Chương 9: Đoạn tuyệt quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng,

Mạc Ngôn nhìn nam tử đang trầm tư trước mắt hỏi: "Vương gia có muốn phái người quan sát các nàng hay không?"

"Không cần! Phái người hầu hạ các nàng cho tốt, nàng và những nữ nhân khác không giống nhau." Cung Mạch Khiêm khôi phục lại tinh thần, đầy ẩn ý nói với Mạc Ngôn, ngôn ngữ có ý để bọn họ không làm khó dễ Vân Khinh.

Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ, lúc này hắn hoàn toàn không có dáng vẻ suy yếu tái nhợt, một thân y phục tuyết trắng, cánh tay tuyết trắng, ba ngàn tóc đen dài mượt dùng một dải lụa màu tuyết trắng buộc lên, một nửa tùy ý buông xuống hai vai, một nửa được búi cao gọn gàng, tà tứ tự tại, tao nhã quý khí.

Ánh mắt hắn như nắng mùa xuân hòa tan băng tuyết, lóe sáng, trong suốt, nhu hòa, chói mắt, nhưng tựa hồ lại mang theo một tia lạnh lùng không dễ phát hiện. Sắc môi ôn ngọc, khóe miệng khẽ cong, thản nhiên tươi cười, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý.

"?...... Dạ!" Mạc Ngôn cung kính đáp. Tuy rằng không rõ vương gia vì sao muốn làm như vậy nhưng nhất định hắn có đạo lý.

Mặt trời lên cao, Vân Khinh mơ màng ngủ tới gần giữa trưa mới rời giường đi phủ Thừa Tướng.

"Nghịch nữ! Ngươi còn mặt mũi trở về!" Vân Khinh hai chân còn chưa bước vào phủ Thừa Tướng, thì đã nghe một tiếng rống tức giận tới tận trời. Được hạ nhân bẩm báo, biết Vân Khinh trở về, Thừa tướng Ngôn Khánh Phong nổi giận đùng đùng bước nhanh ra, sắc mặt khó coi, đi theo phía sau là Từ Diễm Nhi cùng Ngôn Thiên Nhu. Hai người bọn họ nhìn Vân Khinh ở cửa, trong mắt vui sướng khi người gặp họa, ý cười rõ ràng.

Ha ha...... Nữ nhân này rốt cục cũng bị kế hoạch của các nàng làm cho thân bại danh liệt! Ngẫm lại trong lòng liền thích! Nhìn cha dáng vẻ phẫn nộ như vậy, các nàng muốn ở một bên nói thêm, để cho sát tinh vĩnh viễn rời khỏi tướng phủ! Trong mắt Ngôn Thiên Nhu ánh lên vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn Vân Khinh.

"Ngươi, ngươi là đồ nghịch nữ! Phủ Thừa Tướng ta đều bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi! Ngươi nhưng lại, thế nhưng không biết hổ thẹn đi câu dẫn nam nhân?! Bị nhiều người bắt thông dâm trên giường! Ngươi từ nhỏ hết ăn lại nằm, không có ý tiến thủ còn chưa tính, thân là nữ tử thế nhưng, thế nhưng làm ra loại việc thất tiết này, một chút cũng không như muội muội Thiên Nhu của ngươi, ngươi, ngươi......" Ngôn Khánh Phong mắng đến cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì, cả người tức đến mức phát run, mồm to thở hổn hển.

Ánh mắt Từ Diễm Nhi ra hiệu cho nữ nhi của mình. Ngôn Thiên Nhu hiểu ý, tiến lên vuốt ngực Ngôn Khánh Phong đang phập phồng giúp hắn hít thở, thay Vân Khinh cầu tình: "Cha, xin bớt giận, xin bớt giận, thân thể là quan trọng nhất! Việc này cũng không thể trách tỷ tỷ, ngươi xem tỷ tỷ đã mười lăm mà không có người đến cửa cầu hôn, lần này ở hội ngắm hoa lại gặp được nam tử mà mình thích, cũng khó tránh khỏi có chút ý loạn tình mê. Cha, người tha thứ tỷ tỷ lần này đi."

"Đúng vậy lão gia, đều do người làm Nhị nương như ta. Tỷ tỷ đi sớm, người mỗi ngày đều vì việc quốc gia đại sự, là ta làm Nhị nương không tốt! Khinh nhi đã mười lăm mà còn không có người tới cửa cầu hôn, ta nghĩ nàng sẽ không để ý không nghĩ tới nàng, nàng thế nhưng, thế nhưng... Đều do ta a lão gia..." Từ Diễm Nhi kêu khóc đi đến bên người Ngôn Khánh Phong, đem mọi tội lỗi đổ lên người mình.

Bên ngoài, tự trách mình làm nhị nương không tốt, kỳ thật mỗi chữ đều đem tội trạng của Vân Khinh ra nói. "Hừ! Nghịch nữ này tự mình làm ra chuyện hoang đường như vậy, các ngươi cũng không có quan hệ gì! Các ngươi cũng không nên đem mọi tội lỗi đổ lên người mình, thay nàng cầu tình!" Ngôn Khánh Phong mặt xanh mét nói.

Hắn làm sao có thể sinh ra một nghiệt nữ bại hoại gia phong như vậy? Trong triều, các đại thần dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn? Hắn bị nàng làm mất hết mặt mũi! Cũng là nữ nhi của hắn, tại sao một đứa từ nhỏ đã nhu thuận, một đứa lại làm bại hoại gia phong, không biết xấu hổ?

Trong lòng Ngôn Khánh Phong vô cùng đau đớn nghĩ, hoàn toàn đã quên chính hắn đối với Vân Khinh như thế nào. Ngôn Khinh sinh ra đã bị hắn quăng đến tiểu uyển tàn tạ cũ nát hẻo lánh trong phủ để nàng tự sinh tự diệt, từ trước đến nay cũng không hỏi, không để ý tới, mặc kệ. Kết quả, Ngôn Khinh đã chết khi mới bảy tuổi, việc này không một ai biết đến. Sau này, Vân Khinh mới nhập vào thân thể của nàng, thế nên thân thể Ngôn Khinh mới sống đến nay.

"Thì ra ngươi có dáng vẻ như thế này." Đứng ở cạnh cửa Vân Khinh thản nhiên nói ra một câu, làm cho mọi người ở đây không chút phản ứng lại, ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ.

"Ngươi, ngươi..." Chờ Ngôn Khánh Phong phản ứng lại, lý giải được ý tứ trong đó, run run chỉ vào Vân Khinh đang đứng ở cạnh cửa vẻ mặt lạnh nhạt không một chút sám hối và xấu hổ, tức giận trừng mắt nói: "Ngươi, ngươi có ý gì? Chỉ trích ta làm cha không để ý đến ngươi sao? Cũng là nữ nhi của ta tại sao muội muội ngươi từ nhỏ đã nhu thuận như vậy! Mà ngươi thân là tỷ tỷ chẳng những làm bại hoại gia phong mà còn đỗ lỗi của ngươi lên người khác sao!"

"Ai u, ngươi bớt giận, bớt giận, đừng để mình bị chọc tức, Khinh nhi ngươi cũng thật là! Mặc kệ như thế nào hắn cũng là cha ngươi a, ngươi làm ra chuyện như vậy lão gia đương nhiên cũng khó tránh khỏi tức giận, chính ngươi hãy sám hối lại hành vi của mình đi, làm nữ nhi ngươi chẳng những không sám hối mà còn nói ra những lời đó để cha ngươi tức giận như vậy." Từ Diễm Nhi làm ra dáng vẻ của mẫu thân đối với sự sai phạm của nữ nhi mà răn dạy, nói với Vân Khinh.

"Đúng vậy! Tỷ tỷ, ngươi tới nhận tội và xin lỗi phụ thân đi, đừng chọc phụ thân tức giận, phụ thân sẽ tha thứ cho ngươi." Ngôn Thiên Nhu cũng giả vờ đứng một bên khuyên nhủ.

"Cha ta ở dưới." Vân Khinh vẫn 'không biết hối cải' nói. Nàng nói cũng không sai, cha của nàng thật sự đã chết, mà nàng cũng......

Người ở đây nghe Vân Khinh nói đều mở to hai mắt nhìn. Làm gì có nữ nhi nào lại nói như vậy với cha mình ? Đây là tội bất hiếu a!

"Ngươi, ngươi, ngươi cút, cút cho ta! Cút!... Ta, Ngôn Khánh Phong ta hôm nay cùng ngươi, cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha con! Từ nay về sau, từ nay về sau ngươi, ngươi không còn là nữ nhi của ta, ta, ta cũng không phải là cha, cha của ngươi, ngươi vĩnh viễn, không, không phải là Ngôn phủ đại, đại tiểu thư!" Ngôn Khánh Phong tức sùi bọt mép gầm lên với Vân Khinh. Cuối cùng một hơi không thông lên bị tức ngất xỉu.

"Ai nha! Lão gia! Người làm sao vậy? Người tỉnh lại đi lão gia!" Từ Diễm Nhi đỡ Ngôn Khánh Phong đang ngã xuống, muốn làm hắn tỉnh lại, nhưng nàng làm như thế nào hắn đều không tỉnh lại lập tức quát tên nô bộc đứng bên cạnh: "Còn không mau dìu lão gia vào trong phòng! Đều đứng ở nơi này làm người chết sao!"

"A, người đâu tới mau! Mau..." Nam phó phản ứng đầu tiên lập tức gọi thêm vài tên nô bộc .

Một đám nô bộc ba chân bốn cẳng nâng Ngôn Khánh Phong hôn mê đi vào trong phòng.

"Ngươi là sát tinh đại nghịch bất đạo nguyền rủa cha mình! Ngươi đã khắc chết nương mình nay còn muốn khắc chết cả cha mình sao!" Ngôn Thiên Nhu lên tiếng ác độc mắng Vân Khinh.

"Hắn không chết, chỉ bị ngất mà thôi, ngươi không đi làm người con có hiếu của ngươi sao?" Dáng vẻ Vân Khinh vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như trước không để ý tới biểu tình chán ghét của Ngôn Thiên Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro