Chương 9: Kẹo sữa đại bạch thỏ/ Chương 10: Đoạt đường làm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Kẹo sữa đại bạch thỏ

  Nơi nguyên chủ làm thêm là một siêu thị cỡ trung, chia ra ca sáng và ca chiều, nguyên chủ phụ trách ca chiều, bởi vì bề ngoài đẹp, khiến nữ chủ nhân của siêu thị yêu thích, chỉ cần nguyên chủ xin nghỉ, chưa từng không đáp ứng, tuy nhiên nguyên chủ vẫn luôn chăm chỉ, trên thực tế cũng chưa xin nghỉ bao nhiêu lần.

  Cao Hàn đi vào siêu thị, đã bị một nam nhân liếc trắng mắt, hắn là giám đốc siêu thị, phụ trách quản lý mọi việc lớn lớn bé bé của siêu thị, bao gồm nhân viên cũng do hắn điều hành, chỉ có một người nói không được, đó chính là nguyên chủ.

  Nữ chủ nhân thiên vị nguyên chủ, công việc của hắn luôn luôn là nhẹ nhàng nhất, giờ công cũng không dài, lại lấy tiền lương cao nhất, cũng khó trách người ta sẽ ghen ghét.

  "Đây không phải Cao Hàn của chúng ta sao, mấy ngày không thấy được bóng người, cả người cũng không mời nổi, còn tới ca chiều làm cái gì."

  Giám đốc nam giọng điệu âm dương quái khí, nhưng người chung quanh đã thấy nhiều không trách, người đẹp dù sao cũng có thể làm người khác kiên nhẫn và khoan dung nhiều hơn, hơn nữa Cao Hàn trước kia đi làm tuy được bà chủ thiên vị, con người lại rất chăm chỉ, cho nên trừ giám đốc nam, nhân viên khác đều rất thích Cao Hàn.

  Có nhân viên tiến đến bên người Cao Hàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cao, đừng để ý, giám đốc gần đây mới bị bà chủ răn dạy, trong lòng không thoải mái, cậu không phải người thứ nhất bị hắn nói."

  Cao Hàn quay đầu nhìn về phía nữ sinh báo tin cho y, nữ sinh phụ trách quầy thu ngân, tên Trương Tử San, lúc y cúi đầu, mặt đối phương không biết vì sao lại đỏ ửng.

  "Tôi đi làm việc đây." Trương Tử San nói xong đỏ mặt chạy.

  Cao Hàn không hiểu ra sao, bây giờ không phải đang đi làm sao, hơn nữa y còn muốn hỏi đối phương bà chủ ở nơi nào, hắn hôm nay tới kỳ thật là để từ chức.

  "Này, tôi đang nói với cậu đấy." Giám đốc thấy y xa cách, vốn dĩ trong lòng nén giận, tiến lên muốn cùng y lý luận lý luận.

  "Bà chủ ở đâu?" Cao Hàn hỏi.

  Giám đốc ngừng lại, trào phúng nói: "Sao nào, muốn cùng bà chủ mách lẻo sao, đừng ỷ vào mình đẹp, là muốn mê hoặc bà chủ, loại người giống như cậu này......"

  Cao Hàn xoay người đi tìm nhân viên khác dò hỏi, có nhân viên già nói cho hắn, hai ngày nay bà chủ vì việc của siêu thị đang chạy ở bên ngoài, phỏng chừng phải ngày mai mới có thể trở về, việc từ chức tạm thời không làm được, nhìn mọi người đang bận rộn, gần đây siêu thị đang thực hiện hoạt động giảm giá đặc biệt, lưu lượng khách nhiều gấp vài lần so với ngày thường, một đại nam nhân như y cũng không thể đứng không làm gì, đành phải vén tay áo bắt đầu làm.

  Giám đốc không tìm thấy cớ trào phúng y, siêu thị lại bận rộn, quyết định trước mắt bỏ qua việc này, quay đầu sẽ nói lại sau.

  Siêu thị Thiên Thiên lần này chiết khấu xuống giá thấp hơn nhiều so với dĩ vãng, rất nhiều khách quen nghe tin mà đến, kệ để hàng trong siêu thị cơ hồ cách một hai giờ phải đặt hàng mới lên.

  Cao Hàn sức lực lớn, không đến nửa giờ đã lấp đầy hàng mấy kệ xung quanh, giám đốc muốn tận dụng mọi thứ mắng y cũng chưa có cơ hội xuống tay.

  "Có đại bạch thỏ hay không?"

  Một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai Cao Hàn, Cao Hàn bỗng nhiên quay đầu lại liền bắt gặp một khuôn mặt như trăng sáng giữa trời quang, nam nhân áo đen quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai đen, quả thực là cực kì đẹp trai, ánh đèn phía sau phảng phất thành hiệu ứng ánh sáng cho hắn, sắc đẹp tuấn dật phi phàm, có thể nói nam nữ già trẻ đều ăn.

  Cao Hàn liếc mắt nhìn lại một cái, phát hiện nam nữ gần đó nhìn lén hắn tuyệt đối không ít hơn mười người, có vài người thậm chí cố ý đẩy xe cọ lại đây, mặt ngoài là ở mua sắm, kỳ thật là đang trộm ngắm nam nhân.

  Đương nhiên, y cũng không biết mình cũng là một mục tiêu để người khác ngắm trộm.

  "Nơi này là siêu thị, không bán thỏ trắng." Cao Hàn lui ra phía sau hai bước, kéo ra một khoảng cách với hắn.

  Nam nhân cười ra tiếng, tò mò đánh giá y, "Ta nói là kẹo sữa đại bạch thỏ, có không có không?"

  Bên tai Cao Hàn đỏ một chút, ngay sau đó bình tĩnh nói: "Để tôi tìm xem sao."

  Nam nhân giống như là phát hiện đại lục mới gì đó, nhìn chằm chằm lỗ tai y, như hình với bóng, thẳng đến khi Cao Hàn đi đến kệ để hàng cách vách, ánh mắt sáng quắc mới biến mất.

  Trong lòng Cao Hàn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật ánh mắt người nam nhân này làm y cảm thấy cảm giác như bị nhìn thấu, làm một người đã từng trải công việc ngầm, y cũng không thích bị người nhìn thấu.

  Đột nhiên, hắn lại phát hiện tầm mắt sáng quắc kia dừng phía sau, vừa nhấc đầu là nhìn thấy nam nhân đứng ở một đầu khác của kệ để hàng, lộ ra bàn tay vạch khe hở nhìn y, một đôi mắt đen bóng.

  Cao Hàn trầm mặc một cái chớp mắt, cực kỳ bình tĩnh thả một bao đường lại, ngăn cách tầm mắt đối phương.

  Nam nhân đi tới lại hỏi y: "Có hay không?"

  "Đã không còn," Cao Hàn cướp nguyên chủ ký ức, "Kẹo sữa đại bạch thỏ một tháng trước đã bán hết rồi, xưởng cũng đình chỉ sản xuất, sau này phỏng chừng sẽ không có lại, kẹo sữa này cũng không tồi, cũng chỉ khác một chữ, nếu không ngài thử cái này đi, hương vị hẳn là không khác biệt lắm."

  Nam nhân nhìn kẹo sữa tiểu bạch thỏ trên tay y, cười lắc đầu: "Không được, ta chỉ cần kẹo sữa đại bạch thỏ, kẹo sữa khác vô dụng, áp không được."

  Cao Hàn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái, thấp huyết...... Áp?

  Nam nhân thở dài, "Lại phải tìm tiếp."

  Cao Hàn nghe hắn nói như vậy, còn tưởng hắn phải đi, kết quả nói xong còn đứng trước mặt y, ánh mắt lướt qua gương mặt đẹp đến quá phận của hắn, "Còn có việc sao?"

  Nam nhân lại cười, không biết vì cái gì, Cao Hàn cảm thấy tươi cười của hắn có điểm cổ quái, ý niệm này còn chưa kịp rõ ràng, đối phương đã nói một câu làm trong lòng y trầm xuống, "Em là luyện linh giả?"

  Cao Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen lộ ra ánh xanh thẫm nhìn thẳng chằm chằm hắn, ý thức được người nam nhân này không giống đang nói giỡn, thấp giọng nói: "Sao anh biết?" Trên người y có cỏ Minh Minh có thể che dấu khí tức của pháp khí.

  "Ngửi được." Nam nhân nói.

  Môi Cao Hàn mấp máy một chút, rốt cuộc cũng không nói ra câu ' anh là chó sao ', tự nói với mình, tuy đối phương không mua đồ, nhưng cũng là khách hàng, "Cho nên anh muốn làm gì?"

  Nam nhân đột nhiên nắm tay y lên cầm, chân thành nói: "Thêm phương thức liên lạc đi, nếu ngày nào đó nhìn thấy kẹo sữa đại bạch thỏ, nhớ nói cho ta."

  Cao Hàn phản ứng lại, tay y đã bị đối phương chộp trong tay, đồng tử hơi hơi co rụt lại, người này không những có thể lặng yên không một tiếng động tới gần y, hiện tại y còn không phát hiện ra động tác của đối phương, rút không ra, "Anh......"

  Nam nhân đã nhanh chóng buông tay y ra, đi mất.

  Trong tay Cao Hàn có thêm một tờ giấy, là số liên lạc hắn lưu lại, siết chặt tờ giấy, đi qua thùng rác, lúc chuẩn bị ném xuống, trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt đối phương, đúng là người cổ quái.

_____________________________________
*Kẹo sữa bạch thố/ bạch thỏ: một loại kẹo sữa lâu đời của Trung Quốc, đã có hơn 80 năm lịch sử phát triển, năm 1972 Tổng thống Mỹ đến thăm Trung Quốc và thủ tướng Trung lúc bấy giờ đã dùng kẹo này làm quà tặng. Loại kẹo nổi tiếng này được xuất khẩu khắp hơn 40 quốc gia. Tuy nhiên vào năm 2008 một số nơi đã nghiên cứu và thấy kẹo này có chứa chất bảo quản độc hại nên nó đã bị cấm xuất khẩu và ngừng sản xuất trong một thời gian.

Chương 10: Đoạt đường làm ăn

  Cao Hàn trở lại chung cư mới nhìn thấy Thái Tinh Hỏa nhắn lại cho y, hỏi y sao đột nhiên đóng cửa hàng, mới nhớ mình đã quên hủy bỏ, Thái Tinh Hỏa vô cùng lo lắng mà gửi tin nhắn thứ hai lại đây.

  "Chủ quán, ngài không biết cửa hàng ngài hiện tại đã nóng bỏng tay rồi sao, bằng hữu tôi muốn mua pháp khí phòng ngự ngài treo trong tiệp, hắn sợ một khi cửa hàng mở, pháp khí đã bị người khác giành trước."

  "Khách hàng sáng nay mua pháp khí, là cậu giới thiệu tới?" Cao Hàn còn tưởng là mình may mắn, lại gặp được một khách hàng không sợ tin đồn.

  "Đúng lúc hắn đang tìm pháp khí, tôi liền giới thiệu hắn đến đây, hắn có tiền nhiều hơn so với tôi."

  "Cảm ơn cậu, tuy nhiên cậu cũng không cần làm như vậy." Cao Hàn một bên trả lời, một bên mở linh võng, nhìn thấy đối phương đánh giá cho mình, người này ở linh võng cấp bậc tương đối cao, hắn đánh giá xong, ảnh hưởng chửi bới của Hạc Vân Phong lập tức bay mất tám chín phần, cửa hàng y lưu lượng cũng từ hơn mười, một lần nữa dâng lên đến mấy trăm.

  "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, tuy nhiên hắn có một yêu cầu nho nhỏ."

  "Yêu cầu gì?"

  "Hắn muốn gặp mặt chủ quán một lần."

  Cao Hàn cũng không ngạc nhiên, nhưng vẫn cự tuyệt, "Gặp mặt thì không thể, bảo hắn lên linh võng, tôi sẽ mở lại cửa hàng."

  Câu trả lời trong dự kiến, Thái Tinh Hỏa chuyển những lời này cho Tô Chu Hà.

  Tô Chu Hà trả lời lại rất nhanh, đối phương không chịu gặp hắn, trong lòng nhiều ít có chút tiếc nuối, "Nếu hắn không chịu, vậy thì thôi."

  Khi hắn lên linh võng, cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư quả nhiên khai trương một lần nữa, quyết đoán chốt đơn.

  Ở nơi bọn họ không biết, có người vẫn luôn thủ sẵn ở cửa hàng của Cao Hàn, tính chờ cửa hàng khai trương một lần nữa sẽ lập tức chốt đơn, kết quả vẫn không nhanh tay bằng người có quan hệ.

  Khi Tô Chu Hà chốt đơn không bao lâu, bằng hữu hắn là Phạm Nhân gọi điện thoại đến.

  "Cậu vừa chốt đơn trong tiệm của Ám Ô kia sao?"

  "Sao cậu biết?" Tô Chu Hà kinh ngạc với tốc độ của bạn tốt.

  "Vừa lúc tôi lên linh võng nhìn thoáng qua, phát hiện cửa hàng lại khai trương, chuôi pháp khí phòng ngự đã bán đi, nên phỏng đoán có thể là cậu hay không, đối phương có đáp ứng gặp mặt không?"

  Tô Chu Hà trả lời: "Không, đối phương thoạt nhìn cũng rất cảnh giác."

  Phạm Nhân xùy một tiếng, "Có thể không cảnh giác sao, nếu sau lưng hắn thật sự có nơi cung cấp lớn, chắc chắn muốn giấu đi không cho người thứ hai biết, cậu nghĩ như thế nào? Muốn tìm người hay không, người này ở thành phố Thanh, đối với chúng ta mà nói, tìm được chỉ là chuyện sớm hay muộn."

  Tô Chu Hà lắc đầu, "Thôi, người này có địa vị gì chúng ta còn không biết, sau này ghé thăm tiệm hắn nhiều một chút, coi như kết giao bằng hữu, tốt hơn là kết thù."

  Đoạn con đường làm ăn của người khác, giống như mối thù giết cha vậy.

  Phạm Nhân không để bụng, Tô Chu Hà đã nhìn ra, dặn dò hắn đừng động tâm tư, nói cho hắn hậu quả nghiêm trọng nhất, hắn liên tục đáp đương nhiên, nhưng có nghe vào hay không, Tô Chu Hà cũng không rõ.

  Cao Hàn đặt pháp khí trong rương ở đại sảnh tầng một, hẹn thời gian với nhân viên chuyển phát nhanh.

  Trước khi ngủ sắp xếp lại những thứ trên người, móc ra tờ giấy kia, bên trên trừ một chuỗi số, còn có một cái tên với bút tích sắc bén, không giống như lúc nam nhân cười, phảng phất như đây mới là tính cách thật của hắn.

  Muốn thêm số liên hệ của hắn hay không, trong đầu Cao Hàn không ngừng hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt hắn, nói thật, y không hiểu lắm, một đại nam nhân cao to như vậy, mà muốn ăn kẹo sữa, lại còn chỉ cần nhãn hiệu đại bạch thỏ, là có khúc mắc gì với đại bạch thỏ sao?

  Cao Hàn xếp một người một thỏ cùng nhau để so sánh, trước sau không cảm thấy người nam nhân này là sẽ là kiểu người yêu quý động vật nhỏ, y ném tờ giấy qua một bên.

  ......

  Ngày hôm sau gửi pháp khí xong, Cao Hàn gọi điện thoại cho Trương Tử San ở siêu thị Thiên Thiên, dò hỏi bà chủ có tới không, có đáp án xác thực thì ra cửa.

  Tới cửa siêu thị Thiên Thiên, Cao Hàn còn chưa đi vào đã nghe được bên trong truyền ra thanh âm đánh nhau, mấy nhân viên nữ đứng ở bên ngoài, sắc mặt nôn nóng nhìn bên trong.

  "Phát sinh chuyện gì?"

  Nhân viên nữ quay đầu nhìn lại thấy y, lập tức lôi kéo cánh tay y, "Tiểu Cao ngươi tới đúng lúc, buổi sáng đột nhiên có một đám người tới nói muốn tìm bà chủ, mới vừa nói hai câu đã động chân động tay, bây giờ bên trong loạn thành một đoàn, cậu mau đi xem một chút, đừng để bà chủ bị thương."

  Cao Hàn lập tức đi vào siêu thị, có một đám người đang náo loạn ở kệ để hàng, thực phẩm phía trên đều bị dẫm nát, giống như một cái bãi rác, y đi qua ném vài người lên mặt đất, lại đi đến hướng một đám người đang cãi nhau trong góc, ' bang ' một tiếng, mặt tên đại ca dẫn đầu bị bà chủ tát một cái.

  "Tao đệt mẹ mày con đàn bà thối!" Đại ca dẫn đầu trong miệng phun ra máu còn kẹp một cái răng, tức giận hung quang ánh lên trong mắt, vung tay lên.

  Trương Tử San bên cạnh sợ tới mức hét lên.

  Cái tát này còn chưa đánh xuống đã bị Cao Hàn bắt được cánh tay, nếu thật sự đánh xuống, mặt bà chủ sợ phải hủy dung.

  "Cút ngay cho bố mày!" Đại ca dẫn đầu quay đầu gào lên.

  Cao Hàn một chân đá vào đầu gối hắn, đại ca dẫn đầu kêu thảm thiết một tiếng quỳ rạp xuống đất, thanh âm lớn đến mức dường như đã vỡ đầu gối, quay đầu muốn gọi thủ hạ đến đây, lại phát hiện bọn chúng không biết từ khi nào đã nằm đầy trên mặt đất kêu rên.

  Cao Hàn lại đá tên đại ca thêm một chân, đối phương như bánh xe lăn đi, thẳng đến khi đụng vào đám thủ hạ mới dừng lại, mấy tên thủ hạ nâng đại ca đã phân không rõ đông tây nam bắc, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn.

  Bà chủ ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng chưa hồi phục.

  "Sao lại thế này? Giám đốc đâu?" Cao Hàn hỏi.

  Trương Tử San vẻ mặt ưu sầu mà giải thích: "Những người này là tới đòi nợ, là do giám đốc hai tháng nay tự mình lấy một số tiền từ tài khoản siêu thị, vì không để bà chủ phát hiện, làm giả sổ sách, nếu không phải...... Nếu không phải bà chủ đột nhiên có việc gấp cần dùng đến số tiền này, cũng sẽ không phát hiện nhanh như vậy."

  "Cho nên siêu thị làm hoạt động giảm giá đặc biệt, không phải vì nâng cao thành tích, mà là muốn giảm bớt tổn thất, bán siêu thị đi sao?" Cao Hàn nháy mắt phản ứng lại.

  Trương Tử San chậm rãi gật đầu, nhân lúc bà chủ không chú ý trộm nói cho Cao Hàn, "Kỳ thật chính bà chủ cũng thiếu nợ."

  "Gọi mọi người vào đi." Bà chủ đã bình phục tâm tình, bình tĩnh nói.

  Trương Tử San lập tức chạy ra gọi mọi người tiến vào.

  "Tình huống hôm nay tình mọi người đã thấy được, siêu thị Thiên Thiên không mở nổi nữa, trên người tôi một phân tiền cũng không có, tiền lương tháng này của mọi người tôi không trả nổi, đồ vật trong siêu thị coi như bồi thường, các vị tự mình đi lấy đi." Bà chủ châm điếu thuốc.

  Có nhân viên dị nghị bị những người khác túm lại, hiện tại loại tình hình này cãi cọ cũng không để làm gì, còn không bằng lấy nhiều đồ một chút.

  Cơ hồ mỗi người đều đẩy hai chiếc xe mua sắm bắt đầu lấy đồ.

  Trương Tử San do dự nhìn Cao Hàn, "Cao Hàn, cậu......"

  "Cậu đi cùng các bác ấy đi." Bà chủ nói với Cao Hàn.

  "Cô muốn bán siêu thị này đi?" Cao Hàn hỏi.

  Bà chủ cười khổ: "Không bán cũng không làm ăn được."

  "Bao nhiêu tiền?" Cao Hàn hỏi.

  Bà chủ không rõ nguyên do ngẩng đầu.

  "Siêu thị này."

  Bà chủ trừng mắt, "Cậu có ý gì, đừng nói cho tôi, cậu muốn mua siêu thị Thiên Thiên, cậu chỉ là một tên học sinh nghèo, cho dù có chút tiền, cậu biết siêu thị này phải bao nhiêu tiền không, nhiều nhất cũng phải hai trăm vạn, bán cậu đi cũng lấy không ra."

  Cao Hàn lập tức quyết định, "Tôi mua, nếu cô đồng ý, bây giờ có thể về nhà lấy hợp đồng lại đây, chúng ta lập tức có thể ký hợp đồng, hai trăm vạn sẽ có ngay lập tức."

  Trương Tử San đứng một bên chưa rời đi lập tức há to miệng, đại khái cảm thấy lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.

______________________________________
Tiểu công xuất hiện (⌒▽⌒)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro