Chương 2 : Ngươi thực nhàn ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu, tiểu thư, sát tinh kia đã vào, kia, chúng ta có nên vào hay không a?" – một nô bộc ở phía sau Ngôn Thiên Nhu nhìn thấy nàng lửa giận bốc lên tận trời, thần sắc có chút nơm nớp lo sợ hỏi. Không có biện pháp, ai bảo bọn họ là hạ nhân, nếu chọc tiểu chủ tử mất hứng, chủ tử còn không lột da bọn họ sao?

"Còn vào làm cái gì?! Ở chung một chỗ cùng với sát tinh kia bổn tiểu thư liền cảm thấy ghê tởm! Thực xui! Trở về, bổn tiểu thư nhìn thấy sát tinh kia tâm tình đang tốt cũng biến mất dạng." Ngôn Thiên Nhu giận trừng mắt nhìn nô bộc liếc mắt một cái, hung tợn nói. Trong lòng đối Vân Khinh càng chán ghét, nàng chính là chán ghét nàng ta, đặc biệt là cái bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như chính mình ở trước mặt nàng ta liền chỉ như con chó nhỏ nhảy nhót. Mặc kệ mắng nàng, nghĩ mọi biện pháp chọc giận nàng, thì nàng ta vĩnh viễn đều là cái loại bộ dáng bình thản này, cho nên nàng hận, hận sự bình tĩnh, hận sự bình thản của nàng ta! Không ai có thể phạm nàng, nàng ăn mặc đi đứng so với nàng ta đều tốt hơn, nàng muốn làm cho nàng ta ghen tị chính mình, hâm mộ chính mình. Ngôn Thiên Nhu không cam lòng nghĩ, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng ở trong gia đình quan lại nhiều những lục đục, tranh chấp, sự thiện lương non nớt, tính trẻ con ở nàng đã sớm bị mẫu thân – Nhị phu nhân 'hướng dẫn từng bước' cùng 'cẩn thận dạy bảo' làm mất đi lương tri lúc ban đầu.

Cứ như vậy một đám nô bộc ngăn nắp theo sau Ngôn Thiên Nhu rời đi. Những kẻ muốn xem náo nhiệt thấy nhân vật chính đều rời đi rồi không diễn nữa, thầm than một tiếng rồi cũng bỏ đi. Trên đường cái lại khôi phục lại vẻ náo nhiệt khi trước, kẻ rao hàng người chơi đùa, người đến người đi.

'Đệ Nhất Lâu' là một tòa tửu lâu quy mô rất lớn, mới mở được hai năm, tọa lạc giữa chốn kinh thành phồn hoa, chỉ cần đi qua nơi đó, ai ai cũng đều đối với đồ ăn, ăn vặt, điểm tâm, trà rượu nơi đây khen không dứt miệng. Không ai biết lâu chủ thần bí phía sau màn là ai, nam hay nữ, già hay trẻ...? Sự tò mò, hiếu kỳ mãnh liệt làm cho tâm mọi người ngứa ngáy không thôi, có điều đều đã lui tới nơi này uống trà nói chuyện phiếm rồi, thuận tiện ở đây ôm cây đợi thỏ mong được tận mắt trông thấy diện mạo của nhân vật thần bí kia. Cũng bởi vì 'Đệ Nhất Lâu' là một nơi tốt, người khác cố ý tới cửa gây náo loạn hoặc là có những kẻ cậy thế lực nhà giàu đến gây sự, nhưng đều rất nhanh bị dẹp bỏ, cho nên mọi người liền càng thêm tò mò. Sau lưng 'Đệ Nhất Lâu' rốt cuộc có thế lực như thế nào tồn tại? Nhưng chân tướng đến bây giờ đều còn khó giải, bất quá mặc kệ là ai cũng đều không ảnh hưởng đến việc bọn họ tới nơi này tiêu phí, không khí nơi này vẫn là náo nhiệt làm cho người khác hâm mộ.

Ngay cạnh 'Đệ Nhất Lâu', dựa vào đường cái bên này là một gian khách điếm, cửa sổ vừa vặn mở ra, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mọi người trên đường cái, mà sự kiện vừa mới phát sinh kia tự nhiên cũng có thể nhìn được. Người phía sau gian khách điếm truyền ra một tiếng cười khẽ: "Ha ha...". Thanh âm dễ nghe ôn nhuận, tựa như tiếng nước chảy vậy. Vốn chính là bởi vì nhàm chán nên đi ra đây, không ngờ rằng hắn thế nhưng lại thấy được một màn thú vị như vậy. Một tia hứng thú chợt lóe rồi lập tức biến mất ở sâu trong đôi mắt nhìn như ôn nhuận kia, tuy rằng tiểu cô nương Ngôn Khinh này làm cho hắn cảm thấy có điểm chú ý, nhưng đối với hắn mà nói chung quy cũng chỉ là một cái tiểu nữ nhi, còn không đủ để cho hắn vô duyên vô cớ đi hao phí tâm tư trên thân thể của nàng, bất quá cặp mắt kia làm cho hắn có chút nghi hoặc, cặp mắt đó lãnh đạm, hờ hững đâu phải là một đứa bé chỉ chín, mười tuổi có thể có được ?

Nữ tử áo xanh ôm tiểu cô nương đi vào một gian phòng có vẻ yên tĩnh, kín đáo. Vừa bước vào, chỉ thấy thân ảnh vận bộ quần áo hồng lao tới, trong miệng còn hô: "Ai nha, Hoa Ảnh tỷ tỷ ta không thể tưởng tượng được đó, nào, cho tỷ tỷ ta ôm một cái, lâu như vậy không gặp, Vân Khinh nhà chúng ta càng ngày càng dịu dàng, đáng yêu, oa! Mềm mại thật tốt nha......" Vân Khinh không có phòng bị cứ như vậy bị hồng y nữ tử ôm vào trong ngực, bị nàng ăn nhiều đậu hũ. Thanh Y sớm thấy nhưng không thể trách, mỗi lần gặp mặt, nữ nhân này đều như vậy mới cam tâm. Các nàng cũng thật sự quan tâm chủ tử, mà chủ tử lại cũng để mặc nàng ăn đậu hủ của chính mình.

Cùng ở với hồng y nữ tử, nữ tử một thân quần áo lam nhạt thấy tiểu chủ tử nhà các nàng bị hồng y nữ tử vuốt ve, bộ dáng đáng thương không hề phản kháng nhịn không được bật cười: "Được rồi, Ảnh, đem móng vuốt sói của ngươi thu hồi đi, chủ tử không chịu nổi ngươi 'Tàn bạo' vuốt ve như vậy đâu." Nữ tử áo lam tốt bụng nói, cứu tiểu chủ tử đang bị sói nữ vuốt ve, sỗ sàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

"Cái gì tàn bạo vuốt ve?! Ta này rõ ràng là ôn nhu yêu thương! Hừ hừ, ngươi khẳng định là đang ghen tị ta được ăn đậu hũ mềm mại của chủ tử cho nên mới ngăn cản ta 'Yêu thương' tiểu Khinh?" Trên khuôn mặt yêu diễm của nữ tử tên Hoa Ảnh lộ ra thần sắc 'Ta đã nhìn thấu ngươi', tính trẻ con của nàng cùng bộ dáng yêu diễm bề ngoài hoàn toàn không tương xứng.

"Đúng..đúng, là ta ghen tị ngươi, ta hâm mộ ngươi được chưa?" Nữ tử áo lam bộ dáng dịu dàng 'rất phối hợp' nói. Chỉ là trong ánh mắt nàng ngoại trừ trong suốt, không tìm thấy một chút hâm mộ hay ghen tị nào, nàng thật sự, thật sự rất phối hợp rồi,'chửi bới' chính mình là thể hiện cái ghen tị? Nực cười! .

"Ra vẻ cho có lệ, có quỷ mới tin ngươi!" Người mù đều có thể nhìn ra, Cố Tích Nhan làm sao giống như có một chút dáng vẻ hâm mộ, ghen tị ? Diễn trò tốt xấu cũng phải đến nơi đến chốn chứ! Vẫn là tiểu Khinh nhà các nàng tốt. Chậc chậc chậc, da thịt non mềm, đầy đặn. Oa, hảo hâm mộ nha...'Móng vuốt sói' lại nhịn không được giơ lên chạm vào khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Vân Khinh thoải mái ăn đậu hũ. Thanh Y... Không còn gì để nói. Áo lam Tích Nhan thở dài, vẻ mặt 'thấy chết không cứu' nhìn bạn tốt Hoa Ảnh.

"Ngươi thực nhàn? Thực nhàm chán?" Vân Khinh nãy giờ im lặng nằm trong lòng Hoa Ảnh lạnh nhạt hỏi.

"Đáng ghét, ta một lòng đều đặt vào trên người chủ tử, lúc nào cũng đều ngày tư đêm tưởng đến tiểu chủ tử, trà không nhớ cơm không nghĩ, lại còn ngàn dặm xa xôi lại đây gặp chủ tử ngươi để giải nỗi khổ tương tư, không nghĩ tới tiểu chủ tử thế nhưng đối với sự chân thành tha thiết, nhiệt tình của ta làm như không thấy, còn nói ta nhàm chán, tâm ta đều rét lạnh rồi, ô ô......" Nghe xong Vân Khinh nói, Hoa Ảnh dung mạo yêu diễm lập tức bày ra bộ dạng đau lòng rơi lệ, vô cùng đáng thương, giọng nói ủy khuất lên án, còn rất phối hợp dùng cổ tay áo lau lau khóe mắt. Người ngoài nhìn thấy, khẳng định là lập tức tiến đế an ủi giai nhân 'đáng thương" trước mắt này. Đáng tiếc a, ở đây chỉ có ba nữ nhân, ách... Chính xác mà nói là hai nữ nhân cùng một tiểu cô nương đều xem thấu bản chất vị giai nhân này nên tự nhiên đều sẽ không mắc mưu.

"Không phải muốn tán gẫu sao? À, vốn đang muốn cho ngươi đi tìm Mặc Ngân, ngươi đã không rảnh ta đành giao cho người khác vậy." Vân Khinh mang theo bộ dạng thản nhiên, đáng tiếc hai chữ 'Mặc Ngân' này làm cho giai nhân đang khổ sở, thương tâm rơi lệ bỗng nín khóc im bặt.

"Có rảnh! Nói,....ta không phải muốn hàn huyên?! Ở trong này thật nhàm chán! Cho nên vẫn là để cho ta đi đi, các nàng đều bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc, ta đây là người có nhiều thời gian nhất, rảnh rỗi nhất !" Vừa nghe đến cho nàng đi tìm người yêu nơi đó, Hoa Ảnh thế nào còn có tâm tư diễn trò, thoắt cái trái tim đều bay đến trên người cái tên kêu Mặc Ngân đó, ngay cả người cũng khẩn cấp muốn đến bên hắn, lập tức lớn tiếng kêu lên, thừa nhận chính mình nhàm chán, chỉ sợ tiểu chủ tử của các nàng thật sự phái người khác đi, đến lúc đó nàng liền thật sự muốn khóc.

"Ngươi thật sự thực nhàm chán?", ngữ khí đầy vẻ nghi hoặc.

"Ta thật sự, thật sự thực nhàm chán! Phi thường, phi thường nhàm chán" nàng còn bày ra bộ dáng tin cậy cùng với giọng điệu chắc nịch.

"... Được rồi, vậy ngươi đi đi!" Im lặng vài giây, cuối cùng Vân Khinh cũng ra quyết định.

"Phốc... Ha ha a... Hoa Ảnh ngươi lại thua rồi! Ha ha a...." Ở một bên xem kịch vui, Tích Nhan nhịn không được cười ra tiếng, đến ngay cả mặt lạnh như Thanh Y trong mắt cũng có chút ý cười, Vân Khinh chỉ có ở cùng một chỗ với các nàng vẻ mặt mới có thể trở nên nhu hòa, nếu có ngoại nhân ở đây nàng vĩnh viễn đều là một bộ "chớ đến gần", dáng vẻ lạnh băng. Mỗi lần nhìn thấy Hoa Ảnh cùng tiểu chủ tử đấu võ mồm liền thấy buồn cười, mỗi lần đều là Hoa Ảnh thảm bại.

"Hừ hừ, Tích Nhan thối, ngươi trăm ngàn lần đừng để ta bắt được bím tóc của ngươi, bằng không ta nhất định hảo hảo hồi, kính, ngươi, !" Đấu không thắng Vân Khinh, bị Tích Nhan giễu cợt Hoa Ảnh bi phẫn, hừ hừ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha, không liên quan, cơ hội của ngươi với ta còn nhiều." Bị 'uy hiếp' Tích Nhan không thèm để ý cười cười, không sao cả nói, câu nói đầu tiên ngăn chận Hoa Ảnh miệng.

"Hừ hừ...." Không nói lại nàng, Hoa Ảnh tức giận dùng cái mũi hừ hừ. Lúc này đồ ăn cũng đều được mang lên, nàng đành phải hóa bi phẫn thành sức mạnh, ăn thật nhiều mới có sức đi tìm Ngân Ngân yêu quý của nàng tố khổ, chủ tử cùng Tích Nhan đều 'khi dễ' nàng trói gà không chặt, nàng lại vô lực cãi lại, là nữ tử yếu đuối....

"Chủ tử tính khi nào thì rời đi?" Tích Nhan thay Vân Khinh gắp thức ăn nàng thích bỏ vào trong bát, sau đó hỏi. Trong mắt là thần sắc đau lòng, sủng ái, là kính ngưỡng, là yêu quý cùng tín nhiệm, chẳng sợ nàng chỉ là một cái tiểu hài tử mới mười tuổi, bởi vì nàng ấy tuy nho nhỏ nhưng trí tuệ quả thực khiến các nàng không thể bì kịp. Nàng ấy lo lắng vĩnh viễn so với các nàng xa hơn, thực tế hơn, chu toàn hơn. Cũng bởi vì nhờ có nàng ấy, mà các nàng mới có thể thoát ly bể khổ. Sự xuất hiện của nàng ấy giống như là ở vô biên vô hạn trong bóng đêm xuất hiện một đạo ánh sáng, cho các nàng hi vọng, khiến cho các nàng có dũng khí để sống sót. Nhưng bọn họ đau lòng cho nàng: nương đã chết, cha không thương, ở trong phủ như là không tồn tại, nàng chỉ là tiểu nha đầu mới mười tuổi......

"Không vội, ở đâu ngủ đều giống nhau, bây giờ còn không phải thời cơ rời đi, hiện tại, chờ." Vân Khinh thản nhiên nói, hiện tại rời đi còn quá sớm, nàng phải tìm một cái cớ hoàn mỹ, vĩnh viễn thoát khỏi thân phận Ngôn Khinh này. Nàng, chính là Vân Khinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro