Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đang làm cái quái gì vậy hả?"

Ryan hỏi với giọng tức giận.

"Chồng của em vừa về nhà, nhưng em thậm chí còn không ra nghênh đón tôi. Em có đang làm tròn bổn phận của một người vợ không vậy? "

Trong quá khứ, Ines sẽ thu mình lại bất cứ khi nào Ryan tức giận và cô ấy sẽ cố gắng làm hài lòng anh ấy bằng cách nào đó.

Nhưng.

"Không phải anh cũng vậy sao?"

Ines dửng dưng trả lời. Ryan dừng lại trước câu trả lời bất ngờ.

"Sao cơ?"

Ines đáp lại mà không nhướng mày.

"Đã biết bao nhiêu lần có người đến thông báo cho anh là tôi bị ốm rồi hả?"

Đó là sự thật. Mary, một người giúp việc thân cận với Ines, đã rất lo lắng khi Ines ngất xỉu. Mary liên tục cử người đến thông báo cho Ryan, nhưng Ines không quan tâm. Bởi vì sẽ chẳng có gì khác biệt nếu anh biết cô bị bệnh hay không.

"Nhưng mà anh thì sao, vợ anh đã ốm nhiều ngày, mà anh thậm chí còn không ló mặt ra."

"Không phải, chuyện đó...."

"Nếu anh làm tròn bổn phận của một người chồng, thì ít nhất anh đã không thờ ơ như vậy. Anh xem có đúng không? "

Ines đã trả lại những gì Ryan đã nói. Mặt Ryan nóng lên đỏ bừng. Ryan không còn gì để nói, và cất giọng mà không có lý do.

"Ha, đó là bởi vì tôi đang bận làm việc. Em không hiểu điều đó sao ?! "

Dối trá. Ines cười nhạo bộ quần áo chẳng ra gì của chồng. Có lẽ sẽ có dấu hôn đỏ trên cổ áo sơ mi đó. Đó là những dấu vết mà Charlotte để lại như thể cô ta muốn để cô nhìn thấy.

Trước đây, cô ấy sẽ mặc kệ. Và bây giờ...

'Lần này mình sẽ phải giả vờ như mình không biết nữa."

Ines nhẹ nhàng cắn răng hàm của mình. Nếu Ryan biết cô đang chuẩn bị ly hôn, chắc chắn anh sẽ cố gắng xoa dịu Ines bằng cách nào đó.

Nhưng cô không thể không cảm thấy buồn nôn.

Sau khi sắp xếp biểu cảm trên vẻ mặt nhăn nhó của mình, Ines hỏi một câu.

"Vậy anh có chuyện gì sao?"

"Ồ, đúng vậy."

Như thể thật tốt khi có cơ hội đổi chủ đề, Ryan nhanh chóng mở miệng.

"Em có biết năm nay có một bữa tiệc cho năm mới không?"

"Bữa tiệc của năm mới?"

Ines cũng biết điều đó.

Đó là bữa tiệc được hoàng gia tổ chức mỗi năm một lần để kết thúc một năm đã qua và chào đón năm mới.

Các quý tộc đều cố gắng tham dự với ánh mắt đầy hy vọng, thậm chí để làm quen với gia đình hoàng gia.

"Nhưng điều đó có liên quan gì đến em?"

Dù sao thì cô ấy cũng chỉ định đặt nền móng cho Ryan thôi.

Lúc đó, Ines có biểu cảm khá ủ rũ.

"Công tước xứ Sussex cũng sẽ tham dự."

Trong một lúc, Ines đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Chờ đã, Công tước xứ Sussex sao?"

Cô đã suy nghĩ về cách gặp Công tước xứ Sussex, nhưng đây là giải pháp!

Ryan lại nói.

"Em có biết Công tước xứ Sussex có ảnh hưởng như thế nào trong giới nghệ thuật không?"

"Lần này anh phải thể hiện tốt trước mặt Công tước. Vì vậy, Ines, em cũng, phải chú ý... "

Ryan nói nhiều hơn, nhưng Ines hoàn toàn không chú ý đến anh ta nữa.

'Mình có thể gặp anh ấy.'

Tim cô đập thình thịch, và Ines nhẹ nhàng dùng tay ấn vào ngực mình.

'Người có thể cho mình cơ hội thay đổi số phận.'

Để làm được điều đó, bằng cách nào đó cô phải có được Công tước xứ Sussex về phía mình.

Đôi mắt của Ines sáng lên.

***

Cạch.

Cánh cửa đóng lại.

'... Thật kì lạ.'

Ryan liếc nhìn lại cánh cửa đóng chặt với vẻ mặt đầy thắc mắc.

Hôm nay Ines rất khác so với trước.

"Ryan, em nhớ anh lắm!"

Nếu đó là Ines của bình thường, cô ấy sẽ trông rất đầy tình cảm ngay khi nhìn thấy anh.

"Hôm nay anh thế nào?"

Cô ấy sẽ lao vào vòng tay của Ryan, nói rằng cô ấy hạnh phúc đến mức có thể chết.

"Anh đã ăn gì chưa? Anh có mệt không? Anh có muốn tắm rửa không?

Cô ấy sẽ hỏi về tình trạng sức khỏe của anh đến mức làm anh cảm thấy mệt mỏi. Nhưng hôm nay thì khác.

'Ánh mắt đó.'

Không còn chút cảm xúc nào trong ánh mắt Ines, chỉ còn lại sự thờ ơ. Trông giống như cô ấy chỉ đang nói chuyện với một hòn đá lăn bên đường...

'Không, mình quá nhạy cảm rồi.'

Ryan lắc đầu.

'Cho dù có đúng như vậy đi chăng nữa thì dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ sẽ dành cả cuộc đời để yêu mình. Nếu ngày mai mình quay lại và an ủi, cô ta sẽ mỉm cười với vẻ mặt ngu ngốc không biết gì. Bởi vì cô ta là một người phụ nữ như vậy. '

'Vậy thì đi gặp Charlotte thôi.'

Nghĩ như vậy, Ryan bước lên.

Những bước chân rất nhẹ nhàng.

***

Một vài ngày sau.

Ines đã gặp một người không được chào đón.

"Thưa phu nhân, Quý cô Jason đến."

Cô hầu gái nói với Ines với một khuôn mặt rạng rỡ. Đó là vì gần đây Ines cảm thấy rất yếu, nên cô hầu gái nghĩ rằng chuyến thăm của người bạn thân nhất của Ines là Charlotte sẽ làm cô ấy vui lên.

Tuy nhiên, phản ứng của Ines hơi khác so với dự kiến.

"Không có hẹn trước sao?"

Đúng hơn là khuôn mặt của Ines đã cứng lại.

"Quý cô Jason có nói trước với tôi rằng cô ấy sẽ đến thăm hôm nay không?"

"À, không ạ."

Trên thực tế, quan điểm của Ines là hợp lệ.

Một phép lịch sự cơ bản là đặt lịch hẹn trước và hỏi ý kiến ​​của họ trước khi đến thăm nhà ai đó.

Trên tất cả, Brierton là một gia đình quý tộc danh giá.

Điều này nghĩa là nó không phải là một nơi mà bất cứ ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Nhưng.

"Ines!"

Người phụ nữ thò đầu vào phòng và gọi Ines bằng một giọng phấn khích.

Đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp với mái tóc đỏ và đôi mắt màu tím.

Ines đối mặt với người phụ nữ với khuôn mặt cứng đờ.

"Charlotte."

Charlotte Jason.

Cô ta là người bạn thân đã chơi thân với Ines từ khi còn nhỏ.

Khi cha mẹ của Ines qua đời, chính Charlotte là người đã ở bên cạnh và an ủi cô.

"Tớ nghe nói cậu bị đau đầu dữ dội. Nên mình đến thăm cậu nè. "

Charlotte ngồi xuống cạnh Ines.

Cô ta nói mình đi thăm người bệnh mà lại không mang theo bất cứ thứ gì.

'Cô ta lúc nào cũng vậy.'

Ines thì không muốn nhận quà.

Nhưng bất cứ khi nào Charlotte bị ốm, Ines cũng gói ghém đủ loại thức ăn tốt cho sức khỏe và vài món quá.

Thật là buồn cười khi nghĩ lại chuyện đó.

'Cách chúng tôi đối xử với nhau rất khác nhau, nhưng tôi vẫn tin rằng đó là tình bạn thực sự ...'

Nhưng sau đó.

"Quý cô Jason đang ở đây à?"

Một giọng nói tràn ngập niềm vui vang lên.

Ryan đột ngột bước vào phòng.

"Xin chào, Bá tước Brierton. Tôi đến thăm Ines vì ​​nghe tin cô ấy bị ốm ".

Hai người họ giả vờ bình thường nhưng họ đã gặp và ngủ với nhau vài lần rồi.

Ryan cười rạng rỡ.

"Ines có một người bạn rất tốt đấy. Cô đã đếb thăm khi Ines bị ốm. "

"Ôi trời, có gì đâu."

Cả hai phá lên cười như thể họ đang rất hạnh phúc.

Ines im lặng quan sát hai người họ.

'Giờ mình mới biết.'

Ánh mắt ngọt ngào của Charlotte dành cho Ryan. Ryan cười ngọt ngào với Charlotte. Trước đó Ines chẳng nhận ra điều đó.

'Thật ngốc nghếch.'

Cùng lúc đó, Charlotte với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc với Ryan quay sang Ines.

"Này, Ines. Cậu có thể giúp mình tí được không?"

Charlotte đặt tay lên ngực và đôi mắt lấp lánh.

"Buổi khiêu vũ của năm mới sắp đến đấy."

"Cho nên?"

"Mình không có xe ngựa để đi tới buổi khiêu vũ...."

Charlotte rũ vai xuống như thể cô ta rất đáng thương.

"Vậy, mình có thể ngồi cùng xe ngựa với cậu không?"

"..."

Trông cô ta thật thanh tú đến nỗi khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy.

Có lẽ trong quá khứ, trái tim của Ines đã mềm lòng trước đôi mắt ẩm ướt đó.

'Cũng chẳng có gì ngạc nhiên.'

Trong khi đó, đối mặt với sự im lặng của Ines, Charlotte cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

'Có gì đó thật kỳ lạ.'

Nếu đó là Ines của bình thường, cô ấy đã trả lời có trước yêu cầu nghiêm túc của mình. Nhưng bây giờ, Ines chỉ nhìn Charlotte mà không nói gì.

"Ines, chúng ta là bạn tốt mà."

Thiếu kiên nhẫn, Charlotte nói chuyện ngọt ngào với Ines.

"Bên cạnh đó, tôi cũng muốn có mối quan hệ tốt với Bá tuocs Brierton mà. Đúng không?"

Charlotte nói xong, từ từ vươn tay và đặt tay lên Ines.

Ines rùng mình và cứng vai.

Charlotte nói với một giọng thê lương.

"Cậu biết đấy, mình không giống cậu."

Trên thực tế, gia đình Jason là nam tước, gần với một tầng lớp quý tộc đã sa sút. Trong hoàn cảnh bình thường, Charlotte thậm chí còn không thể tiếp xúc với gia tộc Brierton, một trong những gia tộc danh giá nhất đế chế. Tuy nhiên, do một mối quan hệ tình cờ khi họ còn trẻ, Charlotte đã trở thành bạn thân nhất của Ines.

Ines như một bước đệm để Charlotte có thể bước ra ngoài xã hội với địa vị cao và có cơ hội tiếp xúc với nhiều người có ảnh hưởng khác nhau.

"Nếu mình có thể ngồi cùng với gia tộc Brierton, mọi người sẽ biết tới mình nhiều hơn ......"

"Bỏ tay ra đi."

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng đáng sợ vang lên. Charlotte xấu hổ mở to mắt.

"Ines?"

Ines đẩy tay Charlotte như thể phủi bụi bẩn.

"Cô nên biết rằng việc chạm vào cơ thể của người khác một cách liều lĩnh là một hành động thiếu tôn trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro