Chương 1: Chết đi sống lại/ Chương 2: Dọn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chết đi sống lại

  "Cao Hàn, nếu mày còn có một chút lương tâm, thì đồng ý chuyện này đi, chớ quên, sở dĩ mày có thể có thân phận cùng địa vị hiện tại, là Đường gia cho mày."

  "Không có Đường gia, mày chẳng là cái gì hết, chưa kể cha mẹ nuôi mày đã phá sản, cho dù không phá sản, bọn họ cũng không cho mày những thứ mày có hiện tại."

  "Để tay lên ngực tự hỏi, từ khi mày đi vào Đường gia, cha tao có bạc đãi mày nửa phần không, ông ấy toàn tâm toàn ý chăm sóc mày như vậy, để mày ở nhà tao ăn ở miễn phí, còn cho mày đến trường Vân Đỉnh học, mày chẳng lẽ không nghĩ tới việc báo ân?"

  "Nếu không phải nhờ cha tao, bằng năng lực ít ỏi của cha mẹ nuôi mày, đừng nói đưa mày đến đại học Vân Đỉnh tu luyện, chắc hai chữ Vân Đỉnh còn chưa nghe qua."

  "Tao cho mày thời gian năm ngày, mày tự ngẫm lại đi."

  Đường Tâm Ngữ nói xong ngẩng cao cái cổ thiên nga cao ngạo xoay người trở lại Thiên Ngu Thành xa hoa trụy lạc.

  Cao Hàn, xác thực mà nói là Cao Hàn đến từ thế giới tương lai, y là một sát thủ, vốn dĩ hẳn là ở trên một viên tinh cầu nào đó chấp hành nhiệm vụ, kết quả hai viên tinh cầu chạm vào nhau, nổ mạnh, chiến hạm phụ cận cũng bị nổ thành bụi, y cũng không may mắn thoát nạn.

  Y cho rằng mình chết chắc rồi, vừa mở mắt lại nằm ở trên mặt đất trong toilet một khu giải trí, trên mặt đất còn có một bãi máu, ngực giống như bị lửa thiêu, vô cùng đau đớn.

  Cao Hàn vừa rời khỏi khu giải trí, Đường Tâm Ngữ từ phía sau đuổi đến, nói một đống lời y nghe không hiểu, sau đó kiêu căng ngạo mạn rời đi.

  Hoàn cảnh lạ lẫm, kiến trúc cũ kỹ, trong đầu đột nhiên kế thừa ký ức xa lạ đều đang nói cho Cao Hàn, y đã sống lại ở địa cầu cổ đại xa xôi.

  Ban đầu chủ nhân thân thể cũng tên là Cao Hàn, thời điểm tu luyện làm việc ngang ngược, trước khi y tới đây đã chết.

  Đường Tâm Ngữ là em họ của nguyên chủ, khi nguyên chủ còn nhỏ, song thân bởi vì máy bay gặp rủi ro, bỏ hắn lại song song đến âm tào địa phủ báo danh.

  Bởi vì gia tộc cha mẹ ruột nguyên chủ đều không tới tìm hắn, nguyên chủ bị đưa đến cô nhi viện, sau đó được cha mẹ nuôi hiện tại thu nuôi.

  Thẳng đến khi bác của nguyên chủ Đường Chấn Bình tìm tới cửa, đem hắn về Đường gia, sau đó lại đưa hắn đến đại học Bồng Lai học tập.

  Đại học Bồng Lai là trường cao đẳng tu tiên danh xứng với thực ở Hoa Quốc, cũng là nơi duy nhất, bên trong học sinh phi phú tức quý (không có tiền thì hẳn là có quyền), học sinh bình dân không phải không có, chỉ là rất ít, lấy thân phận nguyên chủ lúc trước khi được tìm lại, lại chưa từng tu luyện qua, thì cả bậc cửa đại học Bồng Lai cũng không thấy được.

  Đường gia xác thật có ân với nguyên chủ, chỉ là loại ân tình này thành lập dưới tình huống bọn họ chuẩn bị lợi dụng nguyên chủ.

  Anh trai của Đường Tâm Ngữ, Đường Minh Hạo là độc đinh duy nhất của Đường gia, Đường gia ở thành phố Thanh có lẽ có danh vọng rất cao, nhưng nhìn trên khắp cả nước, lại chỉ là gia tộc hạng hai hạng ba, bởi vì ở trên đỉnh đầu Đường Chấn Bình, còn có chủ gia thực lực lẫn lực ảnh hưởng rất lớn đè nặng.

  Chủ gia mỗi mười năm sẽ yêu cầu toàn bộ gia tộc chi nhánh phái một thành viên tập hợp lại, thành viên gia tộc này chỉ có thể là người trẻ tuổi, mặt ngoài là làm vẻ vang cho gia tộc, kỳ thật cũng là thủ đoạn để chủ gia sàng lọc chọn lựa thành viên, loại thủ đoạn này sẽ muốn mạng người, nếu không Đường Chấn Bình cũng sẽ không để nguyên chủ thay thế Đường Minh Hạo đi.

  Chủ gia cũng không yêu cầu cần thiết là người họ Đường, chỉ cần là thân thích của chi nhánh đều có thể, mà thế hệ của Đường Minh Hạo, trừ hắn cũng chỉ dư lại nguyên chủ.

  Đường Chấn Bình không tìm nguyên chủ, còn có thể tìm ai, Đường Minh Hạo có bao nhiêu bản lĩnh, cha hắn rõ ràng nhất, đưa hắn đi chính là đi chịu chết.

  Đường Chấn Bình tưới vại mật nuôi nguyên chủ, khiến nguyên chủ khăng khăng một mực với hắn, không nghi ngờ chút nào nguyên nhân Đường gia tìm tới mình, nhưng anh em Đường Tâm Ngữ và Đường Minh Hạo lại không thích nguyên chủ.

  Tuy nguyên chủ thay thế Đường Minh Hạo đến chủ gia, nhưng đây cũng là cơ hội trở nên nổi bật, ở trong lòng hai anh em, ngược lại cảm thấy nguyên chủ có lời lớn, thường xuyên phớt lờ Đường Chấn Bình nhắm vào nguyên chủ.

  Cho dù ý tưởng của bọn họ chỉ là muốn làm khó nguyên chủ, lại không biết, khi bọn họ đùa giỡn, lại muốn mạng nguyên chủ.

  Nguyên chủ trước khi chết mới biết được chân tướng, bởi vì hắn trong WC của khu giải trí, nghe lén đối thoại của bạn bè hai anh em kia, bọn họ biết hai anh em Đường Minh Hạo không thích nguyên chủ, những kẻ quen biết cũng khinh thường nguyên chủ, lời nói ra đương nhiên sẽ không dễ nghe.

  Thân tình trong một năm nay chỉ là âm mưu, nguyên chủ là người xem trọng tình thân, lập tức khí huyết công tâm, hơn nữa Đường Tâm Ngữ đã từng lừa nguyên chủ tu luyện công pháp bị xé rách, tình huống càng nghiêm trọng.

  Bộ công pháp kia là Đường Chấn Bình cho nguyên chủ, chẳng qua do Đường Tâm Ngữ chuyển giao, mà Đường Tâm Ngữ không thích nguyên chủ, vì thế xé đi làm nguyên chủ nhìn không ra khuyết thiếu mất một tờ, trình tự tu luyện của nguyên chủ không đúng, thân thể tồn tại tai hoạ ngầm rất lớn, chỉ cần có cơ hội sẽ hoàn toàn bùng nổ, cơ hội này chính là chân tướng mà Đường Chấn Bình đối tốt với hắn.

  Tuy linh hồn nguyên chủ đã biến mất, nhưng thống khổ khi bị phản bội vẫn còn tồn lưu trong trí nhớ.

  Bộ mặt Cao Hàn vặn vẹo một lát, mới tạm thời áp được chấp niệm thống khổ của nguyên chủ xuống.

  Những gì nguyên chủ đã gặp, kỳ thật có một nửa chỗ tương tự với y, y cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sau đó tan cửa nát nhà, y biến thành cô nhi, chỉ là không may mắn như nguyên chủ, có cha mẹ nuôi yêu y, từ nhỏ y đã phải tự cấp tự túc, đừng hy vọng người khác phân cho ngươi cái gì, hoặc đối tối với ngươi, đó có thể là mật đường kẹp độc dược, tựa như bác của nguyên chủ, Đường Chấn Bình.

  Cao Hàn lau sạch nước muối sinh lý tràn ra không tự chủ được trên mặt, cất bước rời khỏi khu giải trí có ánh đèn neon đan xen, đi về Đường gia cũng sáng chói tương tự.

  Đường Chấn Bình cùng Đường phu nhân đang trong phòng khách xem tin tức, hình ảnh vợ chồng ấm áp, làm trong đầu Cao Hàn không tự chủ được hiện lên hình ảnh một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ bọn họ, ánh đèn ấm áp màu vàng, cũng không thuộc về nguyên chủ, đây là bầu không khí nguyên chủ nỗ lực một năm cũng không thể chen vào, bởi vì từ lúc bắt đầu sự tồn tại của hắn đã bị cự tuyệt.

  "Cao Hàn, sao cháu đã trở lại rồi, không phải cùng Minh Hạo Tâm Ngữ đi ra ngoài chơi sao?" Đường Chấn Bình nghe được tiếng bước chân quay đầu, nhìn thấy Cao Hàn một mình một người trở về.

  Đường phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, không tỏ vẻ, vị này cùng con cái bà đứng ở cùng trận tuyến, ngầm đối đầu với Cao Hàn, vẻ bên ngoài chỉ là vì Đường Chấn Bình dặn dò qua.

  "Bọn họ còn ở khu giải trí cùng bạn bè chơi đùa, tôi về trước, có chuyện muốn nói một tiếng với bác." Cao Hàn nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo buộc chặt.

  Quần áo trên người y cũng không hợp với dáng người nguyên chủ, đều là Đường phu nhân gọi người đưa tới, không phải lớn hơn một số, thì là nhỏ hơn một số, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ nói.

  Đường Chấn Bình kinh ngạc rũ mi, không phải vì Cao Hàn nói, mà là vì thái độ cùng ngữ khí của y, tựa như đột nhiên có thêm tự tin, mặt mày kiên định nhiều hơn, thiếu đi vài phần ôn hòa.

  "Cháu muốn nói việc gì với ta?" Đường Chấn Bình cảm thấy cháu ngoại đi ra ngoài một chuyến trở về khí chất đều thay đổi.

  "Tôi muốn dọn ra ngoài."

  Cao Hàn nói nhẹ nhàng bâng quơ giống như ném một quả bom vào Đường gia đang tĩnh lặng như nước.

  Đường Chấn Bình bỗng nhiên đứng lên, tỉ mỉ nhìn Cao Hàn, "Vì sao đột nhiên có loại suy nghĩ này, có phải có ai nói gì đó với cháu hay không?" Dứt lời còn liếc Đường phu nhân một cái.

  Là vợ chồng vài chục năm, Đường phu nhân lập tức hiểu ý mà đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại kêu Đường Minh Hạo cùng Đường Tâm Ngữ trở về.

  "Không ai nói gì với tôi, chỉ là ba mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, làm người phải đối diện với lương tâm của mình, bác đối đãi rất tốt với tôi, nhưng tôi không thể luôn làm phiền bác như vậy, trên thực tế một năm nay tôi làm thêm tích cóp không ít tiền, hoàn toàn có thể đi ra ngoài độc lập tự chủ." Cao Hàn đi thẳng vào vấn đề, một quyền đánh thẳng làm Đường Chấn Bình trở tay không kịp.

  "Cháu đi làm thêm? Bác gái không phải mỗi tháng đều cho cháu tiền tiêu vặt sao? Không đủ tiêu cháu có thể nói với bác, không cần dọn ra ngoài." Đường Chấn Bình cũng không muốn y dọn ra ngoài, ông ta không có thói quen làm việc mà không khống chế được.

  "Tiền tiêu vặt bác gái cho tôi đã đặt trong một tài khoản, chưa từng dùng qua, ba mẹ dạy dỗ tôi, bảo tôi không thể yên tâm thoải mái sử dụng tiền tài người khác đưa, Cao Hàn cảm ơn bác, nhưng tâm ý tôi đã quyết." Cao Hàn bình bình đạm đạm nói, y tới chỉ là báo lại, không phải dò hỏi.

  "Sao bác lại là người khác......" Đường Chấn Bình nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt y, không tự chủ được nghĩ đến em gái rời nhà trốn đi, năm đó cũng cố chấp như vậy, một khi đã quyết định sẽ không sửa lại.

  "Cháu thật sự muốn dọn ra ngoài?" Đường Chấn Bình trầm mặt xuống hỏi.

  Cao Hàn gật gật đầu, quyết định này từ khi y kế thừa kí ức của nguyên chủ đã có, ở Đường gia, chuyện gì y đều không làm được.

  Người Đường gia khinh thường nguyên chủ, không chỉ là anh em Đường Minh Hạo, còn có người hầu quản gia  Đường gia, vào phòng nguyên chủ, không bao giờ gõ cửa trước, muốn vào thì vào, hoàn toàn không có riêng tư cá nhân.

  Đường Chấn Bình hít sâu một hơi, "Nếu cháu dọn ra ngoài, chịu khổ chịu nhọc, trong lòng bác sẽ băn khoăn, về sau đi xuống nhìn thấy cha mẹ cháu, sao ta có thể nói với bọn họ?"

  "Cha mẹ cũng nói qua, người trẻ tuổi ăn chút khổ không tính là gì, chịu khổ được giàu sang mới tới, tôi đã không còn là trẻ con, bác không cần lo lắng." Cao Hàn rũ mắt, cha nguyên chủ nói chuyện như vậy, cha mẹ ruột của y kỳ thật cũng từng nói tương tự.

  Đường Chấn Bình nhìn ra được thái độ của y rất kiên quyết, bất kể mình nói gì, đều không thay đổi, điểm này thật sự rất giống em gái mất sớm kia của ông ta.

  "Được, ta đáp ứng."

  "Lão gia, ông......" Đường phu nhân trở về liền nghe được lời trượng phu nói, chau mày, không rõ trượng phu trăm phương nghìn kế mới đem người trở về, sao lại đồng ý cho y dọn ra ngoài.

  Đường Chấn Bình nhấc tay ngăn lại câu nói kế tiếp của bà ta, nói với Cao Hàn: "Bác tôn trọng quyết định của cháu, nhưng có một yêu cầu, cháu dọn đến nơi nào cần nói cho bác biết, mỗi ngày phải báo bình an cho bác, hôm nay đã muộn, dọn đi ra ngoài sớm nhất cũng phải chờ đến mai, bác giúp cháu tìm chỗ ở."

  Cao Hàn gật đầu, "Vâng."

  Cái gọi là báo bình an, chỉ là muốn biết hành tung của y.

  Được cho phép, Cao Hàn trở về phòng.

  Lưu lại Đường Chấn Bình sắc mặt khó coi, còn có Đường phu nhân lo sợ bất an, lấy nhĩ lực của Cao Hàn, đứng ở hành lang tầng hai cũng có thể nghe thấy Đường phu nhân cầu xin Đường Chấn Bình, để sau khi con gái trở về đừng mắng quá tàn nhẫn.

  Lấy tính tình Đường Chấn Bình đương nhiên không có khả năng, việc tốt bị hai người khuấy thành nước đục, Đường Tâm Ngữ náo loạn, bị Đường Chấn Bình cho một cái tát, đêm đó âm thanh khóc nháo tràn ngập Đường trạch.

Chương 2: dọn đi

  "Tiện nhân, nhất định là mày cố ý!" Đường Tâm Ngữ một đêm không ngủ, trong đầu tất cả đều là uất ức cùng nghẹn khuất bị cha ả tát một cái, nghĩ càng nhiều, thì càng hận chết Cao Hàn, Cao Hàn đi tới, ả liền túm người đến hoa viên chất vấn.

  "Cố ý cái gì?" Cao Hàn hỏi lại, biểu tình lạnh nhạt.

  Đường Tâm Ngữ cũng chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt nguyên chủ, càng đừng nói thái độ của y, thấy y không thừa nhận, giơ tay lên muốn đánh y.

  Cao Hàn bắt lấy tay cổ tay ả, "Có phải còn muốn tôi đến trước mặt bác nói tiếp hay không?"

  Trong mắt Đường Tâm Ngữ chớp lóe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc mày thừa nhận đúng không!"

  "Thừa nhận cái gì, thừa nhận cô bảo bạn bè nói chuyện của tôi ra sao?" Cao Hàn nhìn ả chăm chú, nhàn nhạt nói: "Nếu bác biết chuyện này, ông ta sẽ nghĩ như thế nào?"

  Đường Tâm Ngữ nghe y nói như vậy không sợ hãi, cười lạnh nói: "Tiện nhân, mày thật sự cho rằng......"

  "Tâm Ngữ!" Đường Minh Hạo đúng lúc ra ngắt lời ả nói.

  Cao Hàn nhìn về phía Đường Minh Hạo nhảy ra, đã sớm phát hiện người này trốn ở phụ cận nghe lén, không biết đang có tâm tư gì.

  Nhưng nếu hắn không xuất hiện, Đường Tâm Ngữ không chừng sẽ nói hết chân tướng ra.

  Đương nhiên, y sẽ biết nhanh thôi.

  "Tâm Ngữ, đó là anh họ của em, sao em có thể nói như vậy," Đường Minh Hạo đi tới giữ chặt Đường Tâm Ngữ, vẻ mặt không tán đồng, "Còn không mau xin lỗi anh họ?"

  Đường Tâm Ngữ cảm giác được tay bị ca ca dùng sức nhéo một chút, không còn xúc động như vậy, nhưng muốn ả xin lỗi, "Không có khả năng, em sẽ không xin lỗi, hắn hại em bị cha tát một cái, món nợ này em còn chưa tính với hắn, anh, anh không đứng bên này nói giúp em, mà còn bảo em xin lỗi hắn, em cũng ghét anh!"

  Đường Tâm Ngữ nói xong thì tức hộc máu chạy đi.

  "Tâm Ngữ!" Đường Minh Hạo gọi ả một tiếng không được đáp lại, bất đắc dĩ mà nói với Cao Hàn: "Cao Hàn, anh thay Tâm Ngữ xin lỗi em, em đừng so đo với nó, nó bị nhà anh chiều hư, tính tình mới hỏng như vậy, tối hôm qua ở khu giải trí nó nói gì không tốt, ngàn vạn lần em đừng để ở trong lòng, lời nó nói đều không thể đại biểu cho nhà anh, ba mẹ và anh vẫn luôn xem em là người một nhà."

  "Tôi biết." Cao Hàn nói, "Tôi sẽ không vì vậy mà ghi hận nó, anh yên tâm đi."

  Y đương nhiên không ghi hận Đường Tâm Ngữ, người Đường gia có lỗi là nguyên chủ, y với Đường gia không có hận hay không, nhưng y sẽ hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, coi như là báo đáp ân tình y chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, bước đầu tiên chính là dọn khỏi Đường gia.

  Đường Minh Hạo thấy y không giống đang nói dối, gật gật đầu, đi an ủi Đường Tâm Ngữ.

  ......

  Đường Chấn Bình nói muốn giúp Cao Hàn tìm chung cư dọn ra ngoài, buổi tối Cao Hàn hỏi ông ta, Đường Chấn Bình nói với y hôm nay bận quá, còn chưa tìm được, chờ ngày mai nhất định tìm giúp y.

  Cao Hàn không hề ngạc nhiên, y cũng không trông cậy Đường Chấn Bình thật sự giúp y tìm, thật sự để ông ta tìm, hơn phân nửa cũng là nơi cách Đường gia không xa, cho nên đêm đó tự y tìm mấy chỗ.

  "Bác, tự tôi đã xem mấy gian chung cư, giá cả đều không đắt, tôi đều rất thích, nếu không ngài giúp tôi nhìn xem?" Cao Hàn lôi mấy hình chiếu gian chung cư thực tế ảo ra, để Đường Chấn Bình có hiểu biết trực quan.

  Đường Chấn Bình không ngờ y sớm đã chuẩn bị, loại ảo giác không trâu bắt chó đi cày (làm việc vô ích) làm ông ta không vui vẻ gì, trên mặt lại ung dung nói: "Mấy tòa chung cư này nhìn không rộng, vị trí địa lý cũng không tốt, không bằng để bác tìm giúp cháu nơi rộng rãi hơn đi."

  "Một người ở căn nhà lớn không thú vị, thế này là được, tôi muốn tự lập cánh sinh, cũng không trả nổi tiền thuê nhà rộng." Cao Hàn lắc đầu, còn đập tan ý tưởng của Đường Chấn Bình trước đó.

  Đường Chấn Bình nhìn ra y cố chấp, giống nhau như đúc với em gái kia của ông ta, cũng không ôn hòa giống như đúc.

  "Vậy cái này đi."

  Đường Chấn Bình tùy ý chỉ gian chung cư cách Đường gia gần nhất kia.

  "Nếu cháu muốn tự lập cánh sinh, bác chiều theo ý cháu, tuy nhiên chuyện cháu đã đáp ứng cũng đừng đổi ý."

  "Tôi sẽ tận lực, bác." Cao Hàn đương nhiên không có khả năng thật sự mỗi ngày báo hành tung cho ông ta.

  Nửa giờ sau, Cao Hàn từ trên lầu vác cái bao xuống dưới, thứ quan trọng nhất của nguyên chủ tất cả đều ở chỗ này.

  "Cần đi nhanh như vậy sao?" Đường Chấn Bình không vui nói, bắt đầu từ ngày hôm qua, ông ta đã cảm thấy có thứ gì đó đang thoát ly khỏi khống chế của ông ta.

  "Sắp khai giảng, tôi muốn nhanh chóng ổn định." Cao Hàn nói.

  Lời này hợp tình hợp lý, Đường Chấn Bình cũng không thể nói lại cái gì.

  Cao Hàn vừa đi, Đường Tâm Ngữ liền thịch thịch thịch chạy xuống, vốn muốn lớn tiếng mắng Cao Hàn, nhìn đến mặt không biểu cảm của Đường Chấn Bình, cúi đầu nháy mắt biến thành mèo con dịu ngoan, "Phụ thân, Cao Hàn cứ đi như vậy, vạn nhất hắn chạy thì làm sao bây giờ?"

  Đường Chấn Bình có một loại bướng bỉnh với người đối diện, ra cửa bên ngoài, con cái chỉ có thể gọi hắn là phụ thân, không thể gọi là cha, phảng phất như vậy là có thể tăng địa vị vậy.

  "Hắn không chạy được, con quản tốt chính mình là được." Đường Chấn Bình nói xong về thư phòng.

  "Mẫu thân." Đường Tâm Ngữ làm nũng với Đường phu nhân.

  Đường phu nhân sờ sờ đầu ả, "Nghe phụ thân con nói, đừng làm hỏng chuyện tốt của anh con, bằng không phụ thân con lại tức giận, tối hôm qua mẫu thân giữ được cho con, lần sau thì chưa chắc."

  "Đã biết." Đường Tâm Ngữ không tình nguyện mà đồng ý, quay người lại lại lộ ra biểu cảm không cam lòng.

  Đường Minh Hạo thấy được, không nói gì thêm.

  ......

  Cao Hàn chọn chung cư, nội thất đều có sẵn, xách bao theo là có thể trực tiếp vào ở, từ nhà ga xe buýt bay bên cạnh Đường gia, chỉ mười phút là đến.

  Thời gian ngắn không có nghĩa là Đường gia ở gần đây.

  Địa cầu năm 3510, khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, tuy so sánh vẫn kém thế giới tương lai, nhưng kỹ thuật thực tế ảo đã phổ cập toàn thế giới, điện thoại thời trước bị đào thải, thay thế là máy truyền tin giống quang não.

  Tùy thời tùy chỗ có thể gọi video, còn có thể trực tiếp lên mạng, không cần về nhà lên mạng, đây là đột phá lớn nhất của thế kỷ mới.

  Đột phá thứ hai chính là xe buýt trên không trung, là phương tiện giao thông nhanh nhất phát triển trước mắt, hiện tại đã trở thành thứ ảnh hưởng nhất trên phạm vi toàn cầu, phương tiện giao thông được sử dụng nhiều nhất, từ cực nam thành phố Thanh đến cực bắc, chỉ cần nửa giờ, mọi người đi ra ngoài thậm chí không muốn lái xe, trừ bỏ nhà giàu có tiền, họ đều có xe huyền phù (xe bay), là loại phương tiện đồng dạng có thể đi lên tuyến đường trên không trung.

  Cửa chung cư có một người đàn ông đang chờ y, nhìn thấy y đi tới lập tức đi đến trước mặt Cao Hàn, "Xin hỏi là Cao tiên sinh sao?"

  "Là tôi." Cao Hàn gật đầu.

  Nam nhân nhìn y truyền thông tin thân phận, xác nhận không nhầm liền mở cửa lớn chung cư, một bên móc một văn kiện trong túi công văn, "Đây là hợp đồng cho thuê chung cư, ngài xem một chút, nếu không có dị nghị nào khác, ngài ký tên ở đây, còn chỗ khác cần ký tên là chuông điện tử......"

  Người đàn ông thao thao bất tuyệt mà nói một đống, chỉ thấy Cao Hàn tùy ý lật xem một chút, móc bút ra dứt khoát lưu loát viết xuống tên của mình, hắn nhìn rõ ràng y không nhìn kỹ hợp đồng.

  "Sao vậy, không phải còn chuông điện tử phải ký vào sao?" Cao Hàn ký xong thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, lông mày khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi.

  "À......" Nam nhân phản ứng lại, lại lấy thêm một phần chuông điện tử để y ký.

  Cao Hàn cũng lưu loát ký tên, kỳ thật y đoán được người đàn ông này nghĩ cái gì.

  Là một luyện linh giả hàng thật giá thật, liếc mắt một cái, y đã biết toàn bộ nội dung hợp đồng, chỉ là thế giới này rốt cuộc đa số là nhân loại bình thường, tu luyện giả có gióng trống khua chiêng, cũng không dám phá vỡ cân bằng giữa nhân loại bình thường cùng tu luyện giả, cho nên vẫn có đại đa số nhân loại không biết thế giới này còn có một loại luyện linh giả chiến đấu với trời.

  Cha mẹ nuôi nguyên chủ chính là một trong số đó, bọn họ chỉ mơ hồ phát hiện có chút khác thường, nhưng chân chính để bọn họ nói ra, lại hoàn toàn không biết gì cả.

_____________________________________

Chào mừng mọi người tới với Khí thiếu tu tiên, mình là Hunt, editor, truyện này rất hay mình có thể đảm bảo, hy vọng mọi người có thể ủng hộ, và cũng hy vọng mình có thể chiến đấu được đến cuối cùng, 700 chương không có H 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro