Ký Ức Mờ Ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu đã chạm ngõ, mang theo làn gió se lạnh và những sự thay đổi không mong đợi. Kim Ngọc vừa trở về từ một ngày làm việc căng thẳng và mệt mỏi. Cô bước vào căn hộ của mình với tâm trạng rệu rã, không ngờ rằng sự chờ đợi của mẹ cô lại khiến cô cảm thấy như đứng trước một ngã rẽ quan trọng.

Mẹ cô ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn cô khi Kim Ngọc bước vào. "Kim Ngọc," mẹ cô lên tiếng với giọng nghiêm túc, "Chúng ta cần nói chuyện."

Kim Ngọc cảm thấy một cơn lo lắng xâm chiếm. "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Mẹ cô thở dài, "Con đã đến tuổi kết hôn rồi, và mẹ cùng bố đã lo lắng rất nhiều về điều này. Bố mẹ cảm thấy con đang trì hoãn việc lập gia đình, và điều đó khiến chúng ta rất lo lắng. Chúng ta cũng rất muốn có cháu sớm để vui vầy gia đình. Bố mẹ đang rất đau đầu vì vấn đề này."

Kim Ngọc hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Con hiểu điều mẹ nói. Nhưng con có nhiều kế hoạch và mục tiêu cá nhân mà con chưa sẵn sàng từ bỏ."

Cùng lúc đó, Tuấn Hoàng cũng phải đối mặt với áp lực tương tự từ gia đình. Anh đang ngồi đối diện bố mẹ trong bữa cơm tối, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Bố anh đặt đũa xuống và nhìn anh nghiêm nghị.

"Tuấn Hoàng," bố anh nói với giọng cứng rắn, "Con biết dự án lớn mà con đang thực hiện rất quan trọng. Nhưng nếu con không kết hôn trong thời gian tới, chúng ta sẽ không hỗ trợ con thực hiện dự án nữa."

Tuấn Hoàng cảm thấy như bị sốc, tâm trạng anh trở nên nặng nề. "Nhưng bố mẹ, dự án này rất quan trọng với con. Có thể nào chúng ta tìm cách khác để giải quyết?"

Mẹ anh tiếp lời với vẻ lo lắng, "Chúng ta chỉ muốn con có một kế hoạch ổn định cho tương lai. Kết hôn không chỉ là về cá nhân con mà còn là trách nhiệm đối với gia đình."

Những áp lực từ gia đình đã đè nặng lên tâm trí của Tuấn Hoàng. Anh cảm thấy mình đang bị mắc kẹt giữa sự nghiệp và những kỳ vọng của gia đình.

Cuối tuần đó, cả Kim Ngọc và Tuấn Hoàng đều tìm đến một quán bar sang trọng trong thành phố để giải tỏa căng thẳng. Đêm đó, quán bar như một ốc đảo yên bình giữa sự bão tố của cuộc sống. Ánh sáng mờ ảo và âm nhạc nhẹ nhàng tạo nên một không khí dễ chịu.

Kim Ngọc bước vào quán bar, chọn một góc yên tĩnh và gọi một ly cocktail. Khi cô đang tận hưởng khoảng thời gian một mình, Tuấn Hoàng tình cờ bước vào. Khi ánh mắt họ giao nhau, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên và có phần tò mò.

"Chào Kim Ngọc," Tuấn Hoàng mỉm cười, "Tôi không ngờ gặp bạn ở đây."

"Chào Tuấn Hoàng," Kim Ngọc đáp lại, "Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp bạn ở đây."

Họ quyết định ngồi cùng nhau. Với ly cocktail và rượu vang trong tay, bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn. Cuộc trò chuyện của họ bắt đầu trở nên chân thành khi họ chia sẻ những lo lắng và áp lực từ gia đình.

Khi đêm dần khuya, sự kết nối giữa hai người trở nên rõ ràng hơn. Men trong rượu và sự gần gũi khiến cảm xúc dâng trào. Ánh mắt họ chạm nhau đầy mãnh liệt, và những xúc cảm mãnh liệt dẫn đến một đêm không thể quên. Họ tìm kiếm sự an ủi và kết nối sâu sắc trong nhau, và mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng khách sạn, Kim Ngọc tỉnh dậy với cảm giác lạ lẫm và sợ hãi. Cô nhìn xung quanh và nhận ra mình đang nằm cạnh Tuấn Hoàng. Ký ức về đêm qua chỉ còn lại những mảnh vụn lộn xộn.

Kim Ngọc ngồi dậy, cảm thấy lo lắng và bất an. Cô nhìn quanh căn phòng và cố gắng hồi tưởng những gì đã xảy ra. Sự sợ hãi và bất ngờ tràn ngập trong lòng cô.

Tuấn Hoàng tỉnh dậy, nhận thấy sự lo lắng trên gương mặt Kim Ngọc. Anh nhẹ nhàng lên tiếng, "Kim Ngọc, tôi xin lỗi vì chuyện tối qua, tôi không kiểm soát được bản thân mình, nhưng tôi sẽ có trách nhiệm với em."

Kim Ngọc nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. "Tôi không nhớ rõ tất cả. Tôi cảm thấy rất sợ hãi và không biết phải làm gì tiếp theo."

Tuấn Hoàng hiểu sự lo lắng của cô và cố gắng trấn an. "Chúng ta cần phải nói chuyện và tìm ra cách giải quyết cho tình hình này. Có thể đây là cơ hội để chúng ta cùng nhau tìm ra một giải pháp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro