Chương 8: Thử coi ai lẳng lơ hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo dự đoán của nhóc mập, cha mẹ cậu sẽ mở tam đường hội thẩm để thẩm vấn anh hai cậu, không ngờ ngày hôm sau, gà trống vẫn gáy như cũ, cậu thức dậy nhìn thấy anh hai đang tập thể dục ở tầng dưới mà không hề có dấu hiệu bị thẩm vấn.

Nhóc mập đứng bên cạnh cửa sổ mày nhíu chặt, không thể hiểu nổi.

"Tế bào não vốn đã không được bao nhiêu, đừng để bị cháy hết." Một giọng nói âm âm u u từ phía sau truyền đến, nhóc mập quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Diệp thì càng hoảng sợ.

Đứng kề vai bên cạnh cha lẽ ra phải là một hình ảnh đẹp đẽ ấm áp biết dường nào, tuy nhiên đối với Ngụy Diệp, nhóc mập từ nhỏ đã kính trọng hơn là yêu thương ông.

"Sao cha không..."

"Không có gì?" Đôi mắt lạnh lùng của Ngụy Diệp từ đầu đến cuối vẫn ở ngoài cửa sổ.

Nhóc mập cúi đầu, dựa theo thủ đoạn của cha cậu, lẽ ra phải tra hỏi anh hai từ sớm, ngay cả gã tình nhân nhỏ kia cũng sẽ bị phái người đi điều tra.

Nhưng hiện tại, ông chẳng làm gì cả.

"Người xưa có câu: không có lợi thì không dậy sớm".

Nhóc mập giật mình.

Ngụy Diệp khóe miệng cong lên: "Ta muốn nhìn một chút xem, thứ gì có lợi đã hấp dẫn được anh hai của con."

Ngụy Tô Thận bên dưới dường như cũng nhận ra được điều đó, bất ngờ ngẩng đầu lên.

Nhóc mập cảm thấy chột dạ vì bị bắt quả tang, cậu quay mặt đi, Ngụy Diệp vẫn làm điệu bộ như cũ, cong ngón tay ngoắc ngoắc: "Tới tổn thương lẫn nhau đi nè..."

Ngụy Tô Thận hoàn thành bài tập thể dục buổi sáng ở sân cỏ, bình tĩnh nhìn qua, dùng khẩu hình miệng nói: "Con sẽ đi méc mẹ."

Nụ cười đắc ý của Ngụy Diệp cứng đờ ở khóe miệng, thầm mắng thằng con trời đánh.

Bữa sáng hôm nay tuyên bố kết thúc trong khói súng lặng lẽ.

Ngụy Tô Thận đến học viện Aigues từ rất sớm.

Ở đây đa phần là con em nhà giàu, nhưng ít ai chăm chỉ học hành, đưa mắt tìm khắp cũng không thấy một cái bóng học sinh nào đang học buổi sáng.

[Phương Sam: Đến sân thể dục phía sau, chúng ta cùng bắt vài Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc nhé. ]

Ngụy Tô Thận đối với việc yêu sớm không có ý kiến ​​gì, nhưng vẫn cất bước đi tới.

Học sinh đi học ở học viện Aigues  chỉ có ba mục đích đơn giản: lẫn lộn lấy được một cái bằng tốt nghiệp tốt; mở rộng mạng lưới giao thiệp: tìm kiếm đối tượng kết hôn phù hợp.

Hôn nhân là một nhận định tương đối quê mùa, nhưng đối với bọn họ, nếu tìm được người mình vừa thích, lại còn môn đăng hộ đối thì người lớn trong nhà đương nhiên sẽ vui mừng xiết bao.

Vì vậy, ở Học viện Aigues không có cấm đoán yêu đương nhưng cũng không khuyến khích, nói trắng ra chỉ là duy trì trong một giới hạn nhất định mà thôi.

Ngụy Tô Thận có thị lực rất tốt,  liếc mắt qua đã nhìn thấy vài học sinh lớp ba.

"Thầy Ngụy."

Ánh mắt Ngụy Tô Thận đảo quanh mấy cặp tình nhân nhỏ: "Bạn học cùng lớp yêu đương cuối kỳ phải đạt được top 100, yêu đương khác lớp cần phải lọt vào top 150."

Một học sinh mạnh dạn hỏi: "Tại sao yêu cầu lại khác nhau ạ?"

Ngụy Tô Thận xua tay: "Tùy tiện quy định ra."

Sau đó, anh ghi lại tên của mấy đứa nhóc đó và có vẻ như sẽ thực sự chuẩn bị kiểm tra thứ hạng của chúng vào cuối học kỳ.

Cậu học sinh vừa rồi yếu ớt hỏi: "Bây giờ chia tay còn kịp không?"

Ngụy Tô Thận cau mày: "Sau khi chia tay, càng có nhiều sức lực hơn để dồn vào việc học. Không lọt vào top 10 của lớp thì không còn gì để nói."

Cậu học sinh hít phải một ngụm khí lạnh, mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng mà đối phương để lại, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Thời gian ở trường của Ngụy Tô Thận rất rộng rãi, có đặc quyền có khác, mỗi ngày tan học có thể ra về bất cứ lúc nào. Thêm nữa, các em học sinh lớp ba hiện giờ vô cùng tự giác, căn bản không tốn hao bao nhiêu tâm tư.

Khi anh bước đi dưới ánh nắng mặt trời, bên cạnh nhiều ra thêm một người.

Ngụy Tô Thận liếc hắn một cái: "Cẩn thận bị người ta phát hiện."

Phương Sam duỗi người về phía mặt trời mới mọc, nói: "Vào rừng cây nhỏ nói chuyện."

Sáng sớm trong rừng se lạnh, Phương Sam dựng thẳng cổ áo lên: "Đây là nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương, ôm nhau sưởi ấm lẫn nhau."

Ngụy Tô Thận đã quen với những lời nói phóng  đãng của hắn,  kiên nhẫn chờ đợi Phương Sam nói sang chuyện chính.

"Học kỳ sắp kết thúc rồi," Phương Sam vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi: "Anh không có ý định ​​gì à?"

Ngụy Tô Thận: "Thuận theo tự nhiên đi."

Nụ cười của Phương Sam dần dần đông lạnh: "Không phải, anh là người có tính cách không an phận, lựa chọn thế giới nhất định cũng rất tùy tiện".

Ngụy Tô Thận trầm giọng nói: "Tôi sẽ không đem mạng của mình ra nói đùa."

Phương Sam sẽ không tin lời nói dối của anh, "Số điểm ký chủ có thể kết toán mỗi ngày là có hạn, lần đầu cũng không có nhiều loại hình thế giới để lựa chọn, tôi có thể đoán được đại khái thế giới mà anh định chọn đi tới."

Ngụy Tô Thận: "Là gì?"

Phương Sam: "Đoán đi."

"..."

Phương Sam thay đổi sang giọng nói máy móc: "Quyền hạn không đủ, không thể tiết lộ trước tin tức cụ thể."

Ngụy Tô Thận không cho rằng hắn cố ý làm khó dễ, anh hiểu rõ hắn muốn cảnh cáo mình.

Nguyên tắc của Phương Sam là: Hoang dã cũng được, nhưng đừng đi quá xa.

"Mua cửa hiệu sách ở đối diện trường học đi."

Sách điện tử hiện giờ rất phổ biến, cửa hàng sách truyền thống ngày càng khó tồn tại, Phương Sam bảo anh mua nó chắc chắn không liên quan gì đến lợi nhuận.

"Nó có kết nối với thế giới mà chúng ta sắp tới không?"

Phương Sam trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Tốt cho anh."

Ông chủ là người sảng khoái, còn đang phát rầu vì kinh doanh lỗ vốn, đàm phán giá xong trong cùng ngày trực tiếp sang tay.

Ngụy Tô Thận kiểm kê mọi thứ trong cửa tiệm, phân loại chỉnh lý lại sách.

Phương Sam giống như một lão già nát rượu hư hỏng, giữa ban ngày ban mặc cầm chai rượu trên tay, lắc lư qua lại trên ghế xích đu, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngụy Tô Thận, lắc đầu uống một ngụm rượu: "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

Ngụy Tô Thận liếc thấy hắn ta lại nuốt thêm một cái nắp chai nữa, đang định ngăn hắn ta lại thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, sau khi  bấm nhận cuộc gọi, đầu bên kia trực tiếp nói: "Con đang làm gì?"

Ngụy Tô Thận: "Làm việc."

Đầu bên kia có tiếng cười lạnh: "Ta đang ở trường, nghe các giáo viên khác nói con đã rời đi một giờ trước."

Ngụy Tô Thận: "Hiệu sách Ánh Dương phía đối diện."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Phương Sam vẫn đang lắc tới lắc lui trên ghế xích đu, Ngụy Tô Thận bước tới: "Cha tôi tới."

Phương Sam cởi hai cúc áo, vẫn còn nhớ tới thiết lập tình nhân nhỏ của mình.

Ngụy Tô Thận: "Ông ấy không dễ lừa như vậy đâu, tạm thời đừng nói lung tung."

Phương Sam chỉ nhìn chằm chằm vào chai rượu, cười nhẹ.

"Cha tôi có một chai rượu bảo bối cất rất kỹ," Ngụy Tô Thận dụ dỗ nói: "Chỉ cần cậu im lặng, sau này tôi sẽ trộm cho cậu."

Đôi mắt của Phương Sam loé sáng như sao, nhìn vào rất chói mắt.

Nhưng mà một phút đồng hồ sau, lại có dấu hiệu đổi ý: "Một chữ cũng không được nói luôn hả?"

Ngụy Tô Thận cười lạnh: "Không được vượt quá mười chữ."

Dù sao vẫn phải chào hỏi, mười chữ là đủ rồi.

Phương Sam đảo tròng mắt: "Được."

Ngụy Tô Thận vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Đừng làm những động tác không cần thiết."

Trước khi cha mẹ trở về, Phương Sam hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thiết lập tình nhân nhỏ lẳng lơ, thỉnh thoảng hôn gió, nháy mắt, làm lâu chính anh cũng thấy đau đầu.

"Được." Hắn đồng ý rất dứt khoát, chủ động cất chai rượu đi, thậm chí còn giả vờ lấy sách từ trên kệ xuống đọc.

Chỉ là băng qua một con đường, chưa đầy năm phút, bóng dáng Ngụy Diệp đã xuất hiện trong hiệu sách Ánh Dương.

Nhìn xung quanh: "Con đang làm gì ở đây?"

"Làm công."

Khóe môi Ngụy Diệp kịch liệt co giật, lúc đầu là giáo viên, sau là quán cà phê, bây giờ là hiệu sách, có thể nói anh một thân kiêm nhiều chức.

Đám thanh niên phấn đấu chăm chỉ ở thành phố này có lẽ còn chưa 'nỗ lực' được như anh.

Ngụy Tô Thận không để ý đến sự nghi ngờ trong mắt ông, bình tĩnh nói: "Ba trăm sáu mươi lăm nghề, con trai muốn xem nghề nào thích hợp hơn với bản thân."

Bản lĩnh trợn mắt nói dối, chưa biết ai giỏi hơn ai đâu.

Sau khi bị nghẹn, Ngụy Diệp nhanh chóng chú ý đến Phương Sam đang lặng lẽ đứng bên cạnh, nhớ đến tình nhân mà con trai nhỏ nhắc đến, ánh mắt ông tối sầm lại.

Bón mắt nhìn nhau, Phương Sam không hề báo trước tới gần Ngụy Tô Thận: "Cháu họ Phương."

Nhà họ Phương và nhà họ Ngụy là kẻ thù không đội trời chung, Ngụy Diệp vô thức cho rằng hắn là người của nhà họ Phương kia.

Con trai ruột lại đi yêu kẻ thù của mình?

Điều không hài lòng tiếp theo là Ngụy Diệp lại cho rằng đó là chuyện bình thường, dựa theo tính tình của Ngụy Tô Thận, tìm một tiểu thư khuê các để sống cuộc sống an ổn mới là kỳ quái.

Ngụy Tô Thận biết Ngụy Diệp hiểu lầm, đang định giải thích thì Phương Sam lại nói: "Không phải người của nhà họ Phương."

Ánh mắt khi nói chuyện nhìn Ngụy Tô Thận  tràn đầy tình cảm, như muốn nói rằng từ lúc yêu anh, hắn không còn liên quan gì đến nhà họ Phương nữa.

Ngụy Diệp cười giễu: "Thì ra là Ngụy Romeo và Phương Juliet ."

Sau đó, ông quay người bỏ đi.

Phương Sam duỗi hai ngón tay dựng thẳng trên đầu, giống như tai thỏ: "Còn dư hai chữ."

Ngụy Tô Thận cho hắn giới hạn mười chữ, vẫn còn thừa lại nè.

Ngụy Tô Thận hít một hơi thật sâu, không nói gì, lặng lẽ lấy từ trên giá sách ra một cuốn "Kinh Phật" ra xem.

"Đọc Đạo Đức Kinh thì thích hợp hơn," Phương Sam nói, "Lúc về tôi sẽ bổ sung vào thêm trong bảng thông tin cho anh, biệt hiệu là Ngụy Romeo."

Không ngờ, Ngụy Tô Thận đang đọc sách bỗng nhiên đưa tay về phía hắn, cười dịu dàng miễn bàn, giọng điệu trầm thấp đầy chất thơ: "Phương Juliet đáng yêu nhất thế giới! Hãy đến, đến với anh, anh sẽ đưa em đi ngắm bình minh và chạy nhảy trên cánh đồng."

Phương Sam sửng sốt tại chỗ, cảm thấy rượu mình uống cách đây không lâu đang cuộn trào dữ dội trong dạ dày.

Ngụy Tô Thận cũng không khá hơn là bao, vốn là người trời sinh ít nói và lạnh lùng, nhưng lại nảy sinh ý niệm đọc thơ tình, trạng thái cũng không khá hơn Phương Sam.

Tia mắt của họ giao nhau giữa không trung, hai bên đã đạt thành chung nhận thức... buông tha lẫn nhau.

Câu chuyện của Ngụy Romeo và Phương Juliet chính thức kéo màn, Ngụy Tô Thận treo một cuốn lịch ngày trong hiệu sách, kỳ thi cuối kỳ càng đến gần, số lượng học sinh đến mua sách phụ đạo cũng tăng lên.

Học sinh lớp ba trong nháy mắt vừa nhìn thấy Ngụy Tô Thận, bọn họ thực sự có xúc động muốn chửi rủa, cái gì gọi là bám dai như đỉa, chính là đây!

"Thầy Ngụy, sao thầy lại đến hiệu sách?"

Ngụy Tô Thận mỉm cười, nhìn sách phụ đạo đã được mua, rất thâm ý nói: "Không tệ, rất chăm chỉ."

Nhận được lời khen, học sinh chỉ cảm thấy trong lòng run lên, không phải hưng phấn mà là sợ hãi, chẳng lẽ Ngụy Tô Thận đến đây làm việc chỉ để xem bọn họ  có mua sách phụ đạo về luyện đề hay không hả?

Ý niệm hoang đường tăng vọt trong lòng, bước chân khi rời đi đều là run rẩy.

Gặp phải ông thầy như ác ma, nếu không muốn phá sản thì phải liều mạng học tập.

Phương Sam nhìn những học sinh rời đi đầy thương cảm, nhưng chẳng mấy chốc, sự thương hại đã biến mất không còn sót lại chút gì: "Chăm chỉ như vậy, xem ra điểm hài lòng cuối cùng của anh sẽ không thấp."

Truyền thống của gia tộc họ Ngụy là gia tộc sẽ cung cấp tài nguyên dồi dào, nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc trong giáo dục, cho nên Ngụy Tô Thận không thương xót  đám trẻ nghịch ngợm này, thỉnh thoảng sẽ dọa nạt chúng một chút: "Tôi hy vọng không phải chỉ là nhiệt tình nhất thời."

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh sẽ không thể tiếp tục giảng dạy nữa.

Phương Sam: "Sớm đóng cửa cửa hàng, tôi đưa anh đi ra ngoài kiếm giá trị vả mặt."

Ngụy Tô Thận lắc đầu, liếc nhìn lịch: "Chỉ còn vài ngày cuối cùng, sẽ không có tác dụng lớn."

Thầm nghĩ bớt tự hành hạ mình thì tốt hơn.

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc vào ngày 2 tháng 7 và kết quả  được xếp hạng vào ngày 5.

Kết quả lớp ba có bước tiến nhảy vọt, nhưng vẫn chưa phải là xuất sắc, dù sao kiến ​​thức đã bị thiếu hụt quá nhiều, không thể một sớm một chiều bù đắp lại được.

Hệ thống đưa ra kết toán trong cùng ngày: Độ hài lòng là 80, và giá trị vả mặt là 59.

Phương Sam nhìn thấy liền tức giận đến mức rượu cũng uống không trôi: "59? Cố lên một chút nữa là được rồi! Còn nói cái gì mà sẽ không có tác dụng quá lớn không muốn đi ra ngoài kiếm giá trị vả mặt, giờ thì hay rồi, chỉ còn thiếu có một điểm!"

Ngụy Tô Thận cúi đầu, cảm thấy lương tâm cắn rứt quỷ dị.

Thành thật mà nói, từ nhỏ anh đã là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực, nhìn thấy số điểm 59 anh cũng có chút mơ màng.

Thật ra không thể trách Ngụy Tô Thận được, gia cảnh của anh quá hậu đãi, mặc dù có trải qua sống to gió lớn nhưng vẫn ở trong sóng to gió lớn đó mà xuôi gió xuôi nước. Một ký chủ bình thường dù không làm gì thì giá trị vả mặt vẫn tối thiểu là 60. Trong trường hợp của anh, mức khởi điểm là 0.

"Đây chính là lý do tại sao tôi mở cửa sau cho anh. Ký chủ XXX mà tôi chăm sóc trước đây, cũng là người mới, nhưng giá trị vả mặt ban đầu của cô ấy ít nhất cũng là 70. Anh đang giẫm nát chiêu bài của tôi rồi!"

Trong số những người mới, Ngụy Tô Thận có điểm hài lòng về nhiệm vụ lần đầu cao nhất, nhưng cũng là người có giá trị vả mặt thấp nhất.

"Ký chủ của người khác phấn đấu đến nhường nào, tại sao người khác có thể được 80, 90 thậm chí là tuyệt đối, còn anh ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng không được!" Phương Sam chống tay lên hông: "Anh cũng nhận được sự chỉ dẫn như người ta, anh có nghĩ thử xem tại sao anh lại không bằng người khác hay không?"

Ngụy Tô Thận lắng nghe lời dạy dỗ, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy phụ huynh đang dạy dỗ con nhà mình bị thi trượt, vẻ mặt giống Phương Sam y như đúc.

Anh luôn là đứa trẻ ngoan được gọi là con nhà người khác trong truyền thuyết, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ bị mắng vì thi trượt.

Cảm giác này---

Thật thần kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro