông theo thói quen xoa xoa ngón cái và ngón trỏ, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Ngụy Tô Thận.

Sau khi tạnh mưa, dự báo thời tiết cho biết buổi tối sẽ có gió lớn nên ông chủ đóng cửa quán sớm, trước mười giờ, Ngụy Tô Thận tan làm.

Thông thường vào thời điểm này, trung tâm thành phố vẫn còn sót lại sự nhộn nhịp, nhưng hôm nay chỉ có ánh đèn đường mờ ảo.

Phía trước có một người đàn ông cao lớn đứng ở góc tường, lông mày nhíu lại, ánh mắt hung ác khiến ông ta càng giống một tên lính đánh thuê quanh năm đi trên lưỡi đao.

"Từ chức, ngày mai quay lại công ty làm việc nên làm." Người đàn ông trực tiếp ra lệnh mà không hỏi lý do.

Quan hệ cha con mấy chục năm nay vẫn như vậy, Ngụy Tô Thận không hỏi đối phương khi nào trở về, chỉ nói: "Đừng ai mơ tưởng trở thành chướng ngại vật trên con đường thực hiện mộng tưởng của con."

Ở cùng Phương Sam đã lâu, những lời nói đầy nhiệt huyết và cảm động như vậy có thể buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ.

Lông mày của người đàn ông giật giật dữ dội: "Đừng ép ta ra tay."

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Cha có thể thử xem."

Nói xong, anh đút hai tay vào túi, chậm rãi bước ra khỏi ngõ, gọi taxi trở về nhà.

[ Phương Sam: Tội nghiệp thằng bé không được yêu thương, đừng buồn, ta sẽ yêu con. ]

Ngụy Tô Thận đã tổng kết ra được rất nhiều đặc điểm của Phương Sam, ví dụ như chỉ cần hắn ở trong đầu thì sẽ luôn "từ ái" quá mức.

[ Phương Sam: Xét thấy cha của ký chủ bất cứ lúc nào cũng có thể ra mặt đàn áp, đề nghị nghĩ trước biện pháp đối phó. ]

"Không cần," Ngụy Tô Thận nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đêm nay ngay cả bản lĩnh vào nhà ông ấy cũng không có."

Mặc kệ anh quát tháo trên thương trường, hô mưa gọi gió thế nào, bị vợ quản nghiêm thì chỉ có con đường chết.

Quả nhiên, đêm hôm đó 'ông bố già' tội nghiệp đã bị vợ nhốt ngoài cửa.

Cuộc sống của Ngụy Tô Thận diễn ra yên bình, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, mọi học sinh lớp ba vì không để bị phá sản mà bán mạng học tập, thành tích tăng lên trên diện rộng. Lúc rảnh rỗi, anh bắt đầu suy nghĩ về thế giới rực rỡ sắc màu mà Phương Sam nói, không biết sẽ trông như thế nào.

Ngày hôm đó, vừa bước vào quán cà phê, anh nhận thấy có thêm một bóng người trong cửa hàng.

Ông chủ mỉm cười giới thiệu: "Đây là nhân viên mới, sẽ phụ trách công việc dọn dẹp vệ sinh thay dì Trần."

Đồng tử của Ngụy Tô Thận đột nhiên co rút lại...

Sau khi ông chủ đi mất, Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Cha điên rồi à?"

Người đàn ông nhếch môi, híp mắt che đi ánh sáng dữ dội bên trong...

Chẳng phải con không muốn nghe lời khuyên trở về công ty sao? Có vợ đang trấn áp, ông không dám công khai dùng thủ đoạn, hiện tại ông muốn xem thử xem ai là không chịu nổi trước.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông tay trái cầm giẻ lau, tay phải cầm chổi, còn ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích Ngụy Tô Thận:

Tới đây, làm tổn thương lẫn nhau đi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro