Chương 8: Ủy khuất ngươi vào ở Khiêm vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hậu hoàng tử và một đám người đi phía sau, chậm rãi ra khỏi Khiêm điện.

Thái y cũng không dám chậm trễ đi lên bắt mạch cho nam tử nằm trên giường, nếu hoàng thượng đã hạ lệnh cho bọn họ, người làm thần tử đương nhiên phải nghe theo, tâm tư của hoàng đế bọn họ có đoán cũng đoán không ra.

Ví dụ chuyện ngày hôm nay, chuyện lớn như vậy hoàng thượng không những không trách tội bọn họ mà ngược lại còn vì bọn họ mà tứ hôn. Lại nói, Khiêm vương tồn tại là một đặc thù, bởi vì thân thể suy yếu nên hoàng thượng cho phép hắn không cần quỳ lạy, miễn cho hắn vào triều sớm, nhưng nói hoàng thượng yêu thích Khiêm vương?

Như vậy thì cũng không đúng, không cần lâm triều có nghĩa là gì? Có nghĩa hoàng thượng không nghĩ để cho hắn nắm rõ việc triều đình, không cho Khiêm vương quản việc trong triều. Tuy rằng, được phong hào Vương gia, nhưng là hữu danh vô thật. Một vương gia không quyền không thế thì làm được gì? Cái gì cũng làm không được. Huống chi thân thể ma ốm, suy yếu. Không muốn hắn không vui cho nên mới cố tình cho hắn nhiều đặc quyền.

Cho nên thế nhân thường nói tâm của hoàng đế như biển lớn bao la nha! Trong lòng Viên thái y khóc thút thít không thôi.

Viên thái y bắt mạch xong, nói với nam tử trên giường:"Khiêm vương chỉ là bị nhiễm phong hàn, những cái khác không có gì đáng ngại, thần trở về viết đơn thuốc, bốc thuốc xong thần sẽ phái người đưa đến quý phủ, chỉ cần đừng ra gió, tĩnh dưỡng tốt là không có việc gì."

"Khụ khụ... Vậy làm phiền thái y." Tiếng nói ôn hòa khách khí.

"Không phiền, không phiền, thần trở về bốc thuốc, cáo từ." Viên thái y có chút thụ sủng nhược kinh nói, rất nhanh liền rời khỏi Khiêm điện.

Chờ viên thái y rời khỏi phòng, chỉ còn lại hai người trên giường, trong điện trong lúc này có chút trầm mặc.

Cung Mạch Khiêm nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lui vào trong chăn, ôn hòa nói: "Cái kia... Ta..."

Không đợi hắn nói xong, nữ tử trên giường ngẩng đầu lên vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ủy khuất cho ngươi. Làm phiền ngươi giúp ta lấy quần áo đến đây, cám ơn."

Nghe nói như thế, Cung Mạch Khiêm nhịn không được muốn cười ra tiếng, đáng tiếc trường hợp không đúng.

Cho nên hắn đành phải đem ý cười sắp lao ra yết hầu hóa thành một tiếng khụ theo miệng tràn ra, xoay người đi xuống giường nhặt quần áo bị ném loạn trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng nói: "Khụ khụ, khụ khụ khụ... Ngươi, khụ khụ, ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Cung Mạch Khiêm cố gắng áp chế tiếng cười truyền ra, dịu đi một chút nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, khôi phục dáng vẻ tao nhã, lễ độ đem quần áo đưa cho nàng, sau đó tự giác xoay người sang chỗ khác. Phi lễ không nhìn nha.

"Ừ." Không có phẫn nộ không có thẹn thùng cũng không có vui sướng, chỉ là "ừ" một tiếng.

Vân Khinh không biết, đưa lưng về phía nàng Cung Mạch Khiêm nghe được câu trả lời của nàng, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy ý cười. Tiểu nữ nhân này vẫn lạnh nhạt như vậy! Nàng là nữ tử a? Nàng cùng mình bị nhiều người 'Bắt kẻ thông dâm ở giường' như vậy, nàng cũng không có một chút kinh hoảng?! Sau đó rất bình tĩnh nói với hắn 'Ủy khuất cho hắn.' Hình như những lời này hắn nên nói mới đúng a?

"Ta mặc xong rồi , ngươi có thể xoay người lại ." Vân Khinh thản nhiên nói.

Cung Mạch Khiêm xoay người cầm lấy quần áo trên giường mặc vào, động tác tự nhiên, khí chất ôn nhuận tao nhã. Cả người giống như một bức tượng thần, lại giống như tiên tử bước ra từ bức tranh thủy mặc, tao nhã, ôn nhuận như ngọc, mềm nhẹ như gió xuân, vô cùng cao quý

"Thanh Y." Vân Khinh ngồi trên giường bỗng nhiên hô.

Không biết từ đâu một nữ tử áo xanh đi về phía giường, vẻ mặt lạnh lùng cung kính nói: "Chủ tử, thừa tướng đã biết việc này, còn muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với tiểu thư."

"Thật không. Vậy ngày mai trở về giải quyết, ta hiện tại rất mệt." Nói xong từ từ nhắm hai mắt hướng một bên ngã xuống. Ở trong lòng tính toán, các nàng cần một ít thời gian, ngày mai ở trở về cơ hội rời đi của nàng lại càng lớn, tuyệt đối không lo lắng mình sẽ bị ngã trên mặt đất, bởi vì có Thanh Y ở đây.

Quả nhiên, ngay sau đó nàng gục trong lòng Thanh Y, nặng nề ngủ.

Thanh Y ôm nàng đã thành thói quen, nghĩ có nên đi chổ khác hay không, Tích Nhan làm sao có thể ở...

"Ngươi đã không thể trở về Ngôn phủ, nếu không chê thì tới Khiêm phủ đi. Đi tìm khách sạn cũng phiền toái, một đường xóc nảy ngủ sẽ không thoải mái." Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói với Thanh Y.

Thanh Y nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu với hắn "Vậy làm phiền ."

"Khụ khụ... Không sao." Dù sao về sau hắn sẽ chiếu cố Vương phi của hắn. Ừ, Vương phi của hắn? Nghĩ vậy, trong lòng hắn chẳng những không bài xích, ngược lại còn có một tia vui sướng?! Tại sao hắn có cảm giác kì quái này? Nhưng cảm giác này cũng không tồi nha. Quên đi, không nghĩ, dù sao về sau hắn sẽ có thể từ từ mà biết được.

Trong xe ngựa, Vân Khinh ở trong lòng Thanh Y nặng nề ngủ, cách nàng không xa, Cung Mạch Khiêm đang ngồi.

Cung Mạch Khiêm trên mặt mang theo ý cười nhìn nữ tử ngủ say duy nhất trong xe ngựa, đôi mắt ở chỗ sâu trong hiện lên một tia trêu tức, chân chính là một con mèo nhỏ! Ha ha... Vẫn giống như trước...

Xe ngựa vừa dừng lại, bên ngoài xe liền có tiếng nói mang theo lo lắng: "Vương gia..."

Cung Mạch Khiêm xuống xe ngựa, nhìn về phía người nọ vẻ mặt lo lắng, ôn nhuận mở miệng an ủi hắn: "Mạc Ngôn, không cần lo lắng, ta không phải rất tốt sao?"

Mạc Ngôn nhìn Cung Mạch Khiêm, ừm, hoàn hảo, không có dấu hiệu bị thương. Cung Mạch Khiêm không bị thương ánh mắt lo lắng dần mất đi. Vương gia như thế nào lại một mình đi hội ngắm hoa? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn biết làm sao! Cũng may Vương gia của hắn không bị thương, bằng không hắn chết nhất vạn lần cũng không đủ.

Mạc Ngôn thở dài một hơi, lo lắng trong lòng vừa buông xuống, thì trên xe ngựa một nữ tử đi xuống. Đây... là có chuyện gì? Kinh ngạc nhìn xuống dưới thì thấy một nữ tử áo xanh xinh đẹp lạnh lùng, nàng đang ôm một người, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, chủ tử bị tứ hôn? Lần này lại là người của ai đây? Đại hoàng tử hay là Nhị hoàng tử?

Cung Mạch Khiêm nhìn Mạc Ngôn đang lâm vào suy nghĩ của mình, ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở thuộc hạ còn chưa hoàn hồn, phân phó: "Mạc Ngôn, phái người thu dọn Tĩnh U viện một chút, để Vương phi ở."

?!... Cái gì? Ở, ở tại Tĩnh U viện?! Hắn không có nghe sai chứ? Viện đó với Minh viện của chủ tử ở cạnh nhau nha! Chẳng lẽ nữ nhân lần này có thân phận đặc biệt? Cho nên chủ tử muốn đích thân giám sát, ách... Không đúng, tự mình quan sát nàng?

Mạc Ngôn nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, trong mắt mang theo kinh ngạc, nhưng hắn vẫn nghe theo phân phó hạ nhân đến quét dọn Tĩnh U viện. May mắn Tĩnh U viện bởi vì xát bên Minh viện của Cung Mạch Khiêm, cho nên bình thường cũng sẽ quét dọn, thu dọn một hồi Vân Khinh và Thanh Y liền vào ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro