Chương 26 : Đưa canh gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư! Tiểu thư! Phù phù..."

"Làm sao vậy Xuân Đào? Đừng nóng vội, ngươi uống trước miệng trà, thuận khí rồi chậm rãi nói" nhìn Xuân Đào chạy tới thở hổn hển, Uyển Tư Tư ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy bưng chén trà tiến lên đưa cho Xuân Đào còn thở phì phò, giúp nàng vuốt lưng thuận khí, ôn nhu nói.

"Phù phù... Cô... Hô... Mệt chết ta! Cuối cùng cũng thoải mái, tiểu thư, ta vừa mới đi ra ngoài nghe ngóng, cái nữ nhân kia giống như không còn ở trong Vương phủ nữa, chuyện này đối tiểu thư người vừa vặn chính là cơ hội tốt !" Uống nhanh mấy ngụm trà, Xuân Đào thở đều lại liền hô to một tiếng thoải mái, khẩn cấp nói cho Uyển Tư Tư tin tức nàng sáng sớm đi tra xét được.

"Nàng không còn ở trong phủ? Vậy nàng đi đâu? Sư huynh còn trong phủ không?" Uyển Tư Tư nghe Xuân Đào nói xong nghi hoặc liên tiếp đưa ra vấn đề.

"Ai u! Tiểu thư của ta! Người quản cái nữ nhân kia đi đâu làm gì! Dù sao công tử còn trong phủ không phải được rồi sao, cái nữ nhân kia không ở đây người liền lợi dụng cơ hội khó có được này cùng công tử đi lại nhiều chút, quan tâm hắn, công tử khẳng định sẽ cảm động ."

"Nhưng là..."

Uyển Tư Tư còn muốn nói cái gì đó lại bị Xuân Đào ở một bên giống như so với nàng còn gấp hơn đánh gãy, thúc giục: "Ai nha! Tiểu thư, người cũng đừng nhưng là nhưng là nữa, đến đây, ta trang điểm lại cho tiểu thư, để cho tiểu thư đem công tử mê hoặc đầu óc choáng váng." Nói xong liền kéo Uyển Tư Tư đến trước bàn một lần nữa trang điểm cho nàng.

Uyển Tư Tư nghe được lời nói lớn mật của Xuân Đào , nghĩ đến bộ dáng Cung Mạch Khiêm mê mẩn nhìn nàng, nhất thời đỏ bừng mặt, hơi hơi hạ mi mắt, bên môi không tự chủ cười ngọt ngào, tiểu nữ nhân gia thẹn thùng nhưng lại làm Xuân Đào thập phần tin tưởng, bộ dáng tiểu thư xinh đẹp mê người khẳng định công tử nhìn thấy sẽ kinh diễm một phen .......

"Khụ khụ... Ngươi có tính toán gì không? Uyển Tư Tư kia thì tính như thế nào?" Trong lương đình, Phong Nhiễm Tuyệt thân mặc tử y tuấn mỹ tà mị ho nhẹ một tiếng gọi thần trí bạn tốt quay về dò hỏi. Không đúng a! Lấy hiểu biết của y với hắn, Vân Khinh đi rồi, thằng nhãi này hiện tại không có khả năng còn có thể im lặng ngồi ở đây án binh bất động, không chút phản ứng!

Tầm mắt đặt trên chén trà, kỳ thật Cung Mạch Khiêm đang trầm tư nghe được bạn tốt nói liền phục hồi tinh thần lại, đem tầm mắt chuyển hướng y, thanh âm ôn hòa từ trong miệng tràn ra: "Tính cái gì ? Nàng muốn lưu lại thì liền lưu lại, có liên quan gì với ta?"

"......" Nghe nói như thế, Phong Nhiễm Tuyệt nhất thời hết chỗ nói rồi, người ta là sư muội ngươi, là đặc biệt đến thăm ngươi, thằng nhãi này thế nhưng vô tâm vô phế nói hắn không có liên quan gì? Khụ khụ... Được rồi, y biết con hồ ly này vô tâm vô phế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng là người ta tốt xấu cũng là ngàn dặm xa xôi vì hắn mà đến nha? – "Ngươi không sợ mèo con của ngươi trở về nhìn thấy nàng còn ở đây, tức giận lại rời nhà trốn đi?"

Cung Mạch Khiêm nghe nói như thế, nhíu nhíu mi, hắn cầu còn không được đây, tức giận có nghĩa nàng đã có cảm giác với hắn, đáng tiếc ..."Nàng sẽ không."

Ách, Đây là... Thật sự là hỏi cái vấn đề ngu ngốc... Nhưng mà "Người ta một cái cô nương gia đặc biệt đến thăm ngươi, ngươi cứ như vậy tùy nàng ?"

"Nếu không thì sao? Ta cũng không mời nàng đến." thanh âm ôn nhuận dễ nghe nói ra lại tự nhiên như vậy .

"Chậc chậc chậc, ngươi đủ vô tình ..." Kẻ vô tâm vô phế này! Thế nhân như thế nào đã bị hắn lừa gạt đây? Ai... Nghe được ngữ khí Cung Mạch Khiêm không chút nào để ý, Phong Nhiễm Tuyệt liên tục lắc đầu, một bộ vì Uyển Tư Tư mà cảm thán nói.

"Ngươi chẳng lẽ là ngày đầu tiên quen biết ta? Nếu không ngươi bác ái? Ngươi thu nàng đi?" Cung Mạch Khiêm cũng không phản bác, ngược lại còn thản nhiên nói.

"A phi phi phi, cái gì ta bác ái! Thể xác và tinh thần của ta tuyệt đối là thuần khiết! Ta cũng không giống ngươi có mỹ nhân vờn quanh, ta là người cô đơn đáng thương nha! Hơn nữa Uyển cô nương thích ngươi, chứ không phải ta. Huynh đệ, ta chỉ hâm mộ ngươi nha." Phong Nhiễm Tuyệt nghe được lời bạn tốt nói lập tức phản bác. Đều là nữ nhân bò lên người hắn được không, hắn cũng đâu muốn cùng nữ nhân nào dây dưa.

"Lấy tư sắc của ngươi , ta tin tưởng ngươi tuyệt đối có thể chinh phục được nàng." Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt từ trên xuống dưới, cười đến ôn hòa nói.

Y thề, y tuyệt đối thấy được vẻ trêu chọc trong mắt Cung Mạch Khiêm, trăm phần trăm ! So với trân châu còn thật hơn!

"Khụ khụ... Không cần, mị lực của tiểu nhân như thế nào có thể so sánh với ngài, người ta nhưng là vì ngươi mà tới nha. Ta? Vẫn là thôi đi." Phong Nhiễm Tuyệt giả ý khụ khụ hai tiếng, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài nói. Hừ hừ! Tưởng tính kế y? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không cho! Y bị hắn lừa còn thiếu sao? Muốn đem nữ nhân này đưa cho y, để cho y giải quyết? Mặc kệ! Kiên quyết mặc kệ!

"Ta..." thời điểm Cung Mạch Khiêm vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, thì chỉ thấy hắn nhìn chăm chú đến một chỗ, ánh mắt lóe lóe, sau đó ngậm chặt miệng trầm mặc, một bộ ôn nhuận như ngọc.

Phong Nhiễm Tuyệt thấy bộ dáng hắn muốn nói cái gì đó lại trầm mặc, lập tức theo tầm mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa một cái thân ảnh màu hồng phấn hướng bọn họ đi tới. Quay lại tầm mắt nhìn bạn tốt, làm ra bộ dáng hâm mộ nói: "Chậc chậc chậc... Xem ra Uyển cô nương thực quan tâm ngươi nha! Tự mình đưa thuốc bổ đến đây cho ngươi, thật sự là hảo phúc khí!" Phong Nhiễm Tuyệt lộ ra một chút ý cười hiệp xúc, lẳng lặng ngồi ở kia chờ xem kịch vui.

Uyển Tư Tư rốt cục thấy được thân ảnh Cung Mạch Khiêm , bưng canh gà đã được hầm tốt đi tới, bước chân hơi nhanh hơn chút đi về phía lương đình, trong lòng khẩn cấp muốn cho Cung Mạch Khiêm nhìn thấy dáng vẻ tỉ mỉ trang điểm của nàng hôm nay.

"Sư huynh... Đây là canh gà Tư Tư hầm cho sư huynh bồi bổ thân thể, sư huynh, huynh mau nếm thử xem." Uyển Tư Tư đem cái thìa đặt trong bát đưa tới trước mặt Cung Mạch Khiêm dịu dàng nói.

Hôm nay sau khi nàng được Xuân Đào trang điểm, trở nên kiều diễm động lòng người, một thân váy dài màu hồng phấn, trước ngực thêu mẫu đơn nở rộ tiên diễm, váy dài buộc vòng quanh cái eo tinh tế, trên mặt dịu dàng thanh tú vẽ loạn một tầng phấn, càng thêm xinh đẹp rạng rỡ, lại nhiều ra vài phần thành thục, mày liễu thon dài làm nền đôi mắt tựa như nhất trì xuân thủy, môi hồng nhuận cũng tô son, hai gò má bởi vì nội tâm kích động mà đậm màu phấn hồng, có vẻ càng thêm động lòng người.

Cung Mạch Khiêm căn bản là không chú ý, nhìn canh gà trước mắt đặt ở trên bàn , cũng không có nhích người đi nhấm nháp, chỉ cười ôn nhuận nói: "Vất vả sư muội, những việc này về sau để hạ nhân làm là được rồi, ngươi là khách quý, làm sao có thể làm loại chuyện này, vạn nhất bị phỏng thì thật không tốt." Đôi mắt mang theo xa cách nhìn Uyển Tư Tư, dáng vẻ một chút cũng không muốn uống canh .

Uyển Tư Tư thấy Cung Mạch Khiêm nhìn nàng, vô cùng thẹn thùng cụp đôi mắt, nghe Cung Mạch Khiêm nói lại nghĩ đến hắn thương nàng, sợ nàng bị phỏng cho nên kêu nàng không cần làm, trong lòng vô cùng ngọt ngào, càng thêm dịu dàng ôn nhu nói: "Không có việc gì, Tư Tư sẽ cẩn thận, sư huynh không cần lo lắng."

Khụ khụ... Một bên xem kịch vui Phong Nhiễm Tuyệt nghe được Uyển Tư Tư nói, lại nhìn đôi mắt Cung Mạch Khiêm đầy xa cách, nhịn không được ở trong lòng phiêu một cái xem thường, oán thầm: Làm ơn! Thằng nhãi này sẽ lo lắng ngươi sao? Hắn ngoại trừ có tâm đối với Vân Khinh ra thì nào có nữ nhân nào có thể làm cho hắn lo lắng chứ? Thật là tự mình đa tình!

Bất quá, nàng hôm nay hẳn là đã cố ý tỉ mỉ trang điểm một chút đi? Đáng tiếc! Thiếp cố ý, lang vô tình a! Chỉ cần bạn tốt không thích cho dù nàng có đẹp như tiên cũng vô dụng, vẫn không lọt vào được mắt hắn, nàng thật đúng là một chút cũng không hiểu Cung Mạch Khiêm! Nghĩ như vậy có thể làm cho bạn tốt thích nàng sao? Quá ngây thơ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro