Chương 27 : Không cần hâm mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phòng

Uyển Tư Tư hoàn toàn bị bỏ qua không nhìn thấy, trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt âm thầm lắc đầu, thở dài, hắn dám cam đoan Cung Mạch Khiêm căn bản là không chú ý tới hôm nay nàng đã trang điểm tỉ mỉ.

"Như vậy sao được, sư muội là khách quý của quý phủ, vạn nhất truyền đến tai sư phụ ta đây biết ăn nói làm sao." Tiếng nói ôn hòa dễ nghe.

Lời nói vừa nói ra làm cho trong lòng Uyển Tư Tư đang ngọt ngào, khóe miệng đang treo ý cười thẹn thùng nhất thời trở nên cứng ngắc, bởi vì sư phụ nên mới quan tâm nàng sao? Trầm mặc một lát, trong lòng Uyển Tư Tư lại kiên định, vì mục đích của mình khi đến đây, nàng sẽ không buông tay! Một ngày nào đó sư huynh sẽ hiểu tâm ý của nàng mà cảm động, hiểu được nàng mới là người quan tâm huynh ấy nhất, thích hợp làm nữ nhân của huynh ấy nhất!

Nở nụ cười dịu dàng, giống như không để ý lời Cung Mạch Khiêm vừa,"Sư huynh nhanh đến uống chút canh gà đi, nếm thử tay nghề của Tư Tư xem thế nào."

Cung Mạch Khiêm vươn cánh tay thon dài đẹp mắt muốn cầm lấy chén, trong lúc Phong Nhiễm Tuyệt nghĩ hắn thật sự muốn uống thì hắn lại rút tay về, ôn hòa nói: "Canh gà đã nguội, ta sẽ không uống, cơ thể của ta chịu không nổi khí lạnh." Thần sắc vẫn tự nhiên, làm cho người ta không thể không tin hắn thực sự bởi vì thân thể không thể bị nhiễm lạnh mà không uống canh.

"Vậy muội lập tức đi hâm nóng cho sư huynh." Uyển Tư Tư có chút vội vàng nói, chỉ sợ Cung Mạch Khiêm không uống canh gà nàng nấu.

Vừa định chuẩn bị mang canh đi hâm nóng đã bị Cung Mạch Khiêm lên tiếng ngăn cản: "Không cần, ta sẽ để Mạc Ngôn đi hâm nóng rồi uống, hiện tại ta cũng uống không nổi."

"A, được." Uyển Tư Tư nghe xong nha nha đáp lại một tiếng, thu hồi cánh tay, nàng muốn tận mắt thấy sư huynh uống canh gà mà tự tay nàng nấu.

"Hiện tại thời tiết trở lạnh, sư muội nên về nghỉ sớm một chút đi, đừng để cảm lạnh." Nét mặt Cung Mạch Khiêm biểu lộ vẻ tươi cười ôn hòa đẹp mắt.

Lời nói ôn hòa của Cung Mạch Khiêm làm cho vẻ mặt có chút hậm hực ảm đạm của Uyển Tư Tư nháy mắt lại trở nên sáng sủa, nàng biết sư huynh vẫn còn quan tâm đến nàng.

Bị nụ cười ôn hòa đẹp mắt của Cung Mạch Khiêm mê hoặc đến đầu óc choáng váng, Uyển Tư Tư nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Đa tạ sư huynh quan tâm, Tư Tư sẽ chú ý ."

"Mau trở về nghỉ đi." Cung Mạch Khiêm cũng không nói thêm gì, chỉ hy vọng Uyển Tư Tư có thể rời nơi này nhanh một chút, trên mặt hắn vẫn là tươi cười ôn nhuận, một chút cũng không biểu hiện nội tâm đang thiếu kiên nhẫn.

"Dạ." Còn đắm chìm trong ý cười ôn hòa của Cung Mạch Khiêm, Uyển Tư Tư 'hồn phi thiên ngoại, thần chí không rõ' cứ như vậy rời khỏi lương đình, mơ mơ màng màng đi về phía phòng của mình.

Phúc hắc! Tuyệt đối phúc hắc! Quá cường đại! Kỹ thuật đuổi người này của hắn y cảm thấy thật là bội phục! Mới nói mấy câu như vậy thì đã đem người ta đuổi đi rồi. Rõ ràng trong lòng ước gì Uyển Tư nhanh chóng rời đi, lại còn có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa dáng vẻ không có một chút không kiên nhẫn, chậc chậc! Trong ngoài không giống nhau quả thực là vì hắn mà tạo ra!

Cung Mạch Khiêm thấy ánh mắt "cực nóng" của Phong Nhiễm Tuyệt nhìn hắn, hơi nhíu nhíu mi, tiếng nói ôn hòa cất lên: "Như thế nào? Ngươi muốn uống canh gà? Vậy ngươi uống đi."

"......" Nghe được lời nói hào phóng của Cung Mạch Khiêm, Phong Nhiễm Tuyệt không đáp, con mắt nào của hắn nhìn thấy ánh mắt của y nói muốn uống canh gà? Là ánh mắt kính nể nhưng y phát tần suất sai rồi, thằng nhãi này lại tính kế gì đây?: "Xin hỏi ngài chỉ nhìn ánh mắt làm sao biết tại hạ có ý muốn uống canh này?"

"Ngươi không muốn uống canh gà?"

"Ta muốn uống canh gà". Nhưng mà không phải bát canh gà này a! Hơn nữa "Uyển cô nương 'tự tay nấu riêng' rồi lại 'tự tay đưa đến' cho ngươi, ta uống cái gì?" Phong Nhiễm Tuyệt nhấn mạnh bốn chữ 'Tự tay nấu riêng', để nói cho hắn biết bát canh gà này y không có khả năng hưởng thụ.

Nghe ra trong giọng nói của Phong Nhiễm Tuyệt có ý trêu chọc, Cung Mạch Khiêm vẫn ôn hòa như trước hỏi: "Ngươi hâm mộ sao?"

Phong Nhiễm Tuyệt nghe vậy 'rất đứng đắn' gật đầu nhẹ nói: "Hâm mộ chứ! Rất hâm mộ! Ta không có phúc như ngươi đâu." Lời cuối cùng nói xong còn ra vẻ lắc đầu, làm ra dáng vẻ thở dài, kỳ thật chỉ cần nhìn ánh mắt y sẽ phát hiện trong mắt y toàn là ý cười trêu chọc.

"Kỳ thật ngươi không cần hâm mộ ta." Cung Mạch Khiêm làm bộ như không thấy ánh mắt trêu chọc của y, ôn hòa nói.

Phong Nhiễm Tuyệt nhất thời phản ứng lại theo bản năng hỏi: "Vì sao?". Y cũng không có mệnh tốt như vậy, có mỹ nhân tự mình nấu canh vì y.

Cung Mạch Khiêm không trực tiếp trả lời vấn đề của y, chỉ cười ôn hòa: "Ngươi cảm thấy ta có phải không nên trọng sắc khinh bạn, đúng không?" Trong không khí nổi lên một tia âm mưu.

Phong Nhiễm Tuyệt không phát hiện gì, hai tay giao nhau đặt trên ngực, nhướng mày hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi muốn vì nữ nhân này mà vứt bỏ huynh đệ của ngươi?"

Trên mặt Cung Mạch Khiêm tươi cười tao nhã đến mức có thể nặn ra nước, âm thanh ôn nhuận ngữ khí mang theo khẳng định nói: "Đương nhiên là không."

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn thấy nụ cười quen thuộc trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bạn tốt. Tươi cười của hắn làm cho y 'mao cốt tủng nhiên', thằng nhãi này chắc chắn có kế gì thì mới có biểu tình như vậy? Thằng nhãi này lại muốn làm gì đây?

Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt Phong Nhiễm Tuyệt, khuôn mặt vẫn duy trì ôn nhuận như trước, hình tượng như ngọc, trong mắt lại hiện lên một tia tà tứ mê người, có chút cảnh giác sao? Đáng tiếc hiện tại phát giác hình như hơi chậm một chút..."Ta sẽ không vì nàng mà vứt bỏ huynh đệ như đệ." Không đợi hắn hỏi, mà nói thẳng ra.

Vậy là tốt rồi! Nghe lời nói mờ ám làm thần kinh của Phong Nhiễm Tuyệt âm thầm thở ra một hơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, cười thầm chính mình quá mức mẫn cảm, đều do y thường xuyên đối mặt với 'chân diện mục' của thằng nhãi này cho nên vừa thấy ý cười quen thuộc như vậy chính y cũng nổi lên chút đề phòng .

Ngẫm lại cũng đúng! Hắn hẳn sẽ không vì y không giúp hắn uống bát canh tràn ngập tình yêu mà vứt bỏ người cùng hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhưng... Y vẫn cảm thấy không thích hợp làm sao đó? Mà lại không biết là không đúng ở đâu?

Ngay lúc trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt còn rối rắm, lời nói kế tiếp của Cung Mạch Khiêm đã làm cho y không còn rối rắm, mà bình tĩnh ...

"Huynh đệ hẳn là phải có phúc cùng hưởng, mà ta lại luôn luôn vì huynh đệ mà suy nghĩ, sắp xếp tinh thần ưu giải nạn lương, cho nên đệ cũng không cần hâm mộ ta, bát canh gà này chính là của đệ, cơ thể của ta tốt lắm cũng không cần một chén canh này. Đệ cũng không nên từ chối, uống nhanh đi, nếu để lạnh sẽ không ngon."

"......" Đây là sao? Đi một vòng, chuyện uống bát canh gà này lại quay lại về trên người y, vừa rồi trong lòng y không tự chủ dâng lên cảnh giác quả nhiên không hề sai mà.Thằng nhãi này không tính kế y thì không chịu được mà! Cái gì có phúc cùng hưởng! Cái gì vì huynh đệ suy nghĩ! Đều là giả!

Còn không phải sợ Vân Khinh biết, sợ nàng sẽ chạy sao? Còn không chính là không muốn nhận tình ý của Uyển Tư Tư cho nên mới lấy y ra làm vật hi sinh sao? Ô ô ô... Lúc trước y như thế nào lại bị gương mặt, nụ cười hòa ái của người này lừa, còn làm huynh đệ của hắn? Tiền đồ của y! Một mảnh hắc ám nha! Trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt vì chính mình 'lầm giao tổn hại hữu' (kết bạn sai người) mà kêu thảm, hò hét , ngửa mặt lên trời thở dài một cái!

Phong Nhiễm Tuyệt u oán không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cung Mạch Khiêm 'tiếu lí tàng đao' (miệng thì tươi cười nhưng lòng lại giấu dao) không tiếng động lên án hắn, hơn nữa dùng ánh mắt kiên quyết nói cho Cung Mạch Khiêm là y mặc kệ! Kiên quyết mặc kệ! Vạn nhất Uyển Tư Tư hỏi, xem hắn sẽ trả lời như thế nào? Là nói hắn uống hay là nói do mình uống?

Thằng nhãi này căn bản chính là nham hiểm, còn muốn kéo y xuống nước, vậy không phải hắn được ở một bên xem diễn sao? Hừ hừ! Thì ra thằng nhãi này mặt ngoài không thèm để ý, kỳ thật chỉ cần tìm được cơ hội hắn sẽ kéo y xuống nước! Rất gian trá! Quá âm hiểm !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro