Chương 1 : Đại Tiểu Thư Thừa Tướng Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu uyển hẻo lánh, một tiểu cô nương có dung mạo đáng yêu tinh xảo lẳng lặng nằm ở trên ghế, như đang ngủ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rơi trên thân thể của nàng, hình thành vầng sáng làm cho nàng giống như tinh linh lạc giữa phàm trần, khiến cho người ta không đành lòng đánh vỡ hình ảnh duy mỹ mà bình tĩnh này. Đột nhiên lúc này một con bồ câu không tự giác bay lại đây, đứng trên cánh tay của nử tử áo xanh ở kế bên, chỉ thấy nàng kia thản nhiên lấy ra một mảnh giấy từ cánh bồ câu rồi khép lại, xem xong nội dung bên trong sau đó liền thả nó bay đi, lẳng lặng chờ tiểu cô nương nằm trên ghế tỉnh lại. Hết thảy khôi phục lại yên tĩnh như trước.

Không bao lâu, tiểu cô nương sâu kín tỉnh lại, lông mi trên mặt như bức rèm run rẩy đáng yêu, mở hai mắt, con ngươi hắc thủy tinh còn lưu lại ngái ngủ mông lung.

"Chủ tử, Hoa Ảnh đã trở lại, hiện tại đang ở Đệ Nhất Lâu, người có muốn đi qua không?" Nữ tử áo xanh giọng điệu cung kính, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Ừm, vậy đi thôi. Vừa vặn giải quyết cơm trưa ở nơi đó luôn, ta muốn ngủ, đến nơi đánh thức ta." Giọng nói nhẹ nhàng vừa nói xong, tiểu cô nương trên ghế liền nặng nề ngủ tiếp. Nữ tử áo xanh mềm nhẹ ôm lấy tiểu cô nươngđi về hướng đại môn, nàng sớm đã thành thói quen bất luận chủ tử ở đâu đều như trước không thay đổi.

Trên đường cái huyên náo cảnh tượng phồn hoa, tiếng tiểu quán tiểu thương rao hàng, tiếng tiểu hài tử truy đuổi chơi đùa ngoạn nháo, tiếng khách trà bạn rượu nói chuyện phiếm ... Rất náo nhiệt! Một vị nữ tử áo xanh thật cẩn thận ôm cả "thiên hạ" đang ngủ trong lòng, thoải mái tránh người đi đường đụng vào. Nhìn bảng hiệu "Đệ Nhất Lâu" đang chuẩn bị đi vào, một tiếng kêu khẽ đã vang lên:"Sát tinh, ngươi như thế nào lại tới đây?!" Tiếng kêu khẽ khiến cho người đi trên đường chú ý, đều trợn to hai mắt vểnh tai muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Người mà, đều là động vật có lòng hiếu kỳ. Bất luận thời điểm nào cũng có người bát quái (nhiều chuyện) tồn tại!

"Không nghe bổn tiểu thư đang hỏi ngươi sao? Ngôn Khinh!" Tiểu cô nương mặc trang phục màu đỏ có một đám người theo hầu đi xuống dưới, đến trước mặt nữ tử áo xanh, thấy nàng hỏi mà không trả lời, lập tức lại hỏi một lần nữa còn gọi ra tên của nàng.

Người trên đường ở một bên xem náo nhiệt, tiểu cô nương mặc đồ đỏ vừa thấy liền biết là tiểu hài tử nhà phú quý rồi, chậc chậc.... Nhìn quần áo kia thì biết, chỉ sợ một kiện quần áo nho nhỏ đó thôi cũng đủ cho dân chúng bình thường như bọn họ nuôi sống một nhà trong một năm, lớn lên trong veo như nước, không khó nhìn ra khi trưởng thành sẽ xinh đẹp động lòng người đến mức nào. Trên đầu cài cây trâm ngọc điệp, châu hoa gần như chiếm nửa đầu, phía sau nàng là sáu bảy người nô bộc trên tay cầm đầy hộp lớn hộp nhỏ. Đội hình 'khổng lồ' này cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra đây là nhà có tiền!

Trái lại nhìn tiểu hài tử đối diện liền thấy 'nghèo kiết hủ lậu', chỉ có một nữ tử áo xanh ôm tiểu cô nương trong lòng ra vẻ đang ngủ nhìn không thấy mặt, cái gì nô bộc a, vật phẩm mua trên đường a, tất cả đều không có! Duy nhất là quần áo trên người các nàng cũng không tệ lắm, nhưng thực mộc mạc, không bằng tiểu cô nương mặc hồng y kia. Tóc cũng dùng mấy dải lụa buộc lại, châu hoa, trâm cài tất cả đều không có!

"Chủ tử đang ngủ, còn vì sao ở trong này thì đương nhiên là cũng giống nhị tiểu thư." Thanh âm lạnh lùng từ miệng nữ tử áo xanh xinh đẹp tràn ra.

"Bổn tiểu thư hỏi là nàng, một tiện tì ti tiện như ngươi trả lời cái gì! Ta có nói chuyện với ngươi sao! Nàng cũng xứng đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm? Đừng ô uế người ta dùng bữa, sát tinh khắc chết mẫu thân của mình còn có mặt mũi ra ngoài, Thừa tướng phủ đều bị nàng làm mất hết thể diện!" Tiểu cô nương xinh đẹp quý khí vẻ mặt ghét bỏ nổi giận mắng. Mọi người lúc này mới hiểu được âm thầm gật đầu, thì ra là Đại tiểu thư Thừa tướng phủ, chẳng trách...!

Bộ dáng ghét bỏ kia làm cho nữ tử áo xanh đang mặt lạnh, trong mắt lúc này lại dâng lên một tầng hàn băng, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền lạnh đến tận sương tủy. Mắng nàng thì không sao, nhưng không ai có thể chửi bới chủ tử! Nữ tử áo xanh đang chuẩn bị phát tác, thiên hạ đang ngủ ở trong lòng bỗng có động tĩnh."Ưm, Thật ồn ào! Có chó sủa sao? Thanh Y, đến rồi sao?" Thanh âm hàm chứa buồn ngủ miễn cưỡng vang lên, tiểu cô nương nằm trong lòng Thanh Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nhíu, con ngươi mới mở vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Đệ Nhất Lâu, từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn tiểu cô nương mặc hồng y một cái.

Luôn được nuông chiều từ bé, tiểu cô nương kia được lớn lên trong lòng bàn tay làm sao chấp nhận bị người khác bỏ qua như vậy? Vì thế vẻ mặt tức giận chỉ vào nàng nói: "Ngươi, ngươi, sát tinh chết tiệt nhà ngươi dám không nhìn ta? Còn mắng bổn tiểu thư là chó?!"

Tiểu cô nương áo trắng nghe được lời của nàng liền quay sang, chỉ nghe thấy xung quanh đổ hút khí lạnh, tiếng lòng của phần đông mọi người chính là: "Thật là tiểu hài tử đáng yêu, phấn điêu ngọc mài! Làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực để sủng nàng, yêu thương nàng, thật sự là rất đáng yêu nha! Nếu là đứa nhỏ nhà mình thì tốt biết bao! Đáng tiếc, một oa nhi đáng yêu như vậy bởi vì mẫu thân đã chết mà không được sủng, aizz...Thật là đứa nhỏ đáng thương". Mọi người tiếc hận lắc đầu thở dài. Đặc biệt là các nữ nhân cảm tình phong phú, tình thương của mẹ tràn ra. Ánh mắt nhìn về phía nàng đều mang theo một tia đồng tình.

"Hả? Là ngươi, ta vừa tỉnh cho nên không thấy ngươi, ta vừa mới nói là chó sủa, ngươi là người làm sao lại tự mắng chính mình là chó vậy?" Tiếng nói mềm mại, biểu tình cực kỳ vô tội. Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh đều nhịn không được bật cười, làm cho tiểu cô nương mặc hồng y nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi, ngươi......" Tiểu cô nương hồng y bị chọc tức nói không ra lời.

"Sát tinh ngươi dựa vào cái gì cùng tiểu thư nói chuyện!" Nô tỳ theo sát tiểu cô nương hồng y mở miệng, giận trừng mắt nhìn Vân Khinh, một chút cũng không đem Vân Khinh để vào mắt. Ai biểu nàng là người của Nhị phu nhân, Đại phu nhân đã chết sớm, hiện tại ở phủ Thừa tướng quản lý nội vụ chính là Nhị phu nhân, nàng là người của Nhị phu nhân tự nhiên cũng sẽ không đem Đại tiểu thư Vân Khinh mẫu thân đã chết lại không được sủng, không có chút địa vị này để vào mắt. Cái gọi là "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" chính là cái dạng này đây.

"Ngươi có thân phận gì mà dám nói chuyện với chủ tử như vậy." Thanh âm lạnh lùng, ngữ điệu cho dù là không có nói cao cũng có thể làm cho nô tỳ kia có chút kiêng kị, miệng ngậm lại không dám làm càn. Không biết vì sao nô tỳ các nàng lại sợ người nữ tử áo xanh trước mắt, từ lần nàng rơi xuống nước rồi tỉnh lại dường như đã thay đổi thành người khác, cả người lạnh băng, chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn thoáng qua các nàng, các nàng đều cảm thấy hai chân mềm nhũn, làm sao còn dám lớn tiếng với nàng. Cũng là vì có Thanh Y tồn tại, Vân Khinh mới có thể sống nhàn nhã như vậy, cho dù không được sủng ái, ở trong phủ không có địa vị cũng không có người nào đến tìm nàng gây sự. Đương nhiên ngoại trừ Nhị phu nhân Từ Diễm Nhi cùng tiểu cô nương hồng y trước mắt, cũng chính là con của Nhị phu nhân – Nhị tiểu thư Ngôn Thiên Nhu của phủ Thừa tướng. Bất quá các nàng mỗi lần đến đều là nghẹn tức trở về. Bởi vì Vân Khinh căn bản là không để ý tới các nàng, tùy các nàng nói gì thì nói, cho các nàng ở nơi này lầm bầm lầu bầu, tự quyết định.

"Mệt mỏi quá, chúng ta mau vào đi." Vân Khuynh khẽ tựa người vào Thanh Y nói, đối với nô tỳ bất kính, làm càn kia một chút cũng không để ý, chó cắn người một cái, người cũng không thèm cùng chó so đo mà cắn ngược lại nó.

Nghe được lời nói của Vân Khinh, Thanh Y cũng không nói thêm đều gì, ôm nàng đi vào bên trong Đệ Nhất Lâu, lưu lại một đám nô bộc cùng tiểu cô nương hồng y, Ngôn Thiên Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro