Chương 13: Đường Chấn Bình uy hiếp/ Chương 14: Cao Hàn quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 Đường Chấn Bình uy hiếp

  Cao Hàn trở lại thành phố Thanh ngày hôm sau, gửi pháp khí người đầu tiên muốn mua ra ngoài, buổi chiều thì chạy tới Đường gia, hôm nay là ngày y và Đường Chấn Bình hẹn trước.
 
  Một nhà bốn người của Đường Chấn Bình đều ở đó, Đường Tâm Ngữ không giống dĩ vãng, vừa thấy Cao Hàn là làm y khó xử, ngược lại cười tủm tỉm đứng ở cửa nghênh đón. 
 
  Trong lòng Cao Hàn lập tức bật đèn đỏ, Đường Chấn Bình lại tính toán làm gì đây, thẳng đến khi ngồi xuống, y mới biết Đường Chấn Bình lần này cầm trong tay quân bài gì.

  "Cao Hàn à, một năm trước bác nhận cháu từ thành phố Thanh, không cho cháu liên hệ với cha mẹ nuôi, hẳn cháu sẽ không ghi hận bác chứ, dù sao bác cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu." Đường Chấn Bình cười tủm tỉm mở miệng.

  "Ngài là bác, sao tôi lại ghi hận bác." Cao Hàn rũ mắt, cơ bản đã biết mục đích của Đường Chấn Bình, trong mắt mang sát ý nhàn nhạt.

  "Không có thì tốt, đã một năm rồi, bác cũng cảm thấy có lỗi với cháu, để bồi thường cho cháu, bác đã để cha mẹ nuôi cháu tới đây, bây giờ hẳn đã đến khách sạn, chờ ăn bữa cơm xong, cháu trở về ngẫm lại cho kĩ, sáng mai đến gặp bọn họ, một năm không gặp, chắc cháu cũng rất nhớ bọn họ." Đường Chấn Bình gắp một đũa đồ ăn cho y, là đồ ăn nguyên chủ không thích, "Mấy ngày tiếp theo ăn nhiều một chút, mang cha mẹ nuôi cháu đi ra ngoài chơi một chút."

  Hai lần đánh và uy hiếp liên tiếp, Cao Hàn nheo mắt, Đường Chấn Bình gọi y trở về, quả nhiên không có khả năng là chuyện tốt, còn dám đón cha mẹ nuôi nguyên chủ tới.

  Bữa cơm này trừ Cao Hàn, bốn người Đường gia đều ăn vô cùng vui vẻ.

  Trước khi đưa Cao Hàn ra cửa, Đường Chấn Bình còn vỗ vỗ bờ vai của y, nói lời thấm thía: "Chờ ở cùng cha mẹ nuôi xong, bác cháu ta lại hẹn nhau tiếp, nói hết những lời trong lòng, đêm nay để tài xế đưa cháu về đi."

  Cao Hàn cụp mi rũ mắt, rõ ràng cảm nhận được áp lực Đường Chấn Bình tạo ra trên người mình, không chỉ là trên vai, "Tôi đi đây, bác."

  Đường Chấn Bình cười gật gật đầu, nhìn xe huyền phù chở Cao Hàn rời đi, ý cười trong mắt tan đi một chút, cuối cùng hóa thành lạnh băng.

  Lần cảnh cáo đêm nay hữu dụng thì tốt, nếu còn không dùng được, vậy không thể tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn, rốt cuộc cũng là cháu ngoại hắn, không đến bước này, hắn cũng không muốn xé rách mặt.

  Tài xế Đường gia đưa Cao Hàn đến tầng dưới chung cư, quay người lại, sắc mặt Cao Hàn trầm như nước.

  ......

  Cha mẹ nuôi nguyên chủ bị Đường Chấn Bình an bài ở khách sạn Đường gia đầu tư, ở phòng tổng thống xa hoa, hai vợ chồng không phải chưa từng ở nơi như vậy, nhưng chưa bao giờ mất tự nhiên thế này.

  "Quyên Nhi, bà nói vì sao Đường Chấn Bình đột nhiên đón chúng ta tới, có phải Tiểu Hàn ở nhà hắn xảy ra chuyện gì hay không, hơn nữa không phải hắn không cho chúng ta liên hệ với Tiểu Hàn sao, lần này thay đổi chủ ý, có phải đang có tính toán gì?" Tới tuổi trung niên nhưng cha Cao lại vẫn có gương mặt hàm hậu như cũ, đang vây quanh vợ mình hỏi không ngừng, hoàn toàn nhìn không ra ông đã từng là thương nhân chìm nổi trong thương trường vài chục năm.

  "Ông không thấy phiền à." Mẹ Cao vẫn còn phong độ, hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn như mới 30 tuổi, bị cha Cao ồn ào phiền chết, đôi mắt phượng trừng qua.

  Cha Cao cười rộ ha ha, bị mắng còn chẳng biết xấu hổ tiến đến trước mặt bà, vỗ nhẹ phía sau lưng bà, "Đừng tức giận, tức hại thân mình, trên mặt dễ dàng có nếp nhăn, bà xem khóe mắt có nếp nhăn dài ra rồi, sau khi trở về nhất định phải bảo dưỡng cho tốt."

  Mẹ Cao vừa muốn mắng ông, đột nhiên ngơ ngác nhìn cửa, trong ánh mắt nhanh chóng gợn nước, đẩy cha Cao ra, đi đến trước mặt Cao Hàn vừa đột nhiên xuất hiện, trực tiếp ôm lấy y, "Con của ta, gầy quá, đám khốn kiếp của Đường gia kia, lúc trước nói thì hay lắm bảo sau khi nhận con sẽ chiếu cố cho con, vậy mà nuôi con gầy như vậy, nếu không phải là...... bà già này nhất định không tha cho bọn họ."

  Cả người Cao Hàn ứng đờ, trừ ký ức khi còn nhỏ, y rất ít khi thân mật với người khác như vậy, càng đừng nói ôm, độ ấm trên người mẹ Cao, còn có hơi nóng khi nói chuyện, gắt gao bao vây y, xa lạ lại không được tự nhiên cùng lúc, lại khiến y giống như trở lại cơ thể mẹ ấm áp.

  Trong lòng Cao Hàn than thở một tiếng, đây là cảm giác có người quan tâm sao.

  "Con ơi con ơi," Cha Cao đứng ở phía sau mẹ Cao, ngây ngô cười hề hề nhìn Cao Hàn đang đặt cằm trên vai mẹ Cao, phụt một tiếng, nước miếng phun lên mặt y, "Bộ dáng bây giờ của con thật buồn cười."

  Cao Hàn sờ mặt, ký ức trong đầu về cha Cao lập tức mãnh liệt tràn ra, càng suy nghĩ, càng rõ ràng tựa như việc mới phát sinh hôm qua.

  Rốt cuộc nhớ được nguyên nhân cha Cao dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cha Cao làm giàu nhờ có duyên với một món đồ cổ mấy ngàn năm trước, năm đó, cha Cao tuổi còn trẻ mua một bầu rượu ở chợ đồ cổ, người bán nói là đồ sứ triều Tống, có hơi thở tiên nhân, cha Cao lập tức tin.

  Sau khi về nhà rửa sạch sẽ bầu rượu, còn rót rượu vào bên trong, cả nhà già trẻ đều chia ra uống một ly, nói là có thể dính tiên khí cổ nhân, sau đó mẹ Cao tìm chuyên gia giám định, chuyên gia nói là bình đựng nước tiểu thời Tần, tuy là sự thật, nhưng một lời khó nói hết, điều duy nhất khiến người ta vui mừng chính là, Cao gia dựa cái bình nước tiểu này một đêm phất nhanh.

  Cao Hàn không vui mừng nổi, y tình nguyện không nhớ ra sự thật mình đã từng uống nước tiểu cổ nhân này, ếch ngồi đáy giếng, tính cách cha Cao có thể thấy được không đáng tin cậy cỡ nào, Cao gia sau mười mấy năm, có thể đạt tới thành tựu này, công thần chân chính là mẹ Cao còn đang ôm y chưa buông tay.

  Tính cách mẹ Cao sấm rền gió cuốn, làm việc nói một không nói hai, tâm tư lại tinh tế, trong việc làm ăn chính là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng bà cũng không giống những người phụ nữ mạnh mẽ khác xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, mà là yên lặng làm người phụ nữ sau lưng cha Cao, bà mới là người làm chủ chân chính ở Cao gia.

  Cao Hàn đặt tay lên lưng mẹ Cao, nhẹ nhàng cười, ban đầu y cũng không muốn tham gia vào thế giới cha mẹ nuôi nguyên chủ, vì y là người đi đâu cũng chỉ có một mình, y sợ một khi mình cảm nhận được tình thân ấm áp, thì không muốn buông tay, bây giờ, y lại thay đổi chủ ý.

  Đôi vợ chồng này một lòng đều đặt trên người con nuôi, không vì một năm chia lìa mà có nửa điểm xa lạ, ở trong lòng bọn họ, y chính là con trai bọn họ, còn có lý do gì để xa cách, thật sự làm vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ phát hiện, nói không chừng còn suy nghĩ miên man, cuối cùng vì thành toàn cho y mà áp chế tình cảm của mình, cho nên, cứ thuận theo tự nhiên đi.

  "Con ơi, mặt con sao trở nên trắng như vậy, mịn như vậy, con dùng cái gì bảo dưỡng?" Cha Cao đột nhiên nắm một bên mặt Cao Hàn, "Nói cho cha, để mẹ con cũng bảo dưỡng một chút, nếp nhăn bà ấy đang nhiều hơn rồi."

  Bầu không khí tốt lành ấm áp, cứ như vậy bị cha Cao phá hủy, Cao Hàn còn chưa kịp phản ứng, mẹ Cao đã dẫm cha Cao một chân trước, cha Cao ngao ngao mà kêu một tiếng.

  "Ông không nói lời nào cũng không ai coi ông là người câm hết!" Mẹ Cao trừng ông ta một cái, nhìn ông biểu hiện như đứt một chân, không thể nhịn được nữa, "Giả vờ cái gì mà giả vờ, tôi đâu có thật sự dẫm xuống."

  Cha Cao lập tức không giả vờ nữa, "Vợ ơi, tôi đây cũng là vì tốt cho bà, không bảo dưỡng tốt, về sau người khác nói bà là bà thím già, tôi lo lắng sẽ xông lên liều mạng với họ, cho dù là phụ nữ nói bà cũng vậy."

  Mẹ Cao bất lực thở dài, mặt ngoài cảm thấy không thể nề hà với sự ấu trĩ của ông, trên thực tế khóe miệng vẫn luôn giương lên, "Được rồi, dừng chọc cười ở đây, nên nói việc chính."

  Mẹ Cao đứng đắn lên, khí chất cả người đều thay đổi, cha Cao cũng không dám lộn xộn nữa, giống cún ngoan đứng ở bên người bà.

  "Tiểu Hàn, Đường Chấn Bình có phải nói gì cho con hay không, một năm trước còn không cho chúng ta liên hệ với con, đột nhiên đón chúng ta tới, tuyệt đối hắn không phải người bảo tâm như vậy, có phải muốn mượn chúng ta uy hiếp con hay không?"

Chương 14: Cao Hàn quyết định

  Cao Hàn lại lần nữa lau mắt mà nhìn mẹ Cao, người có thể nghĩ đến như vậy, tuyệt không phải người thông minh bình thường, y thậm chí hoài nghi, Cao gia kỳ thật có thể nâng cao thêm một bước, chỉ là mẹ Cao biết rõ đạo lý không thể tham đến mức rắn nuốt voi, lấy tình hình bên trong của Cao gia, không khống chế được nhiều tiền tài hơn, cho nên mới áp chế Cao gia, thỏa mãn với hiện trạng ngay lúc đó.

  "Ông ta có việc nhờ con, cần con gật đầu đáp ứng, cha mẹ là uy hiếp của con, ông ta cũng chỉ có phương pháp này có thể làm."

  "Nhưng đây là cách hữu hiệu nhất, Đường Chấn Bình không ngốc, lúc trước chỉnh Cao gia, không phải đã làm rồi hay sao, cùng chiêu hữu dụng, hắn không cần thiết nghĩ thêm chiêu khác." Mẹ Cao hừ lạnh một tiếng.

  Cao Hàn kinh ngạc nhìn bà.

  Mẹ Cao tựa hồ đặc biệt thích nhìn bộ dạng y thoạt nhìn ngây ngốc thế này, giống cha Cao xoa bóp gương mặt y, "Có phải cho rằng mẹ không biết hay không, ba mẹ con tung hoành thương trường nhiều năm, nếu vấn đề nhỏ này cũng nhìn không ra, cũng không có mặt mũi nói mình từng lăn lộn, à, ba con thì thôi, coi như mẹ chưa nói qua."

  "Vợ ơi ~" Cha Cao u oán nhìn mẹ Cao.

  Cao Hàn cười, có cha mẹ tính cách như thế này, khó trách tính cách nguyên chủ lại mềm mại ấm áp như ánh mặt trời.

  "Con trai, nghe mẹ khuyên một câu, cái lão khốn Đường Chấn Bình, hắn tiêu phí trắc trở lớn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, nếu vì làm con đáp ứng hắn một việc, con ngàn vạn lần đừng đáp ứng, tuyệt đối không có chuyện gì tốt, thậm chí có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, ba mẹ bên này con không cần lo lắng, chúng ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, cùng lắm thì dọn đến nơi hắn không tìm thấy." Mẹ Cao lôi kéo Cao Hàn nói.

  Cao Hàn lắc đầu, "Mẹ, thế giới này không phải đơn giản như mẹ tưởng, lấy địa vị của Đường Chấn Bình, cho dù hai người chạy đến chân trời góc biển, hắn cũng có thể tìm ra."

  Sắc mặt mẹ Cao hơi đổi, kỳ thật bà mơ hồ cảm giác được, ở đỉnh quyền quý của nhân loại, hẳn là còn một loại quyền thế không nhìn thấy được, điều bà không ngờ là, con trai đã lẫn lộn trong đó, "Là quỷ quái sao?"

  Cao Hàn buồn cười, mẹ Cao hiếm khi mơ hồ một lúc, "Không phải, bây giờ còn chưa thể nói cho hai người, nhưng con bảo đảm, không lâu nữa đâu."

  "Con muốn đáp ứng điều kiện của Đường Chấn Bình?" Mẹ Cao nhạy bén đến không giống người.

  Trong mắt Cao Hàn không tự chủ được lộ ra sự kinh ngạc liền nói đáp án cho mẹ Cao.

  Mẹ Cao trầm mặc xuống.

  "Vơi ơi, con ơi, hai người rốt cuộc đang nói cái gì?" Vẻ mặt Cha Cao mê mang, hoàn toàn ở ngoài cuộc.

  "Không có gì cha, cha và mẹ đi về trước đi, chờ việc bên này con xử lý xong, con lại đón hai người tới, con còn có lễ vật muốn tặng hai người." Số lần Cao Hàn cười hôm nay, so hai mươi mấy năm quá khứ còn nhiều hơn.

  "Được được được, vậy cha sẽ chờ con đến đón chúng ta, còn lễ vật nữa." Cha Cao rất vui mừng.

  Chờ Cao Hàn đi, cha Cao lập tức mặt mày ủ ê, "Bà ơi, con trai trở nên yên lặng hơn so với trước kia, nhưng lại trầm ổn hơn, bà nói đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"

  "Không có gì không tốt, cuộc sống nó không giống trước kia, không thể lại giống như trước tùy theo ý mình, chúng ta làm cha mẹ, nếu không thể mang cho nó cuộc sống an nhàn, chỉ có thể tận lực không làm vướng chân nó, nó đã trưởng thành, có ý kiến của riêng mình, chúng ta phải tin tưởng nó." Mẹ Cao từ trong mắt Cao Hàn thấy được quyết tâm kiên định không đổi, đây cũng là nguyên nhân bà không nói gì nữa.

  Cằm cha Cao dựa vào vai bà, "Tôi thương tâm."

  "Ông có cái gì để thương tâm?" Mẹ Cao liếc mắt nhìn ông.

  "Con nhỏ trưởng thành, thì không cần chúng ta nữa."

  Mẹ Cao trầm mặc, bà không biết nói làm sao.

  "Hơn nữa, nó còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc làm sao da trắng trẻo mịn màng đã đi rồi!"

  Mẹ Cao cảm thấy tính tình bà kém đi không phải bởi vì thời kỳ mãn kinh, mà là da người nào đó càng ngày càng ngứa, thế cho nên bà không khống chế được chính mình.

  Trưa hôm đó Cao Hàn rời khỏi khách sạn liền gọi điện cho mẹ Cao, Đường Chấn Bình yêu cầu có thể trói buộc nguyên chủ, có thể trói buộc cha Cao mẹ Cao yêu con trai, lại trói buộc y không được làm theo ý mình, biết bọn họ đã an toàn về trong nhà, y an tâm hơn rồi.

  ......

  Ban đêm ở thành phố Thanh đèn đuốc sáng trưng, một tòa biệt thự tráng lệ huy hoàng, một đám người trẻ tuổi đang tổ chức tụ hội, người được mời tất cả đều là con cháu quyền quý ở địa phương, xuất thân bối cảnh thương nhân tựa như Đường Minh Hạo và Đường Tâm Ngữ, tại cuộc tụ hội này địa vị chỉ như người thường.

  "Tô Chu Hà, nghe nói gần đây cậu đào ra vài pháp khí không tệ, lấy ra cho mọi người nhìn một cái thế nào?" Hà Định nằm ở trên ghế bên ngoài, trong tay nâng ly Bloody Mary đột nhiên mở miệng.

  Tô Chu Hà lập tức nhìn về phía Phạm Nhân, hắn né tránh một chút, sắc mặt trầm xuống.

  "Sao nào, pháp khí đến mức không dám để người thấy sao?" Hà Định và Tô Chu Hà từ trước đến nay không hợp, thấy hắn chậm chạp không phản ứng, càng hùng hổ doạ người thêm.

  Thấy lực chú ý của mọi người đều ở trên người mình, Tô Chu Hà khẽ cười nói, "Sao có thể, tuy nhiên chỉ là một thứ nho nhỏ, không có gì đặc biệt, mọi người muốn xem thì xem, pháp khí ai chẳng có, đợi lát nữa cậu cũng có thể lấy pháp khí mới vào tay ra nhìn một cái."

  Dứt lời Tô Chu Hà lấy một thanh pháp khí hạ cấp ra, tùy tay vung lên.

  Kết quả mọi người vừa thấy là pháp khí hạ cấp, tuy có phù đương trung cấp trong đó, nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là một thanh pháp khí hạ cấp, đại đa số người lập tức mất đi hứng thú.

  "Xem ra thật đúng là chẳng ra gì." Hà Định cười nhạo, "Vậy để mọi người xem pháp khí của tôi, đây chính là pháp khí trung cấp công kích hiếm có."

  "Oa, còn có đến ba cái phù đương, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba cái, đây là pháp khí ai luyện chế, cũng quá lợi hại." Một khi ra tay lập tức có người muốn nịnh bợ Hà Định, nịnh vang ầm mĩ.

  "Đúng thế đúng thế, pháp khí trung cấp hai phù đương còn khó tìm, đừng nói ba cái."

  "Pháp khí không đặc biệt làm sao không biết xấu hổ lấy ra, tôi lại không giống......" Lời Hà Định còn chưa nói xong, có hai người đột nhiên đi vào hoa viên, tức khắc mắt hắn sáng ngời, không nói hai lời đi qua, còn đẩy người khác ra, "Viên thiếu!"

  Vừa nghe đến hai chữ Viên thiếu, mặt mọi người đồng loạt lộ vẻ lấy lòng, đồng thời vây quanh, Tô Chu Hà đứng tại chỗ ngược lại có vẻ hành xử khác người.

  "Viên thiếu, vị này chính là?" Hà Định liếc mắt một cái liền phát hiện Viên thiếu đối đãi với thiếu niên bên người rất khác biệt, khách khí còn mang theo kính sợ và lấy lòng, người có thể làm Viên thiếu cũng lấy lòng, sợ chỉ có từ nơi đó tới.

  "Anh, đem pháp khí cho tôi xem." Thiếu niên đột nhiên mở miệng.

  Hà Định cho rằng đối phương đang nói chuyện với mình, ôm pháp khí đi đến trước mặt thiếu niên, vừa muốn dâng lên, thiếu niên thờ ơ mà nhìn hắn, "Chắn tầm mắt ta làm gì, cút ngay, ta gọi hắn!" Đôi mắt thình lình nhìn Tô Chu Hà.

  Sắc mặt Hà Định lập tức xanh trắng đan xen, thiếu niên tự mình đi qua trước mặt hắn, tựa như hắn là khối không khí.

  Tô Chu Hà nhìn thiếu niên còn mang gương mặt non nớt, đưa pháp khí cho hắn.

  Thiếu niên cẩn thận mà nhìn pháp khí một lúc, đánh giá hai chữ không tồi, liền ném cho Tô Chu Hà, đi lên còn nghiêm túc nói một câu, "Đây là lần thứ hai tôi thấy pháp khí hạ cấp luyện chế ra phù đương trung cấp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro