Chương 31 : Huyết Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được! Ta và người cùng đi." Hoa Ảnh nghe yêu cầu của lão nhân lập tức phủ quyết. Vạn nhất lão gây bất lợi với chủ tử thì làm sao bây giờ? Tuy rằng các nàng đều vội vã muốn giải câu hồn, cũng chính là độc mà nam tử nằm trên giường trúng phải, nhưng các nàng quyết không lấy sự an nguy của chủ tử đi mạo hiểm.

"Hừ! Không phải nàng đi cùng ta, ta sẽ không đi, cho các ngươi tự mình đi tìm! Hừ hừ!" Thấy Hoa Ảnh phủ quyết điều kiện của lão, lão nhân mất hứng mân mê miệng, dỗi, cuối cùng còn dùng cái mũi " hừ" thật mạnh hai tiếng, dáng vẻ trẻ con nhìn như thế nào cũng giống một lão ngoan đồng có tính trẻ con chưa lớn.

"Được, ta và ngươi đi tìm Huyết lan, Thanh Y ngươi ở lại, Hoa Ảnh ngươi và Mặc Ngân đi thu thập các dược liệu khác." Vân Khinh thản nhiên nhìn thoáng qua lão nhân đang dỗi kia, sau đó nhìn về phía Hoa Ảnh nói.

"Nhưng..."

"Yên tâm đi, ta không có việc gì." Ngữ khí lạnh nhạt như trước, lại làm cho Hoa Ảnh không biết nói gì, đành phải đáp ứng.

"Lão nhân! Nếu ngươi dám để cho chủ tử của chúng ta bị một chút thương tổn, chúng ta cho dù đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ không buông tha cho ngươi!" Hoa Ảnh đi đến trước mặt lão nhân không chút khách khí nói với lão. Các nàng đều coi chủ tử như bảo bối, chuyện chủ tử đã quyết định các nàng đều không thay đổi được, chỉ có thể cảnh cáo lão nhân này.

"Ai nha! Biết, biết rồi." Về phần này? Lão đây cũng không phải là hung thần ác sát, dáng vẻ lão rõ ràng là mặt mũi hiền lành mà. Không tốt, nàng đi, nhanh như vậy, sao lại không chịu đợi lão chứ. Hừ hừ! Đúng là tiểu nha đầu không biết tôn trọng người già!

Nói xong liền viết đơn thuốc đưa cho Hoa Ảnh, để lại một lọ dược cho Thanh Y, cũng nói cho nàng nếu độc khí câu hồn bắt đầu lan tràn trong người thì cho hắn uống viên thuốc này, tự nhiên sẽ giảm bớt. Nói xong liền cười hì hì theo Vân Khinh rời khỏi Ngục Cung.

......

"Ai nha! Nghỉ ngơi đã nghỉ ngơi đã! Mệt chết lão nhân ta rồi!" Lão nhân kia đột nhiên dừng lại, ngồi xuống phía dưới một gốc cây đại thụ không chịu đi nữa.

"Còn rất xa sao?" Nữ tử áo trắng cũng dừng lại, thản nhiên hỏi.

"Không xa, không xa, ngay ở ngọn núi phía trước, ô ô... Ngươi cái tiểu oa nhi này, một chút an ủi lão nhân gia tuổi già cũng không có, ô ô... ta là người già a, ta bị ghét bỏ mà ..." Ngồi dưới cây thụ nghỉ ngơi, lão nhân trả lời xong vấn đề của nữ tử xong liền bày ra một dáng vẻ đáng thương hề hề, mắt mang theo u oán nhìn nữ tử sắc mặt lạnh nhạt, kêu thảm lên án 'hành vi phạm tội'của nàng.

"Ngươi không phải đang nghỉ ngơi sao?" Đối mặt với vẻ mặt u oán lên án của lão nhân kia, Vân Khinh vẫn bất vi sở động ( ý là lạnh nhạt không động, không thay đổi), khuôn mặt tinh xảo thanh nhã, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước.

"Ách..." Câu nói đầu tiên đã chặn miệng lão nhân, làm cho lão ngừng kêu rên.

Lão nhìn Vân Khinh, tính trẻ con cổ quái cũng không tức giận, ngược lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Vân Khinh. Lão thật sự chỉ cần nghỉ một chút liền tốt rồi, không nghĩ tới lần này ra khỏi y cốc thế nhưng lại đụng được một cái oa nhi hợp khẩu vị lão như thế, thật sự là không tồi! Ừ, càng xem càng thấy hảo! Người lớn lên nhẹ nhàng, tính cách lại hợp với lão, lão quyết định rồi! Nhất định phải đi theo nữ oa nhi này.

Lão nhân một đôi 'mắt sói' nhìn chằm chằm Vân Khinh, lấy tay vuốt cằm gật gật đầu, nét mặt hồng nhuận có ít nếp nhăn bộc lộ ý cười sáng lạn, vốn dĩ tươi cười dễ mến nhưng lúc này miệng lão lại có chút gian ác làm phá hủy tất cả, kết quả nhìn thế nào cũng thấy đáng khinh.

Vân Khinh nhìn vẻ mặt 'cười gian' của lão nhân với nàng, cũng không mở miệng nói gì, không hiếu kỳ cũng không để ý lão sẽ có ý đồ gì, nàng biết lão nhân này tuy thâm tàng bất lộ nhưng lại không có ác ý gì với nàng, đây là cảm giác của nàng đối với lão, cho nên mới để lão đi theo các nàng.

"Tốt lắm tốt lắm, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong liền sưu một chút đã không thấy bóng người. Vân Khinh nhanh chóng đuổi kịp, không rớt lại phía sau.

"A, là ở chỗ này." Lão nhân lấy tay chỉ chỉ một chỗ vách núi đối diện nói với Vân Khinh. Này cũng là lần trước lão đi qua nơi này trong lúc vô ý mà phát hiện được, lần trước nó không nở hoa, hiện tại lần này đến, vừa vặn là mùa mà nó nở hoa.

Vân Khinh nhìn vách đá mà lão nhân chỉ, một đóa hoa lan huyết sắc lẳng lặng ở nơi đó, đón gió nở rộ, yêu diễm vô cùng.

"Ta đi, ngươi ở chỗ này chờ."

"Không được!" Lão nhân tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của Vân Khinh, biểu tình trên mặt nghiêm túc khó mà có được, còn thật sự nói: "Huyết lan là độc hoa phi thường hiếm có, dị thường trân quý, cho nên nhất định sẽ có độc vật bị nó hấp dẫn mà đến chú ngụ bảo vệ nó, chúng ta ở đây nghĩ biện pháp đi."

"Không cần, yên tâm đi, ta không có việc gì." Không đợi lão nhân phản ứng lại, Vân Khinh đã bất tri bất giác giãy tay ra khỏi tay lão, thân nhẹ như yến phi lên vách núi.

"Ngươi... Ai nha! Hiện tại người trẻ tuổi sao lại vội vàng manh động như vậy chứ, việc này liên quan đến tính mạng a." Nhìn Vân Khinh đã sắp tới nơi, mặt lão nhân tràn đầy lo lắng nhanh nhìn chằm chằm Vân Khinh, chỉ sợ nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, trong mắt cũng không dấu được sự lo lắng.

Vân Khinh vừa lấy khăn tay đụng vào Huyết lan, đúng lúc này, đột nhiên một con vật màu vàng phút chốc nhảy ra, dáng vẻ muốn công kích nàng nhưng lại nhanh chóng bò lên tay của Vân Khinh. Vân Khinh cảm giác được trên tay mát mát cũng không bị dọa đến thất kinh, chỉ tạm dừng động tác, nhìn thứ gì đó trên tay, lúc này mới thấy rõ ràng, là một con rắn nhỏ màu vàng chỉ dài hơn mười li.

Kỳ quái là, lúc đầu con rắn nhỏ muốn công kích lại bò lên tay Vân Khinh nhưng sau lại không có động tác gì làm nàng tổn thương nàng, dường như nó rất thích Vân Khinh, còn ở trên tay nàng cọ cọ như làm nũng, dịu ngoan thật.

"Ngươi muốn đi theo ta sao?" Vân Khinh nhìn con rắn nhỏ đang làm nũng trên tay nàng, thản nhiên hỏi.

Con rắn nhỏ kia giống như nghe hiểu được lời nói của Vân Khinh, thân rắn hơi đứng lên, đầu rắn hơi cúi xuống, giống như trả lời vấn đề của Vân Khinh.

"Tùy ngươi, đóa Huyết lan này ta cần lấy nó để giải độc?" Vân Khinh thản nhiên nói, giống như trưng cầu ý kiến Tiểu Kim Xà.

Tê tê... Tiểu Kim xà hơi hơi gật đầu xà, ý nó chính là đồng ý cho Vân Khinh hái đóa Huyết lan này, sau đó lại dùng thân rắn trườn đến cổ tay nàng.

Đợi khi Vân Khinh hái được Huyết lan trở lại bên cạnh lão nhân, nhìn sắc mặt lo lắng của lão nhân, nàng cũng chỉ thản nhiên mở miệng nói: "Không cần lo lắng, ta không sao."

Lão nhân nhìn Vân Khinh từ trên xuống dưới, nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận bình thường, cũng không có dáng vẻ không thoải mái, một viên đá trong lòng dần dần buông xuống, tinh thần khẩn trương cũng được thả lỏng, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.


Sau đó sắc mặt lại nổi lên đầy nghi hoặc, không đúng a! Theo lý mà nói giống độc hoa như Huyết lan này rất trân quý hẳn là sẽ có độc vật bị độc khi mà nó tản mát ra hấp dẫn mà bảo vệ ở xung quanh mới đúng? Như thế nào, như thế nào oa nhi này lại dễ dàng hái được Huyết lan như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro