Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Tên ngốc sẽ làm cái này sao?

Kỹ năng còn tốt như vậy?

Đêm dài dần trôi, tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lần.

Chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, đã gần trưa ngày hôm sau.

Vừa mở mắt, tôi đã thấy Hứa Tân Nam ôm chân ngồi ở góc tường, nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt tò mò.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi không nhịn được rùng mình.

Người đàn ông nhìn như hiền lành vô hại, nhưng tôi không thể quên được những gì xảy ra vào đêm qua.

Tôi van xin đến mức cổ họng cũng khàn đặc.

Nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không chịu bỏ qua cho tôi, thực sự giống như một con ác quỷ.

Nghĩ tới đây, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Kết quả còn không chờ tôi mặc quần áo tử tế, đã nghe được Hứa Tân Nam ở một bên cười hi hi.

"Anh An thật xấu hổ, ngủ mà không mặc đồ."

"Hơn nữa bây giờ mặt trời đã chiếu vào mông anh An mới dậy, A Nam đã dậy từ lâu rồi đó nha."

Nghe vậy, tôi thiếu chút nữa tức đến bật cười.

Tôi không mặc đồ ngủ, là tôi không muốn sao?

Tối qua trước khi đi ngủ tôi còn mặc đồ ngủ đàng hoàng, là ai đã lột đồ của tôi ra?

Còn việc tại sao tôi tỉnh dậy muộn như vậy, đó là do ai ban tặng? Trong lòng kẻ đầu sỏ này không có chút lương tâm nào à?

Có lẽ do sắc mặt tôi quá khó coi.

Hứa Tân Nam cũng không cười nữa, ngược lại bất an cúi đầu, giống như một cô dâu nhỏ bị khi dễ ủy khuất đến không chịu nổi.

Trong miệng vẫn còn lầm bầm: "A Nam lại nói sai, anh An cũng sẽ ghét A Nam."

"Tại sao em lại ngu xuẩn như vậy? Rõ ràng trong nhà này chỉ còn mỗi anh An nguyện ý nói chuyện với em, em còn làm anh An tức giận, hu hu hu."

Vừa nói, Hứa Tân Nam lại khóc.

Đuôi mắt hồng hồng, trông thật đáng thương.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người đàn ông, tôi cảm thấy hơi nhức đầu.

Đừng nói hắn muốn khóc, tôi cũng muốn khóc đây.

Đến tột cùng là ai chiếm tiện nghi của ai? Tôi còn chưa có khóc đâu.

Không thể nhịn được nữa.

Thậm chí cả việc đau họng cũng không quan trọng, tôi trực tiếp quát lên với hắn.

"Đừng có khóc nữa, giả bộ đủ chưa?"

"Người tối hôm qua bắt nạt tôi không phải là anh à? Đã ăn sạch sẽ rồi, giả vờ thành thỏ trắng vô tội làm gì? Còn nói những lời không giải thích được, Hứa Tân Nam, anh có bị bệnh không?"

"Ban ngày một khuôn mặt, buổi tối lại là một khuôn mặt khác, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hứa Tân Nam bị tôi nói đến sửng sốt.

Nước mắt bị tôi dọa sợ gắng gượng nín trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên ửng đỏ.

Hắn cả người luống cuống cắn ngón tay, chỉ ngây ngốc nhìn tôi nói: "Anh An, anh đang nói gì vậy? A Nam nghe không hiểu."

"Tối ngày hôm qua? A, em nhớ ra rồi, ông quản gia nói, buổi tối ngày thứ nhất hai người kết hôn phải hôn hôn, tối hôm qua anh An đã hôn hôn em sao? A Nam xấu hổ quá."

"Kỳ quái, sao em không có một chút ấn tượng gì cả vậy? A a a, đầu A Nam đau quá."

Nói xong, Hứa Tân Nam liền ôm đầu, vẻ mặt thống khổ ngã nằm lên giường.

Mồ hôi lạnh chậm rãi toát ra từ trán.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng đi trấn an hắn.

Một bên vỗ lưng cho hắn, một bên hồi tưởng lại những gì Hứa Tân Nam vừa nói.

Hắn không nhớ chuyện gì xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Hơn nữa nhìn vào bộ dáng ngốc nghếch này, cũng hoàn toàn không giống giả bộ.

Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu tôi.

Chẳng lẽ, Hứa Tân Nam bị đa nhân cách?


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro