Chương mở đầu : Quỷ Hồn ở địa phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dạ Thiên Băng

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Địa ngục khôn cùng, âm trầm u lãnh, nơi nơi đều là tiếng kêu rên thê lương, nơi này không có một tia hơi thở của sự sống, nếu có thì chính là "Quỷ Hồn" lạnh băng lượn lờ khắp nơi.

Không có sinh vật nào nguyện ý ở tại đây cái địa phương âm trầm lại khủng bố này, nhất là người, bọn họ không hề nguyện ý chịu khổ, có người sau khi chết thì luyến tiếc thân nhân bằng hữu, cũng có người lúc sống rất thống khổ sau khi chết đi thành quỷ lập tức muốn quên hết chuyện trước kia. Ách... Quỷ, lúc sống làm chuyện xấu cho nên ở trong này bị phán cho rất nhiều loại hình phạt bất đồng. Đặc biệt ở dưới mười tám tầng địa ngục, nơi đó cứ xuống một tầng lại càng thống khổ hơn vài phần. Cho dù là quỷ thì đã chết, nhưng bọn họ vẫn có tư tưởng, sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm, sẽ kinh sợ, loại cảm xúc này luôn thôi thúc bọn họ nóng lòng thoát khỏi cái địa ngục khủng bố kia.

Bất quá, luôn có ngoại lệ tồn tại, ở một nơi xa xôi yên lặng, vài cái bóng dáng lén lút nói nhỏ ngoài cửa, giống như đang thương lượng cái gì.

"Đại nhân, ngài thật xác định muốn làm như vậy?" Bạch Vô Thường toàn thân trắng bạch thật cẩn thận hỏi trung niên nam tử mặc y bào màu đỏ chói bên cạnh

"Vô nghĩa! Diêm vương đều đã lên tiếng rồi, có thể không làm sao? Đều là các ngươi làm chuyện tốt, được việc thì ít mà thất bại thì nhiều, thế nhưng lại câu sai lầm hồn. Câu sai còn chưa tính, trở về lại còn cho ta một việc khó như vậy, các ngươi cảm thấy ta quá thanh nhàn sao?". Trung niên nam tử, cũng chính là Phán Quan hung hăng trừng mắt với thủ hạ bại sự của hắn, nói xong lời cuối cùng thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ. Trong lòng thật hận nha! Thật sự là không sợ lãnh đạo dốt chỉ sợ cấp dưới toàn heo. Còn có Diêm vương vô trách nhiệm, không phải chỉ là chức quan cao hơn so với hắn một chút thôi sao. Thế nhưng chỉ bỏ lại một câu xong liền phất tay áo chạy lấy người. Đem cái đề đại nan giải này quăng cho hắn. Rất là vô trách nhiệm! Tiểu nhân, quả thực là tiểu nhân. Hu hu.... Hắn muốn oán....

Một người khác toàn thân đen kịt Hắc Vô Thường thấy sắc mặt Phán Quan càng ngày càng đen lập tức lắc đầu nói: "Không dám, không dám, là chúng tiểu nhân làm việc bất lực, Phán Quan đại nhân ít nhiều cũng giống như đại dương trí tuệ rộng lớn, bao dung sai lầm của hai người chúng ta. Ngài chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta, tiểu nhân đối với ngài kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn chảy siết nhưng là..." Còn chưa nói dứt lời đã bị Phán Quan một ngụm đánh gãy " Không nhưng là gì hết, mệnh lệnh bề trên ngươi dám cãi lời?"

"Không không không, tiểu nhân làm sao dám cãi." Cho dù bọn hắn can đảm, thì bọn hắn cũng không dám như thế. Nhưng nàng...thật sự là quá khó khăn rồi! Lại không thể cưỡng bức, việc này Diêm vương đại nhân cũng biết, vạn nhất nháo đến bề trên thì bọn họ có mấy cái đầu cũng không đủ dùng. Hu hu... Lúc trước sao bọn họ lại đem hồn của nàng câu đến đây cơ chứ. Thật sự là não úng mất rồi.

" Còn không mau đi! Còn thất thần làm gì!"

" Dạ dạ dạ" Hắc Bạch Vô Thường bị Phán Quan trừng hai mắt, lập tức đi vào bên trong, còn chưa đi vào thì đã bị một nử tử áo xanh đột nhiên xuất hiện chặn lại. Ách, là nử quỷ chặn đường sao? Tiếng nói lạnh lùng bay vào trong tai bọn họ: "Chủ tử đang nghỉ ngơi". Bộ dạng kia một chút cũng không sợ bọn họ, thong dong mà lạnh lùng.

"Ách, hắc hắc... Là Thanh Y cô nương a! Chúng ta muốn tìm chủ tử của ngươi, phiền ngươi truyền lời giúp." Bị ngăn cản, Hắc Bạch Vô Thường trong lòng kêu rên một tiếng, như thế nào lại quên mất nàng chứ! Là do cuống quá nha... Xen ra vụng trộm là không được rồi, đành phải khách khách khí khí với nàng vậy. Ai bảo bọn họ câu sai hồn làm chi, ai.... Một lần sai lầm hối hận ngàn năm a!!!

" Chờ chủ tử tỉnh rồi nói", nàng vẫn như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh

"......" Chờ chủ tử của ngươi tỉnh thì phải chờ tới năm nào tháng nào đây! Chúng ta cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì làm! Còn có thiệt nhiều hồn phải câu nha. Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt hắc tuyến, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay lập tức vẽ ra chút tươi cười nịnh nọt: "Hì hì... Thanh Y cô nương! Chúng ta lần này đến là muốn nói chuyện nhân sinh đại sự của chủ tử nhà ngươi, không thể chậm trễ." Mau cho chúng ta vào đi thôi! Hắc Bạch Vô Thường trong lòng thầm cầu nguyện, Thanh Y vẫn đứng đối diện với bọn họ, thình thịch, thình thịch, không khí càng thêm khẩn trương, đúng lúc này một đạo thanh âm tự nhiên cứu vớt bọn họ.

"Thanh Y, cho bọn họ vào đi." Giọng nói kia vẫn còn rất lười biếng, ngái ngủ.

"Dạ".

Ba người vào cửa, đập vào mắt khung cảnh rất đơn giản nhưng cũng không hẳn đạm mạc, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác thực thoải mái, tao nhã. Trên giường, sa trướng màu trắng được cột lên, bên trong là một nử tử một thân bạch y, mái tóc đen chảy dài như thác nước, mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, trên người cũng không có nửa điểm nhân khí, rõ ràng đã chết, nàng chính là một con "Quỷ", nhưng dù là như vậy cũng không làm mất dáng vẻ tuyệt đại tao nhã của nàng, giống như hình dung về lạc thần vậy, thân thể nàng nhanh nhẹn như Hồng Nhạn bay lượn, uyển chuyển hàm xúc như giao long du động. Nét mặt toả sáng như hoa cúc của ngày mùa thu, thân hình mảnh mai như thanh tùng mùa xuân. Nàng lúc ẩn lúc hiện như trăng trên trời, mơ hồ di chuyển giống như gió thổi, tuyết bay.

Nhìn từ xa, nàng minh khiết tựa như ánh bình minh mới hé; nhìn gần, nàng giống như nàng tiên giữa dải ngân hà. Nàng thân thể vừa phải, chiều cao thích hợp, kiên trách như tước, thắt lưng tế như thúc, cổ lộ ra làn da trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần. Vừa không trang điểm, cũng không thoa phấn, búi tóc cao ngất như mây, mi dài nhỏ gấp khúc, môi đỏ tươi căng mọng, răng nanh trắng noãn, con ngươi như hắc bảo thạch bịt kín một tầng sương mờ, nhìn như trong suốt kì thực sâu thẳm, làm cho người ta nhìn không thấu lòng của nàng, tâm tư lại nhịn không được muốn đi tìm kiếm mà hãm sâu trong đó.

Vẻ đẹp của nàng giống như loài Cốc U Lan vậy, cao thượng thanh nhã, lại như hoa sen thuần khiết thanh vận, không nhiễm bụi trần. Dù là gặp qua nàng nhiều lần ba người vẫn nhịn không được mà bị khí chất thanh nhã của nàng làm đứng hình tại chỗ.

"Khụ khụ......", Phán Quan nhìn qua hai bên cấp dưới còn đứng tại chỗ sững sờ chưa phục hồi lại tinh thần, nặng nề ho khan vài tiếng. Rất dọa người nha, hắn làm sao có thể có cấp dưới vô dụng như vậy? Bọn họ câu hồn còn ít sao? Gặp qua mỹ nhân cũng còn ít sao? Điểm sắc đẹp nho nhỏ ấy mà cũng không chống cự được, quá mức thất bại! Trách không được câu sai hồn, chính hồn bọn họ còn bị người ta câu đi rồi, có thể không sai lầm sao?! Thật sự là gỗ mục không thể chạm khắc được!

Phục hồi tinh thần lại, Hắc Bạch Vô Thường nhìn qua Phán Quan chỉ tiếc ánh mắt rèn sắt không thành thép, chột dạ khụ hai tiếng, cũng không thể trách bọn họ a! Ai bảo nàng lớn lên lại họa thủy như vậy! Cẩn thận xem xét nữ tử thanh nhã kia. Ách, là quỷ. Đều là nàng, làm hại bọn họ phạm lỗi lớn như vậy! Tuy rằng ở nơi này, bọn họ thường thường còn có thể dưỡng mắt, nhưng mà bọn họ cũng muốn có mạng để ở đây nha! Hu hu...... Lúc trước thật sự là đồ tim lợn mà!

"Các ngươi tới tìm ta không phải nói có đại sự liên quan đến nhân sinh của ta sao? Như thế nào lại không nói chuyện?". Thanh âm dễ nghe còn mang theo chút ngái ngủ.

"Ách...... Đúng vậy, đúng vậy! Vân Khinh cô nương, ngươi ở đây lâu như vậy, không cảm thấy buồn sao?" Bị hai người khác đẩy lên Bạch Vô Thường cười nịnh nọt nói. Sau đó ai oán liếc nhìn bọn họ, vì sao lại đem hắn đẩy vào lò than chứ!

"Huynh đệ ngươi liền nén bi thương đi, tục ngữ nói đúng, chính là cái gọi ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngươi muốn chu toàn vậy thì hy sinh cái tôi cá nhân để hoàn thành lợi ích cho tập thể vĩ đại đi, đem nó phát dương quang đại. Hơn nữa, ngươi cùng nàng nói chuyện càng dễ dàng hơn, đều là quần áo màu trắng, không xem mặt tăng cũng sẽ xem mặt phật, tìm cách tiếp cận nàng, nàng sẽ không hạ thủ với ngươi, đi thôi! Ngươi vì huynh đệ nghĩa khí mà lao vào hố đao, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!"

Các ngươi phạm lỗi đương nhiên là các ngươi đến bù lại, chẳng lẽ muốn ta tới chùi đít cho các ngươi! Hừ, được rồi, đừng oán trách nữa, ta sẽ ghi công cho ngươi!" Hắc Vô Thường cùng Phán Quan đẩy hắn lên rồi dùng ánh mắt trao đổi với hắn.

"Sẽ không, nơi này rất tốt , không ầm ỹ, thực im lặng, ta rất thích."

"Ha ha... Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi." Thu được ánh mắt giống như giết người của hai người kia, Bạch Vô Thường lập tức sửa miệng: "Ạch. Không phải, ta là nói thé giới bên ngoài còn có bao nhiêu đẹp đẽ, bao nhiêu điều hay, ngươi không đi hưởng thụ không phải rất đáng tiếc sao, loại địa phương âm trầm khủng bố này sẽ không ai thích, chi bằng đi ra bên ngoài hưởng thụ thế giới tốt đẹp lại ấm áp đi! Cô nương nói phải không?"

"Ừm. Xác thực sẽ không có người thích địa phương lạnh như băng lại không ai xem này!" Trên giường nữ quỷ áo trắng thực đồng ý gật đầu trả lời.

"Đúng vậy, đúng vậy! Vậy ngươi cũng rời đi mà đầu thai chuyển thế đi!". Ba người nghe được nàng đồng ý, vội vàng gật đầu, trong lòng mừng rỡ, nghĩ đến sắp thành công thuyết phục nàng đi đầu thai, tâm tình sung sướng nhảy dựng lên. Phán Quan cùng Hắc Vô Thường ném cho hắn một cái ánh mắt 'ngươi thật tài tình' biết dùng biện pháp dụ dỗ này.

Thu được ánh mắt ca ngợi của hai người bọn họ, Bạch Vô Thường cực kỳ dương dương tự đắc, đúng vậy! Cũng không nhìn xem là ai xuất mã! Kết quả không đợi hắn đắc ý xong, Vân Khinh nói tiếp một câu thiếu chút nữa làm cho hắn phun ra máu!

"Đáng tiếc ta không phải người, mà là quỷ. Nơi này không tồi!" Ít nhất không cần giống như cô hồn dã quỷ lượn lờ xung quanh, hơn nữa lại không ầm ỹ, thực im lặng.

Không, không, không nên như vậy! Cho hắn hy vọng rồi lại làm cho nó tan biến ....Bạch Vô Thường đang cầm lòng bị thương, khóc không ra nước mắt. Hu hu....Không có cách làm nào khác sao! Bạch Vô Thường ai oán trốn ở góc phòng tự kỷ, không để ý tới bọn họ .

"Ách... Vân Khinh cô nương ngươi có ý nghĩ vậy là không tốt đâu, người có tiền để cầm, không như quỷ có tiền chỉ để nhìn, làm người thật tốt nha! Có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, ngửi hương thơm hoa tươi, nghe âm thanh dễ nghe trong thiên nhiên, nhấm nháp mỹ vị nhân gian, cuộc sống nhiều tốt đẹp như thế, ngươi làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy mà không đi hưởng thụ chứ?!" Nói thì rất dõng dạc, nhưng vẻ mặt Hắc Vô Thường đầy đau lòng cùng tiếc hận trừng mắt nhìn Vân Khinh trên giường, giống như nàng gây ra tội ác tày trời, thiên lý không tha!

"Ừm. Đúng là rất đẹp, làm cho người ta tâm thần mơ mộng, vậy vì sao ngươi không đi?" Ánh mắt tò mò nhìn hắn, một câu đánh thẳng vào trái tim của Hắc Vô Thường.

Ta, ta, ta tại đây chỉ là đương sai thôi. Đi như thế nào?! Ngẫm lại cũng đúng nha, hắn vì sao phải buông tha cuộc sống tốt đẹp như vậy mà ở trong này làm trâu làm ngựa? Híc, hắn muốn đi....

Phán Quan thấy Hắc Vô Thường không tẩy não Vân Khinh được, ngược lại còn bị nàng tẩy não thành công, trong lòng tức hộc máu! Thật muốn lôi bọn họ ra ngoài loạn đao chém chết! Hai tên ý chí không kiên định, ngu xuẩn! Nhìn hai tên đều bỏ mình không biết nói gì thì xem thường, hắn đành phải tự thân xuất mã: "Khụ khụ... Khinh nha đầu, tuy rằng lúc trước là bọn hắn không đúng, câu sai hồn của ngươi, nhưng mà ngươi ở tại địa phủ đã lâu như vậy cũng không được, đến lúc chờ ngươi hối hận thì muốn đầu thai cũng không còn cơ hội nữa rồi. Vạn nhất nếu như bị bề trên phát hiện chúng ta cũng bị tai ương, ngươi ở nơi này lâu như vậy, chúng ta cũng không bạc đãi ngươi, có phải hay không? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta vì ngươi mà bị phạt sao? Ngươi sẽ không thương tâm, khổ sở sao? Ngươi......" Tiếng nói về sau đều mang theo một tia nghẹn ngào, làm cho người ta nghe không đành lòng.

"Được rồi. Ta đáp ứng ngươi."

"Ngươi yên tâm, nếu ngươi đi ta sẽ chọn cho ngươi một hộ phú quý để cho ngươi ăn ngon ở tốt .... Cái gì?! Ngươi, ngươi đáp ứng rồi?!" Nói được một nửa Phán Quan mới kịp phản ứng lại, giật mình ánh mắt trừng lớn, sau đó thật cẩn thận hỏi lại.

"Ừ."

"Hắc hắc... Ta biết nha đầu ngươi người đã đẹp mà tâm càng đẹp hơn mà! Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ tốt, không lo ăn mặc...." Hắn chỉ biết dùng hành động để chứng minh, mình thật sự là tài tình! Có thể thông minh như vậy, có được trí tuệ mà người khác hâm mộ cũng là một loại phiền não a! Nhân sinh của hắn hoàn mỹ như thế, chỉ tiếc nét bút hỏng duy nhất chính là hai cái 'gỗ mục' và vị Diêm vương vô trách nhiệm kia! Nghĩ đến đây, Phán Quan liền nhịn không được dùng ánh mắt muốn giết người hung tợn trừng mắt hai tên đang trốn ở góc phòng tự kỷ! Người khác sinh chỗ bẩn a!

"Bất quá ta có yêu cầu."

"Có thể có thể! Ngươi nói, ngươi nói, ta nhất định thỏa mãn ngươi!" Chỉ cần ngươi chịu đi đầu thai, có nhiều yêu cầu cũng không quá đáng! Phán Quan sợ Vân Khinh đổi ý lập tức gật đầu, một ngụm đáp ứng.

"......"

"......"

Đến cuối cùng, ba người bọn họ rốt cục cũng được như nguyện có thể tiễn bước vị 'Đại thần' vẫn ở lại địa phủ của bọn họ, nghĩ đến đây tâm mới buông xuống, thả lỏng thân thể, thở ra một hơi lớn.

Tiếng lòng của ba người:

Rốt cục hoàn thành nhiệm vụ !

Rốt cục không bị trách phạt !

Rốt cục cũng tiễn bước được nàng!

Phải nhớ kỹ giáo huấn, trăm ngàn lần không thể lại câu sai hồn, có một người này là đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro