Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Cho dù là ám sát cũng có lúc thất bại, ta cũng không hy vọng một hai lần là có thể thành công.

Một sát thủ ưu tú, ưu điểm phải có chính là kiên nhẫn.

Một bên trở về, một bên cùng hệ thống thương lượng.

【Hệ thống huynh, ta cảm thấy chúng ta chuẩn bị vẫn là quá qua loa. 】

【Ừm, ta cũng cảm thấy vậy. 】

【Lúc trước khi giết mục tiêu nhiệm vụ trọng yếu, ta đều chuẩn bị một ít công tác, chẳng hạn như tìm hiểu sở thích của hắn tiện cho việc hạ độc. 】

【Biết hắn thích đi đến đâu để tiện phục kích hắn trên đường đi. 】

Hệ thống bối rối: 【Vậy vì cái gì đối với Lục Bạc An, ngươi không có chuẩn bị công tác gì đó? 】

Ta thở dài: 【Cả giới sát thủ đều hiểu biết Lục Bạc An. 】

Hoàng đế có mười chín người con trai, lại chỉ có có mười tám người có hy vọng kế thừa ngôi vua.

Hoàng đế có rất nhiều phi tử, các hoàng tử đều gần bằng tuổi nhau.

Sự cạnh tranh cho vị trí thái tử cũng khá khốc liệt.

Nghiệp vụ của chúng ta cũng càng ngày càng tốt.

Hôm nay có người ra giá ám sát nhị hoàng tử, ngày mai có người ra giá ám sát lục hoàng tử, mỗi ngày tiếp đơn nhận đến tay đều run.

Và bởi vì đối phương là hoàng tử, nếu suy xét đến độ khó khăn của nhiệm vụ.

Chúng ta nhận đơn cũng không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được toàn bộ phí nhiệm vụ, và nếu không hoàn thành nó, cũng có thể nhận được một nửa số đó coi như phí làm việc vất vả.

Tóm lại mọi người đều kiếm được không ít, tòa nhà lớn ba lối vào ba lối ra kia của ta không thể thiếu sự cống hiến tận tâm của mấy cái hoàng tử này a.

Nhiều đơn như vậy, nhưng không một cái nào là giết Lục Bạc An.

Không phải vì Lục Bạc An nhân duyên tốt mà vì mọi người đều coi thường hắn.

Nghe nói mẫu phi của Lục Bạc An là nữ tử trong giang hồ, ở trên triều không hề có chỗ dựa cùng địa vị, còn không được hoàng đế sủng ái.

Khi Lục Bạc An được ba tuổi, bà ấy liền vì không muốn đị trói buộc trong hậu cung cung đấu liền rời đi.

Lục Bạc An là hoàng tử đầu tiên được hoàng đế phong vương, nghe nói vương vị là đền bù cho sự rời đi của mẫu phi hắn.

Một khi bị phong vương, quyền kế thừa ngôi vua của hắn liền bị loại bỏ.

Vì thế không ai coi Lục Bạc An là đối thủ cạnh tranh.

Ngoài ra, Lục Bạc An không có thạo văn cũng chẳng giỏi võ, năng lực không mạnh, một người ủng hộ cũng không có.

Các hoàng tử cũng lười đến mượn sức hắn.

Một Vương gia trong suốt một là không tiền, hai là không thế, đương nhiên trong vương phủ cũng không có được cái ám vệ lợi nào, chỉ có một ít thị vệ bình thường.

Sát thủ hơi có chút thực lực liền có thể ra vào phủ đệ của hắn, chẳng qua bọn họ đều không muốn đi mà thôi.

Nghe ta giới thiệu xong, hệ thống suy nghĩ một chút, ra vẻ cao thâm nói: 【 Bổn hệ thống cảm thấy không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà nói, rnói không chừng Lục Bạc An là đang giả heo ăn thịt hổ. 】

【Giống như mấy cái cốt truyện, mặt ngoài đều là các hoàng tử khác đang giết hại lẫn nhau, khi tất cả những người bị giết đều đi hết, ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào người ít có khả năng nhất. 】

【Cốt truyện tiểu thuyết về nam chính đều viết như vậy. 】

Sau khi hệ thống nói xong, nó lặp lại một lần nữa với vẻ rất tự tin.

Ta nghi ngờ hỏi:【Vậy làm sao ngươi chắc chắn rằng Lục Bạc An là nam chính trong tiểu thuyết, lại còn chính xác ở trong cốt truyện về nam chính? 】

【A...đây...trực giác của hệ thống! 】

【Được rồi, ngươi nhắc đến thoại bản, ta nhớ tới môn chủ Phong Nguyệt Môn có rất nhiều thoại bản, thường kết thúc đều là hai người yêu nhau, cuối cùng cùng nhau sống một đời hạnh phúc. Cốt truyện hẳn có thể tham khảo một chút, ta tới chỗ hắn mượn nhìn xem. 】

Nói làm liền làm, lập tức viết một tờ giấy rồi để cho bồ câu đưa thư cho hắn.

Bên kia cũng làm việc rất hiệu quả, chẳng bao lâu sau, chim bồ câu đưa thư mang theo một cái tay nải trở về.

Mở tay nải ra, bên trong đều là thoại bản:《 Vương phi  trốn chạy Vương gia bá đạo 》《 một thai mười bảo: Độc y Vương phi mang bóng chạy 》《 lãnh khốc Vương gia yêu ta 》《 ngược luyến tình thâm Vương phi thế thân 》.

Hệ thống nghi ngờ nói: 【 Ký chủ... những thứ này thật sự hữu dụng sao? 】

【Ta cảm thấy hẳn là hữu dũng, không sao đâu, chúng ta thử trước một chút, nếu không được lại tìm phương pháp khác. 】

【Vậy cũng được, ký chủ cố lên! 】

Sau năm ngày bế quan, cuối cùng ta cũng xem hết đống thoại bản đó.

Trong lòng cũng có kế hoạch công lược Lục Bạc An.

Lần này đến phủ Lục Bạc An, ta lại có thể gặp mặt đồng nghiệp?

Một đám sát thủ tới giết Lục Bạc An.

Mấy tên này hẳn là còn đang thực tập, bọn họ thậm chí còn đi nhầm đường.

Phủ Đại hoàng tử ở phía sau phủ đệ của Lục Bạc An, ra cửa rẽ trái là phủ Nhị hoàng tử, đi tới con hẻm phía trước là phủ Tứ hoàng tử, Lục Bạc An có cái gì để ám sát?

Nhưng cũng thật cảm tạ đồng nghiệp đưa tới cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng.

Ta cầm một thanh trường kiếm đứng trong gió, che trước cơ thể của Lục Bạc An, để hắn nhìn một sườn mặt hoàn mỹ, xa cách mà kiên cường.

Sát thủ đồng nghiệp lạnh lùng nói: "Ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác. Hiện tại tránh ra, ta sẽ cân nhắc cho ngươi một con đường s..."

Lời của hắn còn chưa kịp nói xong liền bị thanh kiếm của ta cắt ngang.

Chậc, thấy không, hắn chắc chắn là thực tập.

Làm một sát thủ, chú trọng nhất là hiệu suất, thời điểm không cần liền không nhất thiết phải nói chuyện.

Lỡ mục tiêu bỏ chạy, hoặc có cứu viện, nhiệm vụ ám sát chẳng phải sẽ thất bại sao?

Thấy ta giết tên sát thủ đó, mấy tên còn lại cũng không nhiều lời nữa trực tiếp hướng ta chém tới.

Trong vòng mười lăm phút, tất cả đều nằm trên mặt đất.

Ta vừa muốn quay người nói chuyện với Lục Bạc An, ngọc bội của ta liền rơi xuống đất.

Đồng tử của Lục Bạc An hơi co lại.

Giây tiếp theo, hắn bước đến trước mặt ta: "Lâm cô nương, hình như ta thích ngươi."

Ta nhặt ngọc bội lên, như không có việc gì nhét vào ngực, nhìn hắn nói trắng ra: "Cửu vương gia, ta là sát thủ, không phải tên ngốc."

5

Là một sát thủ ưu tú, các giác quan của ta rất nhạy bén.

Rõ ràng là hắn đột nhiên thay đổi phản ứng khi nhìn thấy ngọc bội ta đánh rơi.

Lục Bạc An có chút xấu hổ khi bị ta vạch trần.

"Xin lỗi, Lâm cô nương, lẽ ra ta không nên viện cái cớ thế này, nhưng ngươi có thể cho ta xem ngọc bội của ngươi một chút được không?"

Ta lấy ra ngọc bội đưa cho hắn.

Thấy ta đưa dứt khoát như vậy, Lục Bạc An nói đùa: "Lâm cô nương rất tin tưởng ta sao, không sợ ta cướp đi ngọc bội?"

"Ngươi đánh không lại ta."

Lời này nói ra còn dứt khoát hơn so với lúc đưa ngọc bội cho hắn.

Đánh không lại, còn nói tới việc cướp, hừ, người có giá trị vũ lực cao như ta càng không sợ gì cả.

Lục Bạc An cẩn thận nhìn một lúc lâu, hắn xem đến mắt đều đỏ lên.

Ta nhịn không được nói: "Nếu ngươi thực sự thích, ta có thể cho ngươi mượn, không cần vội, đợi một chút lại nhìn."

Lục Bạc An xoay người lại, đưa lưng về phía ta, xoa xoa đôi mắt.

"Xin lỗi, là ta mất bình tĩnh."

Ta nghe thấy thanh âm cửa hắn có chút khác thường, ta mở miệng: "Sao vậy? Ngươi biết miếng ngọc bội này?"

Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội giống hệt của ta.

Hệ thống hoảng sợ: 【 Sao lại thế này? Từ tình nhân thành huynh muội còn công lược thế nào được? 】

【 Hệ thống huynh yên tâm, chúng ta hiện tại còn không phải tình nhân. 】

【......】

Hệ thống giống như không còn gì luyến tiếc.

【 Yên tâm đi, chúng ta không có khả năng là huynh muội, cha mẹ ta chỉ sinh một mình ta a. 】

Lục Bạc An hít một hơi thật sâu: "Không biết Lâm cô nương từ nơi nào có được ngọc bội, có thể cho ta biết được không?"

"Mẹ nuôi đưa cho ta."

Lục Bạc An khóe miệng run rẩy, muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại không có mở miệng.

Ta ngồi xuống ghế rót cho mình một tách trà.

"Ngươi có thể hỏi ta bất cứ điều gì ngươi muốn biết, ta đều sẽ nói cho ngươi."

Lặng im thật lâu thật lâu.

Một giọng nói khàn khàn truyền đến: "Không có gì để hỏi, đây là lựa chọn của bà ấy."

Ta hắng giọng nói: "Có trong tay miếng ngọc bội này cũng tương đương với chủ nhân Sát Thủ Các. Sát Thủ Các là do mẹ nuôi để lại cho ta, cũng là cho ngươi một đường lui."

"Cho dù là ngươi muốn ở lại kinh thành hay rời khỏi phân tranh, Sát Thủ Các đều có thể trở thành hậu thuẫn của ngươi."

Lục Bạc An trả lại ngọc bội cho ta, quay lưng lại tiễn khách: "Lâm cô nương, thân thể ta có chút không khoẻ, ngày khác rồi nói sau."

Ta lại lần nữa rời khỏi vương phủ.

【ký chủ? Có chuyện gì mà bổn hệ thống không biết sao? Các ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu? 】

Hệ thống ríu rít hỏi.

Thực ra câu chuyện xưa này rất đơn giản.

Bất quả chỉ là đại tiểu thư của môn phải bị chiều đến vô pháp vô thiên, sau này đạt được thành tựu, bắt đầu tự mình ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa.

Kết quả là trên đường gặp một nam tử tuấn mĩ bị thương nặng, mỹ cứu anh hùng, sau đó hai người nảy sinh tình yêu.

Sau khi yêu mới nhận ra hai người khác biệt quá nhiều.

Nữ tử muốn một đời chung thủy với một người, nam tử kia lại từ nhỏ đã nhìn quen tam thê tứ thiếp.

Nữ tử một lòng hướng tới giang hồ từ do tự tại, phu thê hành hiệp trượng nghĩa.

Nam tử lại có tham vọng triều chính, làm chủ thiên hạ, bị hoàng quyền che mờ đôi mắt.

Sau khi nhìn rõ hiện thực, nữ tử giả chết rời cung để lại cho nam tử kia một đứa con.

【 Ô ô ô...... Đứa trẻ này chính là Lục Bạc An phải không, hắn thật quá đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, một mình lẻ loi hiu quạnh mà lớn lên. 】

Hệ thống khóc sướt mướt mà mở miệng.

【 Mẹ nuôi không phải không yêu hắn, hắn có thể bình an lớn lên, không thể thiếu mẹ nuôi ở sau lưng ra tay bảo vệ. 】

【 Mẹ nuôi trước hết là chính mình, tiếp theo mới là mẫu phi của Lục Bạc An. Nếu thật sự bởi vì sinh hài tử mà bị trói buộc trong hậu cung cả đời, mỗi ngày cùng các nữ nhân khác tranh giành tình cảm, ngóng trông hoàng đế sủng hạnh, đánh mất chính mình, vậy thì cuộc sống như vậy thật sự đáng sợ. 】

Nếu đổi lại là ta, ta hẳn cũng sẽ giống mẹ nuôi.

Phi Phi Phi! Mẹ nuôi nói, tuyệt đối không được tùy tiện nhặt nam nhân bị thương ở bên đường, ta mới không đi lại vết xe đổ của bà ấy.

Nhẹ thì táng gia bại sản, nặng thì gia tộc huỷ diệt.

Điều cấm kỵ nhất của một sát thủ chính là lòng tốt cùng thương cảm.

Đặc biệt nếu thương cảm cho nam nhân, sẽ phải hối hận suốt đời!

6

Lại lần nữa đi vào vương phủ, so với lần trước càng thuận lợi.

Sau hai trận chiến thanh danh của ta vang khắp vương phủ, gã sai vặt, nha hoàn, thủ vệ, người gác cổng đều nhận ra ta.

Mọi người nhìn thấy ta đều nhường đường cho ta, thậm chí có người còn gợi ý, chỉ đường cho ta cho tới chỗ Lục Bạc An.

Một đường đi đến thư phòng.

Lục Bạc An đang ngồi ở bàn làm việc.

Trên bàn có một bức tranh vẽ, là mẹ nuôi thời trẻ.

Mặc một bộ hồng y, cầm kiếm dài còn cưỡi ngựa.

Thực sự tư thế anh dũng.

Thấy ta đến, hắn chậm rãi mở miệng: "Thật ra lúc còn nhỏ, ta từng rất oán hận, thấy các huynh đệ khác có mẫu phi hỏi han ân cần, vì bọn họ tính toán tương lai, ta thực hâm mộ họ."

Ta nói tiếp: "Mẹ nuôi cũng đã vì ngươi tính toán tương lai, nếu ngươi cũng muốn cái vị trí kia thì cứ để sát thủ của Sát Thủ Các giết huynh đệ của ngươi cùng hoàng đế."

"Mặc dù có chút khó khăn, nhưng sát thủ chúng ta mỗi người đều tinh thông các loại võ nghệ, ám sát hạ độc hành thích, luôn có phương pháp để thành công."

Lục Bạc An oán niệm liếc ta một cái.

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: 【 Ký chủ, đừng ngắt lời. Đây là nhiệm vụ mà mục tiêu muốn bộc lộ tấm lòng của mình với ngươi. Ngươi chú tâm lắng nghe một chút sau đó liền đi an ủi hắn, lúc này dễ sinh ra tình yêu nhất a. 】

"..."

Lục Bạc An nói tiếp: "Chậm rãi lớn lên, mỗi ngày đều nhìn thấy các phi tần trong hậu cung vì đấu đá tranh sủng mà mạng cũng không cần, lúc đó ta mới nhận ra hoàng thất vô tình đến mức nào, nữ nhân trong hậu cung thật đáng thương biết bao. ."

"Ta dần dần hiểu được vì sao bà ấy không muốn ở lại trong cung."

"Một nữ vốn tư tưởng cởi mở, bị nhốt tại nơi hậu cung đấu đá cùng oanh oanh yến yến, cũng sẽ mất đi khí phách hăng hái, cuối cùng, trở thành biến thành bộ dáng mà chính mình chán ghét."

Ta vội vàng đáp lời: "Đúng đúng đúng, mẹ nuôi cũng có ý tứ này."

Những ngón tay thon dài của Lục Bạc An vuốt ve miếng ngọc bội kia.

"Làm sao ngươi gặp được bà ấy?"

Mắt ta sáng lên, đây là muốn nghe chuyện xưa a.

【Hệ thống, ngươi yên tâm đi, ta mặc dù là sát thủ, nhưng tài ăn nói cũng không tệ, hôm nay nhất định có thể dùng miệng lưỡi sắc bén này bắt lấy hắn! 】

Ta nuốt nước bọt, mở miệng: "Năm đó thiên tai, cha mẹ ta đến nuôi chính mình còn không nổi, liền vứt bỏ ta ở nơi đó tự sinh tự diệt, sau đó ta lại bằng thân thủ linh hoạt trở thành tên ăn mày giàu nhất lúc đó."

"Có một lần ta mới vừa trộm được một con gà nướng, thời điểm chuẩn bị ăn, mẹ nuôi xuất hiện, nói ta rất có cốt cách, đặc biệt thích hợp luyện võ, hỏi ta có nguyện ý hay không bái nàng làm sư phụ."

"Phí bái sư là một con gà nướng."

"Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng phí bái sư từ một con gà nướng xuống còn một nửa con."

"Đúng rồi, lúc ấy ta còn không có tên, bà ấy liền kêu ta là Thược Cơ*, hừ, vừa nghe liền biết bà ấy ghi hận ta không có đem toàn bộ gà nướng cho bà nha, gà nướng Thược Cơ*, cô nương nhà lành nào tên gà nướng chứ!"

*Thược Cơ nguyên bản là 芍姬 [Sháo jī] còn Gà nướng là 烧鸡 [Shāo jī] hai từ này đọc gần giống nhau

"Sau khi mẹ nuôi thu nhận ta, một bên dạy ta tập võ một bên đưa ta đi lưu lạc."

"Bà ấy bỏ qua sự phản đối của môn phái để được ở bên cha ngươi. Hiện tại cho dù khó khăn cũng ngượng ngùng không dám quay về."

"Bà mang theo ta lưu lạc, còn nhận thêm mấy cái tiểu ăn mày giống ta dạy mọi người cùng nhau tập võ."

"Dần dần, số lượng người của chúng ta ngày càng nhiều cũng làm chúng ta học được nhiều thứ."

"Sau đó, mẹ nuôi thành lập Sát Thủ Các, chúng ta nhận nhận đơn nuôi sống mẹ nuôi cùng những tiểu ăn xin sau này bà thu nhận."

Vừa nói, ta vừa bước đến gần, như huynh đệ tốt vỗ vãi hắn: "Nói cho ngươi biết, may mà ngươi không đi theo mẹ nuôi, ăn uống trong cung không phải lo lắng, còn có người hầu chăm sóc. Mẹ nuôi lúc trước chính là một nghèo hai trắng.

"Bà ấy đều dựa vào lừa gạt thức ăn của đám nhóc chúng ta mà sống, có thể nghĩ tới nàng thực sự khó khăn. Sát thủ thứ hai gia nhập chúng ta bà ấy liền tùy tiện đặt một cái tên là Màn Thầu bởi vì phí bái sư của hắn là một cái màn thầu, sau đó bị ta cùng mẹ nuôi mỗi người một nửa ăn mất."

"Hơn nữa, mẹ nuôi cũng rất lười biếng, sau này, điều kiện tốt hơn, chúng ta còn phải hạt dưa đưa cho bà, còn nói cái gì mà đấy là giúp chúng ta rèn luyện năng lực ".

"Chậc chậc chậc."

Lục Bạc An có chút kinh ngạc: "Ta có chút tưởng tượng ra bà ấy là người thế nào."

"Là đoan trang uy nghiêm như Hoàng hậu, hay nhỏ nhen như Thục phi, hay quyết đoán như Thục phi, không nghĩ tới đều không phải."

"Mẹ nuôi chính là mẹ nuôi, chỉ có một cái mẹ nuôi, không có lý do gì phải giống người khác."

Lục Bạc An gật đầu đồng tình, sau đó ngập ngừng hỏi: "Bà ấy... đã từng nhắc đến ta với ngươi chưa?"

Ta cố gắng nghĩ lại: "Trước khi chết, bà ấy nói có hai miếng ngọc bội, một cho ta, một ở trong tay con trai bà."

"Nếu có một ngày ta nhìn thấy cùng một mặt ngọc bội, bảo ta... đừng giết chủ nhân ngọc bội này."

Lục Bạc An nghĩ nghĩ  một chút: "Không còn nữa?"

"Hẳn là không còn, có ngọc bội liền có thể để sát thủ của Sát Thủ Các giúp ngươi giết người miễn phí. Muốn dùng không?"

Hẳn là không có cất ngọc bội đi: "Tạm thời không cần nó."

"Ồ."

Hẳn là không có lại nhìn ta: "Ngươi thật sự thích ta?"

"Lần đầu tiên hạ mê dược rồi đem ta trói ổ ngôi miếu đổ nát."

"Lần thứ hai đem ta đánh gục rồi lại hạ dược ta."

"Lần thứ ba tới đây, vương phủ lại một trận gà bay chó sủa."

"Đều là bởi vì thích ta?"

......

【Giống như có chút vô lí? 】

Ta cùng hệ thống đột nhiên cùng nghĩ ra được cái lí do.

Tôi chân thành gật đầu: "Thật ra ta làm nhiều như vậy... chỉ để thu hút sự chú ý của ngươi."

Vẻ mặt của Lục Bạc An một lời khó nói hết.

【 Hệ thống huynh, ta nghĩ ngươi nên đổi cho ta một cái mục tiêu khác, đùa giỡn tình cảm của con trai mẹ nuôi ta cảm thấy lương tâm có chút đau. 】

【Ngươi bình tĩnh một chút, với bản lĩnh của ngươi, hẳn cũng không đùa giỡn được tình cảm người ta. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro