Cô Đơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể ngồi giữa một đám đông đang nói cười, nhưng lòng bất chợt lạc lõng đến lạ thường.

Có thể cho người khác lời khuyên, nhưng luôn bế tắc trong vấn đề của bản thân.

Có thể chọc cười người khác, nhưng lại bất khả khi mua vui cho bản thân.

Có thể an ủi người khác, nhưng lại chẳng thể làm bản thân hết buồn.

Có những buổi chiều chạy xe ngoài phố, cố đuổi theo một chút nắng cuối ngày đã vụt tắt, bỗng thấy đời mong manh như pha lê, nào có ai biết đâu ngày mai sẽ ra sao, vậy nên cứ sống hết mình cho hôm nay, đừng ở trong cô đơn quá lâu, nếu không bạn sẽ hối hận đấy.

Nói thì nghe dễ vậy thôi, chớ làm được nó khó lắm người ơi.

Mỗi khi cô đơn lại thích ở một mình rồi suy nghĩ lung tung, để đến khi có con chim nhào ra cúc cu là biết mình đã sống thêm sáu mươi phút lãng phí của cuộc đời.

Buồn vương một cách vô cớ!

Có đôi khi đang nhắn tin với người, lại nghĩ về cuộc sống tương lai mịt mờ như sương mù lòng bỗng chùng xuống.

Đôi khi muốn nhận lại sự quan tâm từ ai đó như cái cách mà mình đã làm cho họ, rồi lại tự lắc đầu mỉm cười, từ khi nào, mà tình cảm của bản thân cũng biến thành mong muốn chiếm hữu trá hình?

Đôi khi ngồi nghe đài, bất chợt vang lên giai điệu của ngày xưa kẻ cũ, lòng bỗng nôn nao như dạo còn quen nhau, rồi cũng mơ hồ mà mong rằng người cũng giống mình, vẫn mang theo một chút gì đó kí ức đẹp nhất của cả hai về nơi phương trời mới, để sau này có vô tình gặp nhau trên đường đời tấp nập, xin người thương tình cho kẻ cũ người xưa này một nụ cười an yên như cuộc sống mới của người.

Có đoạn hay thích ngồi thơ thẩn một mình trong bóng tối, người nhìn vào bảo ta điên, bảo ta rồi cũng có ngày chết chìm trong bóng tối.
Ta cười người quá tỉnh, này ông chú gì đó ơi, ánh sáng chú nhìn đang nhìn thấy, cũng được kết tinh từ bóng tối mà ra đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro