Chương 32 : Xích Viêm Kim Xà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa nhi a, lúc ngươi hái Huyết lan có phát hiện cái gì khác hay không?" Lão nhân nghi hoặc hỏi, hẳn là không có khả năng không có a?

"Ngươi nói Tiểu Kim sao?" Vân Khinh nâng ống tay áo lên tay phải lộ ra một con rắn nhỏ màu vàng quấn ở trên cổ tay nàng .

"Huyết lan quả nhiên có độc vật thủ hộ!" Lão nhân nhìn con rắn nhỏ hiểu rõ gật đầu nói, nhưng vì sao nàng không bị nó công kích? Không dấu được lòng hiếu kì, lão nhân trực tiếp hỏi: "Vì sao nó không cắn ngươi?"

"Nó sẽ không thương tổn ta." Bởi vì nó thích hơi thở âm lãnh, mà trên người nàng có loại hơi thở này, tuy rằng nàng còn sống, nhưng dù sao linh hồn của nàng cũng là trọng sinh trong thân thể này, cho nên nhiệt độ cơ thể sẽ thấp hơn so với người bình thường. Vân Khinh chỉ nghĩ ở trong lòng, chứ cũng không nói ra nguyên nhân chân chính.

Như vậy? độc vật này cư nhiên sẽ không công kích nàng? Thần sắc lão nhân có chút nịnh nọt, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kim Xà rồi nói với Vân Khinh: "Oa nhi a, có thể cho ta xem nó một chút hay không?" Hắn thật sự thật sự rất tò mò, nếu không được giải đáp thì mỗi ngày lão sẽ đều nghĩ, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ ... Cho lão nghiên cứu nghiên cứu một chút đi... Mắt lão nhân lộ vẻ khát vọng, ở trong lòng thầm hò hét .

"Tiểu Kim ngươi để cho hắn nhìn đi." Vân Khinh nói với Tiểu Kim Xà, nàng biết Tiểu Kim nghe hiểu được lời nàng đương nhiên sẽ không sẽ làm lão bị thương.

Lão nhân hưng phấn tiếp nhận Tiểu Kim Xà, nghiên cứu nó giống như bảo bối xem nó là loại rắn gì, thân rắn dài hơn mười thước, lớp da toàn thân phiếm ánh vàng rực rỡ, một đôi mắt màu lục, trên đỉnh đầu rắn còn có một cái ấn ký màu đỏ, đợi chút! Nhìn con rắn này vì sao lão lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Giống như đã từng thấy ở đâu đó? Ở đâu chứ? Tê ... Rốt cuộc ở đâu? ...

A! Lão, lão, lão nghĩ ra rồi! Lão nhân đang buồn rầu suy nghĩ đột nhiên trợn to mắt, bộ dáng giật mình thật là khôi hài.

Lão nhìn Tiểu Kim Xà trong tay rồi lại nhìn thần sắc lạnh nhạt của Vân Khinh, nói năng lộn xộn thanh âm kinh hô ra tiếng: "Ngươi có biết ... đây ... đây là cái gì không? Đây là cái gì? So với Huyết lan kia, không biết nó còn trân quý gấp bao nhiêu lần a, hiếm có hơn gấp bao nhiêu lần, là Xích Viêm Kim Xà đó! Bảo bối a! Tuyệt phẩm bảo bối a! Ô ô ... Mệnh ngươi vì sao lại tốt như vậy? Vì sao trước kia ta không gặp được? Vì sao? Vì sao ..."

Sau khi nhớ ra lai lịch Tiểu Kim Xà, lão nhân mặc kệ, ai oán kêu thảm, vì sao lão không đụng được loại chuyện tốt này chứ? Vì sao? Đây chính là Xích Viêm Kim Xà trong truyền thuyết nha!

Có nó ở bên người những độc vật khác đều là phù du! Có nó quả thực chính là vừa phòng độc lại phòng thân! Vì sao, vì sao, vì sao lão không gặp được loại chuyện tốt này cơ chứ? Hu hu... Người già rồi, ngay cả ông trời cũng ghét bỏ lão! Cho nên mới không để cho lão gặp được, hu hu ... Ai kêu lão không phải mỹ nữ chứ, không công bằng, không công bằng! Lão muốn đi đầu thai một lần nữa... Òa òa ... tiểu Xích, tiểu Viêm, tiểu Kim, tiểu Xà a! Bảo bối a!

Ánh mắt lão già càng ngày càng u oán, càng ngày càng bi phẫn, cuối cùng chỉ thấy bộ dáng lão đáng thương hề hề nhìn Vân Khinh: "Oa nhi này, một cô nương gia như ngươi sao có thể mang xà bên người được chứ? Như vậy thực không tốt lắm, vạn nhất làm người khác sợ thì làm sao bây giờ? Không bằng để lão nhân ta làm việc tốt, giúp ngươi nuôi đi? Lão nhân ta thích nhất làm chuyện tốt! Thế nào? thế nào?"

Vân Khinh nhìn lão già trong chốc lát rồi thản nhiên nói: "Chỉ cần nó nguyện ý liền đi theo lão đi, ta không ý kiến." Thế giới vạn vật đều có tự do của chính mình, có lựa chọn của chính mình.

Lão nhân nghe Vân Khinh nói thần sắc tội nghiệp trên mặt lập tức biến mất không thấy, kỹ thuật biến sắc mặt kia đáng xưng một chữ tuyệt! Thần sắc hưng phấn không thôi, lão kích động! Cao hứng chỉ thiếu không hoa chân múa tay vui sướng để biểu đạt nội tâm lão đang kích động thôi! Chỉ nghe lão cười một cái nói: "Ha ha!... Ngươi đáp ứng là tốt rồi! Đáp ứng là tốt rồi!"

Một con rắn làm sao nghe hiểu bọn họ nói gì? Chỉ cần nàng đáp ứng là được, lão thực tự giác coi trả lời của Vân Khinh là nàng đồng ý, một chút cũng không có ý muốn nhìn đương sự trên tay lão ...

Ngay khi lão cười đến đắc ý dào dạt, Xích Viêm Kim Xà đột nhiên nhân lúc lão không phòng bị di chuyển tới bên người Vân Khinh, thành thành thực thực tự động tự giác bò lên tay cổ tay nàng uốn thành một vòng tròn. Không nhìn kỹ căn bản sẽ không nghĩ đến đó là một con rắn nhỏ, từ xa nhìn lại còn thật giống như một chiếc vòng tay màu vàng, màu vàng sáng rực có chút cổ xưa, trông rất đẹp mắt.

Bảo bối của lão! Đột nhiên không cảm giác được cái lạnh trong lòng bàn tay, lão nhân cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình, không có?! Bảo bối của lão đâu?! Đem tầm mắt chuyển đến cổ tay Vân Khinh, quả nhiên! Lẳng lặng quấn trên cổ tay nàng không phải là bảo bối của lão sao?!

Vừa đưa tay đến muốn tiếp cận Tiểu Kim Xà, thì nó đột nhiên dựng thẳng thân rắn dùng cặp mắt màu lục của nó nhìn chằm chằm lão, cái lưỡi nhỏ thè ra thụt vào, như đang cảnh cáo lão, nếu lão dám chạm vào nó, nó liền công kích .

Nhìn Tiểu Kim Xà như vậy, lão nhân không bình tĩnh, bĩu môi u oán cùng Tiểu Kim Xà nhìn nhau. Vì sao lại đối xử với lão như vậy?! Òa òa... Người già rồi, ngay cả xà cũng không muốn thấy lão... Hu hu ... Nhớ năm lão còn trẻ ... [ lược bớt 'n' từ ca ngợi ]

Lão nhân lại ai oán, lại bi phẫn ! Tốc độ biến sắc mặt này quả thực là không đối thủ.

"Đi thôi."

"......" Nhìn bóng dáng Vân Khinh đạm mạc, lão nhân tức giận nghiến nghiến quai hàm, như vậy thực giống người nào đó. Hừ hừ! Thấy lão nhân gia thương tâm cũng không an ủi người ta, chán ghét!... Òa òa ... Nhưng lão thật sự rất thích rất thích oa nhi này a, aizzz... Quên đi quên đi, lão liền uỷ khuất chút vậy, về sau để cho oa nhi bồi thường lão là được, hắc hắc...

Nghĩ nghĩ, trong lòng đã hạ chủ ý, u oán trên mặt của lão nhân biến mất, lão lại lần nữa lộ nụ cười sáng lạn, vui sướng hài lòng đuổi theo Vân Khinh miệng còn hô: "Ai! Đợi lão nhân ta một chút! Ta có thể giải độc cho hắn, ta còn tự mình mang ngươi đến hái Huyết lan nha, không có công lao cũng có khổ lao chứ! Đợi chút... Ta mặc kệ... Oa nhi... Ngươi phải thu lưu ta..."

Thân ảnh hai người nhanh chóng đi xa, gió nhẹ phất qua, lá cây hoa cỏ lắc lư tạo âm thanh sàn sạt rung động, âm thanh lão ngoan đồng văng vẳng trong không gian rồi dần biến mất......

Hai người chạy về Ngục Cung, Hoa Ảnh cùng Mặc Ngân cũng đã tìm đủ dược liệu, chỉ chờ Huyết lan .

Lão nhân bỏ đi bộ dáng lão ngoan đồng, đứng đắn chuyên chú thi châm giải độc, sau nửa canh giờ, chỉ thấy Câu Hồn trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt ra phốc một tiếng phun ra một ngụm máu đen hôi thối, sau đó cả người lại vô lực ngã trên giường vẫn không nhúc nhích, lại hôn mê .

Lão nhân nhìn nhìn sắc mặt hắn, đưa tay xem mạch, gật gật đầu, nụ cười ngoan đồng lại xuất hiện trên mặt, mở miệng nói: "Được rồi, tốt lắm, phần lớn độc đã được giải, chỉ cần nấu thuốc theo phương thuốc ta đã kê, một ngày ba lượt, uống ba ngày sẽ hoàn toàn không có việc gì ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro