Phần III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Kể từ khi ta và Lục Bạc An thẳng thắn thân phận, a mỗi ngày đều đến chỗ hắn như một lẽ đương nhiên.

Hệ thống nói, cố gắng sớm chiều ở chung, thuận lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình.

Nhưng ta cảm thấy hệ thống nói hình như không đúng.

Đã nhiều ngày sớm chiều ở chung, mối quan hệ của ta cùng Lục Bạc An vẫn chưa có tiến triển.

Ngược lại quan hệ càng ngày càng kém.

Lục Bạc An vừa mua gà nướng của Túy Tiên Lâu, liền bị ta gặm mất hai cái đùi.

Lục Bạc An mới vừa mua hạt dẻ rang đường, bị ta ăn đến chỉ còn lại vỏ.

Để dỗ dành hắn, ta đặc biệt mua điểm tâm từ Thành Đông, đưa cho hắn.

Kết quả không chú ý một chút điểm tâm liền rơi thành từng mảnh.

Theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, ta để điểm tâm vào nước ấm muốn nấu cho hắn một ít canh.

Kết quả hắn hiểu nhầm ta hạ độc hắn.

Hắn cũng không nghĩ, ta, một sát thủ chuyên nghiệp, thời điểm hạ độc liền đem độc đặt trên bàn sao?

Có thể nghi ngờ ta, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của ta a!

Ta tức giận tới muốn chửi thề.

Hệ thống thản nhiên nói: 【Hoàn thành nhiệm vụ ở Thành Đông, tiện thể mua một túi điểm tâm, mang theo điểm tâm đi chiến đấu, điểm tâm không vỡ mới là lạ.... ]

Hôm nay ta lại nhận được một cái nhiệm vụ, chính là của cái tên bệnh thần kinh kia đặt.

Vẫn là mệnh lệnh giết chính hắn ta.

Hệ thống: 【 Hay là không nhận đơn, lần trước cũng chính là hắn giết ngươi. 】

Ta cắn răng: 【Đưa nhiều tiền như vậy, lại còn là đi giết kẻ thù của ta, sao lại không nhận? 】

Vì vậy, ta chuẩn bị chút đồ, mang theo vũ khí cùng độc dược thừa dịp ban đêm lẻn ra ngoài.

Quả nhiên, tên điên này lại tìm một đám người ngồi chờ ta.

Hừ muốn chơi ta còn không chịu đổi chiêu khác.

Lần này ta đã sớm đoán được.

Một con rối giả được ném vào trước hấp dẫn một đợt hỏa lực.

Khi nhận ra mình bị lừa, bọn họ lại bắt đầu tìm kiếm ta.

Giọng nói của tên bệnh thần kinh kia cũng cao hơn: "Hãy tìm con nhóc đó cho ta, ta nhất định phải giết nó trả thù cho đệ đệ!"

Ta trốn trên thân cây, hô hấp cũng nhẹ đi, nhìn chằm chằm vào tên điên được thủ vệ bảo hộ kín không chỗ hở.

Trong tay siết chặt phi tiêu.

Phi tiêu có kịch độc không màu không mùi, độc dược này là người Dược Vương Cốc miễn phí đưa ta vì bồi thường lần trước bán cho ta cái dược quá hạn.

Ném ra năm cái phi tiêu, thừa lúc nhóm thủ vệ luống cuống tay chân tránh né, ta nhắm thẳng cổ tên điên kia, một kích chí mạng.

Nhưng nó cũng làm lộ vị trí của ta, vô số mũi tên lập tức hướng vào ta.

Ta dựa vào khinh công của mình tránh né.

Thành công chạy thoát.

【 Hừ, danh hiệu đệ nhất sát thủ của ta không phải để trưng. 】

【 Ký chủ, phía sau có mũi tên. 】

Cũng may hệ thống kịp thời nhắc nhở, ta xoay người né tránh, chỉ trầy xước một chút da.

Gần như đồng thời ta ném phi tiêu về hướng mũi tên.

Nghe được thanh âm kêu lên, ta khoe khoang ngẩng đầu lên nói: 【 Chậc, bị giết ngược. 】

Hệ thống lạnh lùng nói: 【 Ha ha, kí chủ, ta báo cho ngươi một tin xấu, mũi tên này có độc. 】

Ta từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, rót ra một viên: 【Ha ha, hệ thống, ta báo cho ngươi một tin tốt, ta có thuốc giải. 】

Hệ thống nhàn nhạt nói: 【Ha ha, kí chủ, ta báo cho ngươi một tin xấu, mũi tên này không có độc, ta chỉ là lừa ngươi, ngươi thành công lãng phí một viên thuốc giải. 】

"** ngươi cái ##!"

Hệ thống huynh thực sự không còn đáng yêu như lúc đầu a.

Hệ thống oán giận nói: 【 Chủ Thần đại nhân bắt đầu ghét bỏ ta hiệu suất quá thấp, lại không hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là danh hiệu hệ thống tốt nhất, khen thưởng hệ thống nỗ lực cũng không lấy được. 】

8

Để không làm hệ thống huynh thất vọng, ta quyết định nhanh chóng bắt lấy trái tim Lục Bạc An.

Hệ thống thờ ơ: 【Ô ô ô ngươi định bắt cóc, moi tim hay hạ dược hắn? 】

【Nếu ngươi còn âm dương quái khí, ta liền đình công, dù sao ta cũng không cần lấy thưởng a. 】

Hệ thống lập tức ngậm lại miệng chó.

Ta không thèm băng bó, lập tức chạy tới vương phủ.

Biết Lục Bạc An còn ở trong phủ, ta cũng không đi tìm hắn.

Trực tiếp đi vào phòng hắn an bài cho ta, bắt đầu ngủ ngon lành.

Sau một ngày một đêm, ta đói đến đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mở.

Ta yếu ớt nhìn Lục Bạc An và nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã đến, ta còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi."

Lục Bạc An nhìn thấy vết thương của ta, vội vàng kêu người hầu đi tìm đại phu: "Tại sao bị thương lại không kịp thời chữa trị? Nếu hôm nay ta không đến tìm ngươi, ngươi xảy ra chuyện thì làm sao?"

Ta nắm lấy tay áo hắn, cố gắng mở to mắt, không có sức lực nói: "Thật không dám giấu, ta trúng bảy bước đoạn trường tán*, không còn nhiều thời gian nữa, trước khi chết, muốn nghe ngươi nói một câu ngươi thích ta, ngươi có thể thỏa mãn ta tâm nguyện sao?"

*七步断肠散 [Qī bù duàncháng sàn] nghĩa là Độc dược bảy bước liền đứt ruột đứt gan.

Lục Bạc An cau mày: "Mặc dù ta không biết ngươi đi đâu, nhưng mặc kệ đi chỗ nào, cũng phải đi bộ ít nhất bảy bước mới về phòng, đáng lẽ ngươi nên sớm chết vì trúng độc rồi."

"..."

Chà, vị vương gia này cũng không dễ bị lừa.

Nghỉ ngơi hai ngày, trị hết thương, Lục Bạc An nói rằng hắn muốn đi xem nơi mẹ nuôi sống.

Ta đưa Lục Bạc An đến Sát Thủ Các.

Sát Thủ Các không phải là một gian nhà nhỏ mà là một sơn trang rất mộc mạc ở ngoại ô.

Ẩn mình khỏi kinh thành, sát thủ chúng ta chủ trọng chính là bất ngờ xuất hiện.

Mẹ nuôi được chôn cất trên ngọn núi phía sau Sát Thủ Các.

Ta đưa Lục Bạc An đến tế bái mẹ nuôi sau đó quay trở lại Sát Thủ Các.

Sơn trang rất lớn, chia làm nhiều khu vực, một bộ phận là dành cho mấy cái ăn mày mới gia nhập, một bộ phận dành cho những sát thủ tập sự đã vượt qua khảo hạch đang luyện võ.

Còn những lão sát thủ, những người đã kiếm được tiền thì đều tự mình mua một tòa nhà.

Những sát thủ ám sát Lục Bạc An lần trước đều không phải người của Sát Thủ Các

Để đề phòng sát thủ tập sự gặp chuyện ngoài ý muốn, khi sát thủ tập sự đi làm nhiệm vụ sẽ có một sát thủ lão luyện đi theo, bồi dưỡng ra một sát thủ không dễ dàng.

Ta đưa hắn đi khắp nơi, một bên giới thiệu cho hắn.

Lục Bạc An đi theo sau, rất có hứng thú mà tìm hiểu nơi ở của chúng ta..

Khi hoàng hôn buông xuống, ta một tay cầm con thỏ nướng mà đứa nhỏ vừa mang về, một tay ôm bầu rượu.

Cùng uống rượu với Lục Bạc An.

Mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng, ta hỏi Lục Bạc An: "Ngươi muốn ngồi ở vị trí đó sao?"

"Mặc dù mẹ nuôi không nói, nhưng ta biết bà cảm thấy có lỗi với ngươi. Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi."

Lục Bạc An lắc đầu.

Rượu càng uống càng nhiều, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.

Tới ngày thứ hai khi tỉnh dậy ta đã về tới phòng ngủ của vương phủ

Xoa xoa giữa mày.

Người giúp việc nghe thấy ta đã tỉnh liền đưa thức ăn vào cho ta.

Một lúc sau, Lục Bạc An cũng đi tới.

Cánh cửa mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào.

Ta híp mắt nhìn về phía người đang đi tới.

Chậc một tiếng.

"Vì sao không động thủ?"

Lục Bạc An đóng cửa lại, dừng một chút: "Ngươi đều biết..."

"Hôm qua ngươi đã biết vị trí của Sát Thủ Các, ta cũng say đến không có năng lực phản kháng. Đây hẳn là thời điểm tốt nhất để ngươi ra tay không phải sao?"

Lục Bạc An nhẹ nhàng lắc đầu: "Mọi người bên trong đều bị ngươi đưa đi, ta tiếp quản sơn trang cũng không có ý nghĩa gì."

"Truyền tin tức, để Sát Thủ Các giải tán đi, phụ hoàng từ lâu vẫn luôn kiêng kỵ thế lực giang hồ, hiện tại triều đình binh hùng tướng mạnh, sớm muộn gì thế lực giang hồ cũng sẽ suy yếu. Đến lúc đó, Sát Thủ Các là cái phụ hoàng muốn diệt trừ đầu tiên, dù sao Sát Thủ Các nhiều năm qua giết không ít quan lại trong triều."

Ta cười nhạo: "Ông ta có thời gian nghĩ muốn báo thù cho mệnh quan triều đình, như thế nào không dùng đầu ngón chân mà nghĩ xem tại sao lại có người muốn mua mạng của mấy cái mệnh quan đó?"

"Viên thị lang bắt giữ hơn chục thiếu nữ, người nhà nữ hài tử người ta báo quan cũng không nhận được câu trả lời, ngược lại còn bị đám người kia trả thủ, bất đắc dĩ mới gom tiền chạy tới tìm chúng ta."

"Nữ nhi của Khổng thái sư tùy ý dùng gậy giết hạ nhân, phóng hỏa thiêu chết một nhà bảy người, triều đình có quản không?"

Lục Bạc An rót cho ta một chén trà: "Cái đó không quan trọng, quan trọng là, cha ta muốn làm suy yếu thế lực giang hồ."

Ta thu liễm lại cảm xúc: "Ngươi sắm cái vai trò gì trong đó?"

"Điểm đột phá, ta cùng mẫu phi đã chết còn có người, đều là điểm đột phá giúp hắn làm suy yếu thế lực giang hồ. Ta nhận được mật lệnh, muốn dùng ngươi làm điểm đột phá, nghĩ cách đem Sát Thủ Các các người một lưới bắt hết."

"Cái tên điên thuê người tới giết chính mình cũng là phụ hoàng ngươi an bài?"

Lục Bạc An gật đầu: "Vỗn dĩ muốn cho hắn bắt lấy ngươi nhưng không thành."

Ta hiểu rõ, "Bây giờ ngươi đã vi phạm ý chỉ của hoàng đế, không sợ ông ta động thủ muốn giết ngươi sao?"

Lục Bạc An đưa ta đến nhà khom mở một cái rương, trong đó có nhiều ngân phiếu có giá trị lớn.

"Ta muốn thuê ngươi làm ám vệ cho ta."

Ta nhìn ngân phiếu trước mắt "Giết người tới giết ngươi cũng là một cách để bảo hộ ngươi phải không?"

Lục Bạc An mỉm cười gật đầu.

9

Trong hoàng gia không có thứ gọi là hổ dữ không ăn thịt con

Nhìn bề ngoài, hiện tại không có cách nào tìm ra được sai lầm của Lục Bạc An, nên không thể đường đường chính chính trừ khử hắn.

Hoàng đế trực tiếp phái ám vệ hoàng gia tới đối phó Lục Bạc An.

Chúng ta trốn trong mật thất mà ta suốt đêm chuẩn bị, theo dõi ám vệ đang lục soát bên ngoài.

Ta mở miệng giải thích: "Tuy ta có thể đánh nhau, nhưng một chọi mười không phải hành vi sáng suốt, vẫn là nên trốn tránh mới tốt."

Lục Bạc An phối hợp gật đầu.

Ám vệ hoàng gia tìm kiếm từ trong ra ngoài nhưng cái gì cũng không thấy, không còn cách nào khác đành phải rời đi.

Lục Bạc An mang theo ta, ta mang theo tiền tiền rời khỏi vương phủ.

Trong phút chốc, vương phủ bị ánh lửa ngập trời cắn nuốt.

nghe nói vương phủ bốc cháy, Cửu vương gia bị thiêu chết bên trong.

Ta đẩy đẩy cánh tay của Lục Bạc An: "Thi thể tìm đâu ra?"

"Tử lao."

"Vương gia thật có thủ đoạn a, nhưng bây giờ vương phủ không còn, ngươi tính làm sao đây?"

Lục Bạc An quay lại nhìn Cửu vương phủ: "Ngân phiếu ta đưa cho ngươi hẳn là đủ để ta ăn uống một thời gian đi. Chờ khi hết tiền, ta cũng giống ngươi đi nhận đơn kiếm tiền?"

"Bây giờ ngươi không có tiền, ngân phiếu ngươi đưa cho ta là tiền thuê ta làm ám vệ, là của ta, không phải của ngươi."

Lục Bạc An cười: "Vậy ta làm công cho ngươi, chạy việc vặt cùng nấu nướng, ngươi lo tiền bạc là được."

Phi phi, nhìn hắn cười ta thế mà lại đỏ mặt theo bản năng gật đầu đồng ý.

Kinh thành tạm thời không an toàn, ta mua hai con ngựa cùng hắn rời khỏi kinh thành.

Bên ngoài Mạn Bắc, gió mưa Giang Nam, chúng ta vượt qua núi sông.

Mỗi lần tới một môn phái đều sẽ đưa một phong thư mật.

Bảo bọn họ thu liễm một chút, không cần đối đầu cùng triều đình.

Người Sát Thủ Các cũng thu liễm chờ đợi một tràng mưa máu kia tới.

Ai biết hoàng đế đột nhiên lâm bệnh nặng không rõ nguyên nhân.

Thái tử chưa định, triều đình bỗng trở nên hỗn loạn.

Các hoàng tử đều bắt đầu mượn các thế lực, trực tiếp tranh đấu vì ngôi vị.

Lục Bạc An cùng ta xem xong tin tức bên ngoài, nhìn nhau cười.

Có vẻ nguy cơ được giải trừ.

Cho dù cuối cùng người nào lên nắm quyền, cũng sẽ bởi lần tranh đấu này, không có ai có đủ binh lực để đối phó với thế lực giang hồ.

Ta cùng Lục Bạc An cũng không vì nguy cơ được giải trừ mà dừng chân.

Ngược lại vẫn luôn ăn ý là tiếp tục ngao du.

Một ngày nọ, hệ thống đã lâu không nói chuyện bỗng dưng lên tiếng: 【Ai, ký chủ, ta phải rời đi. 】

【Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành ngươi liền đi rồi? 】

Hệ thống ra vẻ thâm trầm nói: 【 Chúng ta không thích hợp, ta cảm thấy ta, một cái hệ thống yêu đương, không thể hợp tác với ngươi, một cái sát thủ, ta từ bỏ. 】

【Ừm? Cái này còn có thể từ bỏ? 】

【 Ta là hệ thống mới, đang trong thời gian thực tập, nhiệm vụ thứ nhất thất bại sẽ không tính điểm, ta rút lui, nếu tiếp tục trì hoãn trên người ngươi, năm sau ta sẽ không lấy được giải thưởng hệ thống tốt nhất. 】

Nói xong nó bỏ đi.

Khoảnh khắc nó rời đi.

Ta dường như nghe thấy: Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.

Khi ta quay đầu, liền nhìn thấy Lục Bạc An, mặc y phục xanh nhạt, đón hoàng hôn, kêu ta trở về ăn cơm.

-Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro