CỔ ĐẠI (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~ PHIÊN NGOẠI ~~

"Nam có cây cao to, không thể hưu tư. Hán có du nữ, không thể cầu tư......"

Trong viện thảm cỏ xanh trải rộng, hương thơm tràn ngập, mơ hồ truyền đến dịu dàng thanh âm.

Kiều Nhược Doanh ngồi ở trên ghế bập bênh không cấm nghĩ đến chính mình khi còn niên thiếu, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng vận mệnh trêu người.

******

Kiều gia có nữ, Tên Nhược Doanh, tài hoa hơn người, nổi danh mãn kinh thành.

Có đôi khi, nàng thường thường sẽ nghĩ, tương lai mình sẽ là bộ dáng gì, phu quân tương lai của mình sẽ là người như thế nào người.

Nhưng mà hết thảy đều bị một đạo thánh chỉ đánh vỡ, nàng ảo tưởng ra vô số khả năng, duy độc không ngờ tới bản thân nàng sẽ gả cho vị chiến thần tiếng tăm lừng lẫy kia.

Sau khi nhận được thánh chỉ, cha nàng nôn nóng mà đi qua đi lại, "Nhược Doanh a, nếu không chúng ta liền không gả, cha nhất định sẽ nghĩ cách giúp con, nếu không chúng ta giả chết cũng được."

"Cha, hoàng mệnh không thể trái, thánh chỉ đã ban xuống, có nhiều lời vô dụng, nữ nhi nguyện ý gả."

Kiều Nhược Doanh nàng gả Tĩnh An Vương Hách Liên Dao người này chính là tình nhân trong mộng của sở hữu các thiếu nữ trên Đại Sở, tất cả mọi người đều hâm mộ nhà bọn họ vận khí thật tốt.

Chính là làm gì có việc trên trời rớt bánh có nhân lại đơn giản như vậy.

Nàng cũng không phải hài tử sinh ra trong gia đình người thường, việc phụ thân sầu lo nàng cũng có thể đoán ra một bộ phận, đơn giản là trên triều đình sóng ngầm mãnh liệt.

Nhưng là nàng mặc dù biết thì có thể làm được cái gì?

Trở thành kết cục đã định, Kiều gia còn không có cái năng lực có thể cự tuyệt được đạo thánh chỉ này.

ngày thành thân, phụ thân miễn cưỡng cười đối mặt lui tới khách khứa, mẫu thân lôi kéo tay nàng dặn dò mấy trăm lần, tổ phụ thường thường phát ra thở dài.

Nàng đều xem ở trong mắt, lại chỉ có thể trầm mặc không nói gì.

Nàng xuất thần mà nhìn bóng người trong gương, hồng y như lửa, dung sắc xu lệ.

Khi tiến vào Vương phủ, nàng dĩ vãng có thể bình tĩnh đối mặt hết thảy lại lần đầu tiên có chút đứng ngồi không yên, không biết cái vị Vương gia trong truyền thuyết kia trong sinh hoạt bình thường sẽ là cái dạng gì.

Vẫn luôn ngồi nửa ngày ở trong phòng chưa uống một giọt nước nào, nàng phân phó thị nữ âm thầm lấy một ít điểm tâm cho nàng ăn, thị nữ khuyên nàng nói việc này không hợp quy củ.

Nàng đạm đạm cười: "Nếu là điểm này đều không làm được, về sau không cần đi theo ta."

Lời nói tràn ngập uy hiếp thành công làm thị nữ trên mặt huyết sắc trút hết. Trải qua thủ đoạn thiết huyết của Hách Liên Dao, trong Vương phủ sẽ không dưỡng người vô dụng. Không thể đi theo Kiều Nhược Doanh liền đại biểu nàng sẽ bị đưa trở về chết hoặc là ở vương phủ chết!

Hai kết quả này cũng không có cái gì khác biệt.

Thị nữ cũng không dám nhiều lời một câu, theo nàng phân phó đi làm.

Chờ thị nữ đem đĩa nàng ăn xong mang đi đổi một cái khi trở về trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, hai chân phát run, trên mặt càng là trắng bệch một mảnh.

Kiều Nhược Doanh không muốn để ý tới thị nữ dị trạng, nhưng là thị nữ thường thường né tránh đối mắt với nàng làm nàng biết chuyện này cùng nàng có quan hệ, cái này làm cho nàng có chút tò mò.

Đang định hỏi thị nữ thì phu quân nàng đã trở lại, làm nàng đem lời muốn hỏi đặt sang một bên.

Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu là ngày đó nàng hỏi đến cùng thì kết quả có thể cùng hiện tại xuất hiện bất đồng hay không.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu.

Đêm ngày đầu tiên, Vương gia không chạm vào nàng, còn cho nàng một cái hứa hẹn cảm động đến tột đỉnh, việc này làm nàng cho rằng Vương gia là một người thực ôn nhu thẹn thùng.

Ôn nhu đến hậu viện chỉ có một nữ nhân là nàng, cho nàng vô thượng vinh sủng, thẹn thùng đến không dám đụng vào nàng.

Trên thực tế, là nàng suy nghĩ quá nhiều.

Đã nhiều năm, từ trước tới nay Vương gia chưa bao giờ chạm vào nàng dù chỉ một chút, nói là phu thê nhưng quan hệ của bọn họ càng như là người xa lạ lại tương đối thân cận.

Khi ở bên ngoài, Vương gia lại đối nàng chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa phi thường tôn trọng nàng, tất cả mọi người cho rằng Vương gia đối nàng vô cùng thâm tình, hâm mộ nàng có một vụ phu quân ưu tú như vậy, cái này làm cho nàng phân không rõ rốt cuộc đâu mới là con người chân chính của hắn.

Dần dần nàng đã thói quen thái độ của hắn đối đãi nàng trong ngoài không đồng nhất, muốn vẫn luôn bồi hắn như vậy đến già.

Nếu nàng không có phát hiện phát hiện ra việc đó......

Ngày đó buổi tối Vương gia vội vàng trở về, sắc mặt rất không tốt, phân phó tất cả mọi người không cần đi quấy rầy hắn. Mà nàng làm Vương phi đương nhiên có thể làm lơ quy củ này, nếu là ngày thường nàng là sẽ không đi tìm hắn.

Nhưng là lúc ấy trong lòng đột nhiên có một loại xúc động làm nàng lần đầu tiên muốn thực hiện trách nhiệm của một thê tử đi xem hắn.

Khi nàng đi đến bên ngoài phòng, nghe được một thanh âm không giống bình thường.

"A Dao......"

Một đạo trầm thấp giọng nam có chút quen tai, nhưng nàng lại không nghĩ ra là ai.

Không đợi nàng nhớ ra, liền nghe được Vương gia quát lạnh nói: "Sở Lan! Sở Lan bệ hạ! Đêm khuya ngài tới phủ đệ của thần là có chuyện quan trọng gì? Nếu không phải có Phúc Công Công, thần cũng không biết người đột nhiên chuồn ra cung chạy tới nơi này, ngươi có biết hay không hiện tại tình thế gì? Bệ hạ, thần thỉnh cầu muốn đi hướng Bắc Cảnh ngăn địch."

Nàng trong lòng cả kinh, thế nhưng là bệ hạ.

"A Dao, sự tình liên quan đến Bắc Cảnh ngày mai lên triều lại nghị, ngươi đã vài ngày không cùng ta gặp mặt, ta nhớ ngươi...... Ta thích ngươi như vậy......"

"Sở Lan"

Câu nói kế tiếp bởi vì thanh âm nhỏ dần làm nàng không nghe rõ được, nhưng là không ngại việc nàng đã biết một cái kinh thiên bí mật.

Bệ hạ thế nhưng thích Vương gia!

Trách không được đến nay hậu cũng của bệ hạ luôn không người, trách không được chỉ có Vương gia sẽ ngẫu nhiên ngủ lại ở Hoàng cung......

Kiều Nhược Doanh là một nữ tử thực thông tuệ, ngay khi nàng phát hiện chuyện này, tất cả mọi chuyện trước kia đều có mảnh mối rõ ràng.

Về sau Sở Lan thoái vị, đem ngôi vị Hoàng Dế truyền cho Sở Li, lại làm Sở Diễm sửa họ thành Hách Liên.

Khi những người khác đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu trước cách làm này của Sở Lan, duy độc nàng biết nguyên nhân.

Vào ban đêm nàng đi tìm Vương gia nói chuyện, nói cho hắn nàng đều đã biết, nhưng nàng vẫn nguyện ý làm Vương phi của hắn, việc của hắn cùng Sở Lan nàng cũng sẽ không can thiệp vào.

Vương gia hỏi nàng vì cái gì, vì cái gì cam tâm tình nguyện làm như thế này.

Đã từng là như thế, hiện tại cũng vẫn như thế.

Đúng vậy, tại thời điểm sau khi Tiên Hoàng băng hà Hách Liên Dao đã từng cùng nàng đề qua việc hòa li, chính là nàng nói nàng muốn đi theo hắn cả đời.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, nàng thích Vương gia, đó là phu quân của nàng a, nàng sao có thể không thích được?

Nhưng là nàng cũng biết Vương gia chú định không hề thuộc về nàng.

Kiều Nhược Doanh, một nữ tử có cuộc đời giống như thơ giống vậy, nàng ngồi ở trên ghế bập bênh một lần lại một lần lặp lại kia bài thơ buồn kia, theo gió rồi biến mất:

"Nam có cây cao to, không thể hưu tư......"

"Vương gia......"

*

"Kiều Kiều, ngươi thật sự không có ý muốn gả cho ta sao?" Năm nhân tuổi trẻ anh tuấn thực ủy khuất mà cúi thấp đầu xuống.

Đôi tay bất an mà nhéo góc áo, chờ đợi người trước mặt nói ra lời cự tuyệt.

Mặc dù đã biết rõ kết quả nhưng trong lòng hắn vẫn mang theo chờ mong.

Kiều Nhược Doanh ánh mắt trong suốt, nhàn nhạt nhìn hắn.

Đây là Vương gia thân tín, Hách Liên Dao phi thường tín nhiệm hắn, hắn biết rất rõ quan hệ giữa ba người bọn họ.

Hai người ở vương phủ gặp qua nhau vài lần, người này liền vẫn luôn theo đuổi nàng.

Ba năm nay, đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn cầu hôn nàng.

"...... Ta ngày mai liền đi tìm Vương gia lấy thư hòa li." Kiều Nhược Doanh thở dài một hơi, cuối cùng là buông ra.

Nghe đồn, Tĩnh An Vương phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Tĩnh An Vương nhất vãng tình thâm không muốn tục huyền, cả đời không cưới.

Thế nhân đều vì cảm tình của bọn họ mà động dung.

"Đa tạ tướng quân thành toàn cho chúng ta."

"Nếu nàng đã nguyện ý, ngươi nhất định phải đối với nàng thật tốt."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Dưới cây đa tươi tốt, một người khoanh tay mà đứng khí thế lạnh lẽo, một người quỳ một gối xuống đất trịnh trọng mà ưng thuận lời hứa.

Kiều Nhược Doanh đi tới đem cái người đang quỳ xuống đất nâng dậy, nửa cong thân làm cái trang trọng lễ tiết: "Vương gia, bảo trọng."

Nữ tử vẫn luôn giống như năm đó mặt mày thu thủy liễm diễm, dụng mạo kiều diễm xinh đẹp.





《 quốc phong · chu Nam · hán quảng 》

Nam có cây cao to, không thể hưu tư. Hán có du nữ, không thể cầu tư.

Hán rộng rồi, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh rồi, không thể phương tư.

Kiều kiều sai tân, ngôn ngải này sở. Người ấy vu quy, ngôn mạt này mã.

Hán rộng rồi, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh rồi, không thể phương tư.

Kiều kiều sai tân, ngôn ngải này lâu. Người ấy vu quy. Ngôn mạt này câu.

Hán rộng rồi, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh rồi, không thể phương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro