Chương 10: Cái nhìn như trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi, hừ! Ngươi xem tình cảnh hiện tại của mình đi, ngươi đã không còn là Đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng, cha và ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, ngươi hiện tại chỉ là một kẻ đáng thương với hai bàn tay trắng! A — đúng rồi! Ta thiếu chút nữa đã quên ngươi không phải cái gì cũng không có, ít nhất hoàng thượng đã tứ hôn cho ngươi cùng Khiêm vương, ngươi có thể gả cho hắn, tuy rằng không biết khi nào hắn sẽ chết vì bệnh, nhưng cũng rất xứng với ngươi! Hắn Cô tinh cùng ngươi Sát tinh đúng là trời sinh một đôi nha! Ha ha..." Ngôn Thiên Nhu hung tợn trừng mắt với nàng, sau đó nghĩ tới cái gì vẻ mặt cười đắc ý, trong mắt mang theo cười nhạo cùng khinh miệt nhìn Vân Khinh.

"......" Vân Khinh nghe được lời nói độc ác cùng cười nhạo của nàng kia, nàng vẫn tự nhiên lạnh nhạt như lúc trước, chỉ là đôi mắt nhìn Ngôn Thiên Nhu không phải như bình thường mang theo buồn ngủ hoặc luôn che một tầng mê ly, mà trong suốt giống như có thể nhìn thấu hết thế gian đáng ghê tởm này, làm cho người bị nàng liếc mắt một cái đều đã cảm thấy tự mình dơ bẩn, cẩn thận nhìn lại lại càng thấy mình tăm tối, giống như chỉ cần bị nàng liếc mắt một cái thì linh hồn cũng tự nhiên bị lún xuống.

"Nhìn, nhìn cái gì!" Hiện tại bị Vân Khinh nhìn, Ngôn Thiên Nhu cảm giác mình giống tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó, giống như nội tâm bị nàng nhìn thấy, hung tợn trừng mắt với nàng.

Vì sao nàng luôn lạnh nhạt như vậy? Bình tĩnh như vậy? Làm cho nàng cảm thấy chính mình là cố tình gây sự, kiêu căng mãnh liệt. Rõ ràng nàng ăn mặc, chỗ ở đều là thứ tốt nhất, so với nàng ta thì tốt hơn gấp nhiều lần nhưng tại sao nàng lại cảm thấy mình luôn không bằng nàng, nàng ta vì sao lại không hâm mộ nàng được cha mẹ sủng ái? Vì sao một chút ghen tị nàng ăn dùng là đều tốt hơn so với nàng ta cũng cũng không có?

Chính vì như vậy nàng mới cảm thấy chính mình vừa xuất hiện ở trước mặt nàng sẽ trở nên dơ bẩn, nàng nhìn thấu dơ bẩn của nàng, tà ác của nàng. Cho nên tất cả mọi việc nàng đều làm khó dễ nàng ta, để nàng ta trở thành kẻ đáng thương bị nàng cười nhạo, bị nàng vũ nhục! Như vậy tâm tình của nàng sẽ vô cùng vui vẻ, vô cùng kiêu ngạo.

"Ngươi... Rất vui vẻ?" Vì sao nàng ta luôn ở khắp nơi làm khó dễ mình, luôn gây phiền toái cho mình? Như vậy, nàng sẽ vui vẻ sao? Không phải nàng đã có cha mẹ sủng, được một đám người nâng niu trong lòng bàn tay, che chở sủng ái rồi hay sao?

"Đương nhiên! Chỉ cần nhìn ngươi thống khổ ta sẽ rất vui vẻ! Thực sự rất vui!" Ngôn Thiên Nhu vô cùng đắc ý nói, hé ra khuôn mặt xinh đẹp mà do nội tâm dơ bẩn nên vặn vẹo không chịu nổi.

"Khiến ngươi thất vọng rồi, ta cũng không quá khổ." Những người này đối với nàng mà nói thì hoàn toàn là người xa lạ mà thôi, cho dù nàng có rời đi thì cũng không đau buồn hay quá khổ sở.

"Hừ! Ta sẽ nhìn xem! Ngươi đừng quên ngươi bị hoàng thượng tứ hôn cho tên ma ốm kia? Ha ha... Ta nhất định sẽ đến nhìn dáng vẻ thống khổ cùng bất lực của ngươi! Đến lúc đó ngươi có thể đến cầu xin ta nha! Nói không chừng ta sẽ hảo tâm giúp đỡ ngươi, ha ha......" Ngôn Thiên Nhu kiên định nói, một ánh mắt độc ác lóe ra ý cười nhạo.

Ở đại môn Tướng phủ, Thanh Y nhìn Vân Khinh đứng sững sờ tại chỗ không có phản ứng gì, nhịn không được kêu nàng một tiếng: "Chủ tử..."

"Ừ?" Nghe được tiếng của Thanh Y, Vân Khinh xoay người lại nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa nỉ non mở miệng: "Vì sao con người luôn thích tranh đấu như vậy? Bình thản, vui vẻ mà sống không phải tốt hơn sao? Vậy thì tại sao......" Tiếng nói nhẹ nhàng, nàng không biết đang hỏi Thanh Y hay đang tự hỏi chính mình.

"...... Bởi vì bọn họ là con người." Trầm mặc hồi lâu, Thanh Y lạnh lùng nói, tiếng nói mang theo bất đắc dĩ, tang thương cùng một tia đau lòng, nhớ tới việc mà nàng đã chôn sâu trong lòng, lòng của nàng liền nhịn không được liền co rút đau đớn, cho dù đã qua lâu, nhưng nàng không thể quên tất cả mọi việc, khi đó nàng đã thương tâm tuyệt vọng như thế nào, ruột gan đứt từng khúc......

"Đúng vậy. Bởi vì bọn họ là con người..." Chỉ cần là con người, bọn họ đều có thất tình lục dục, bọn họ nắm trong tay tư tưởng cùng thân thể, tham, sân, si, niệm. Con người sẽ vì chính mình mà bất kể mọi thứ, dùng tất cả các biện pháp để đạt được quyền thế, tiền tài và còn có cả tình. Sai lầm rồi sao? Không, con người sống trên đời luôn phải có động lực và mục tiêu, nếu có sai thì do bọn họ chỉ vì lợi ích của bản thân mà làm hại người khác.

Trong lòng Vân Khinh cảm khái, sâu trong đôi mắt thản nhiên, bắt đắc dĩ mà nhìn thế gian. Như vậy đi, nàng hiện tại cần một cuộc sống bình tĩnh lạnh nhạt......

Thời gian giống như ngừng lại, hai người cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó...

"A — mệt mỏi quá, nếu quên được thì nên quên đi để cho miệng vết thương trong lòng của mình kết vảy, như vậy trong lòng ngươi mới thanh thản được! Trở về đi, ta đói bụng." Vân Khinh ngáp nhẹ một cái, nói với Thanh Y. Nàng biết nàng nhớ tới sự kiện kia, nàng hy vọng Thanh Y có thể quên được bi thương trước kia học được cách buông tay, học được cách sống vui vẻ.

"Ta hiểu được." Nhìn thật sâu Vân Khinh, lòng của nàng đã không còn đau như vậy, trong lòng miệng vết thương đã chậm rãi khép lại, chỉ là cần một ít thời gian.

Nếu không có nàng, nàng có thể đã trở thành cô hồn dã quỷ vĩnh viễn không được đầu thai, kết cục cũng chỉ có thể hồn phi phách tán? Nếu muốn nói nguyên nhân, là do nàng oán khí quá sâu, không cam lòng, cho nên không có biện pháp đầu thai cũng không nguyện ý đi đầu thai. Sự lạnh nhạt của nàng đã cứu lại linh hồn oán khí quá sâu của mình, cũng là nàng làm cho tâm của mình không còn oán khí mà trở nên an hòa bình tĩnh. Không có Vân Khinh thì cũng không có Thanh Y nàng.

"Chủ tử muốn hồi vương phủ hay là đi Đệ Nhất Lâu?"

"Ừm... Đi Đệ Nhất Lâu." Ánh mắt buồn ngủ Vân Khinh nghĩ nghĩ nói với Thanh Y.

Hai người rời đi, cũng không biết phía đối diện tướng phủ, một quán trà cách tướng phủ không xa có một nam tử áo trắng đang ngồi trên ghế lô.

Chỉ thấy hắn ôn hòa như ngọc, trên mặt mang theo ý cười tao nhã nhìn Vân Khinh các nàng bên này, đáy mắt lóe lên nồng đậm hứng thú, khóe miệng ý cười ôn hòa trở nên tà tứ mê người. Nếu nói, một màn năm năm trước làm cho hắn cảm thấy nàng thực đặc biệt, trong lời nói đối với nàng có chút hứng thú, nhưng hiện tại không chỉ là có một chút hứng thú như vậy mà thôi.

Nghĩ đến nàng, trong lòng hắn có một chút khác thường, trong mắt nam tử áo trắng thần sắc biến đổi không ngừng, là cái gì? Một lúc sau, một ý niệm trong đầu hắn hiện lên hắn nhanh chóng nắm được, đúng rồi! Đúng vậy, hắn muốn có được nàng! Sủng ái nàng!

Ý tưởng này làm cho nam tử áo trắng tươi cười trở nên nhu hòa, trong lòng một tia ngọt ngào dâng lên, trong mắt hiện lên một tia sủng nịnh ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

"Ha ha..." Ý cười trầm thấp từ đôi môi đỏ mọng của Cung Mạch Khiêm truyền ra, dày mà gợi cảm.

Đôi mắt như đại dương sâu thẳm lại trong suốt vẫn như trước bình thản hờ hững như vậy nha! Giống như thế gian hồng trần tất cả đều được nàng nhìn thấu hết thảy, lại giống như hết thảy mọi việc trên thế gian đều không có việc gì có thể đi vào lòng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro