Chương 33 : Thiệp Mời Võ Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vừa nghe độc câu hồn đã giải được, không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lo lắng khẩn trương cũng tự nhiên trầm tĩnh lại, không có việc gì thì tốt rồi.

"Cám ơn, đi nghỉ ngơi đi, người cũng không nghỉ ngơi tốt." Vân Khinh chân thành tha thiết nhìn lão, lời nói thản nhiên nhưng lại mang theo một tia quan tâm không thể phát hiện.

Nàng chính là như vậy, đối với bất luận kẻ nào đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh, kỳ thật nhìn nàng như thờ ơ đối với mọi việc nhưng nàng biết tất cả. Đối tốt với nàng, nàng đều ghi tạc trong lòng dùng phương thức của nàng quan tâm đến đối phương. Đối với phiền toái nàng thái độ vẫn như trước có thể tránh thì tránh, nàng chỉ muốn hiện tại thản nhiên mà sống.

Nghe ra được lời nói quan tâm của Vân Khinh lão nhân tươi cười sáng lạn, cười ha ha, nói với Vân Khinh: "Ha ha! Coi như oa nhi ngươi có lương tâm, biết đau lòng cho lão nhân tuổi già ta, aizzz ~ người già, xương cốt của lão cũng không chịu nổi ép buộc a! Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ một giấc thật tốt." Duỗi người, lão mở miệng cảm thán than thở rồi cùng một gã thủ hạ đi về phòng nghỉ ngơi.

......

"Chủ tử, đây là Thiệp mời võ lâm." Mặc Ngân cung kính đem thiệp mời trên mặt có hoa văn kiếm thức đưa cho Vân Khinh.

Vân Khinh tiếp nhận mở ra xem nội dung bên trong không lập tức nói cái gì, biểu tình lạnh nhạt làm cho người ta đoán không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, mấy người Mặc Ngân đứng yên lặng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi Vân Khinh mở miệng.

"Oa nhi oa nhi, chúng ta đi chơi có được không? Lão nhân ta rất nhàm chán, nếu không ngươi đưa Tiểu Kim chơi với ta cũng được!" Tiếng nói ồn ào của lão nhân truyền đến, đánh vỡ không khí yên tĩnh hiện tại trong phòng.

Mấy người trong phòng vừa nghe lời này không cần đoán cũng biết là ai, tính cách tùy tiện tương đối nóng nảy, nghe được giọng nói thiếu lễ độ này, mọi người đều đảo cặp mắt trắng dã, lão nhân này thật không chịu yên? Ngủ dậy sẽ không ngừng tìm người ngoạn cùng lão, nói là giải buồn, hoặc là sẽ quấn quýt lấy chủ tử muốn Tiểu Kim Xà để ý đến lão, mới yên tĩnh được một lúc giờ lại bắt đầu không an phận rồi.

Chỉ thấy một lão nhân đầu bạc vẻ mặt hưng phấn khùng khùng điên điên chạy đến trước mặt Vân Khinh oán giận: "Oa nhi, ngươi cho Tiểu Kim chơi với ta đi, lão nhân ta thật sự rất nhàm chán, các ngươi... A? Đây là cái gì? Cho ta xem." Nhìn Vân Khinh lão nhân đột nhiên bị thiệp mời trên tay nàng dời đi lực chú ý. Không đợi Vân Khinh trả lời, cũng không nói hai lời liền đoạt lấy thiệp mời trên tay nàng không một chút khách khí mở ra xem nội dung bên trong.

"Ai nha? Đây không phải là mời chúng ta đi tham gia Đại hội võ lâm sao? Oa nhi chúng ta đi đi! Nơi đó khẳng định chơi rất vui." Xem xong nội dung thiệp mời, lão nhân lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại bắt đầu đánh chủ ý lên việc này.

"Lão... lão nhân này, ngươi chỉ biết chơi! Thiệp mời là mời người Ngục Cung chúng ta, lại không mời lão, lão đi cái gì?" Hoa Ảnh sẵng giọng nói với lão nhân.

"Hừ! Ta muốn đi! Muốn đi! Oa nhi còn chưa nói gì, tiểu nha đầu lừa đảo ngươi nói không tính, ta cứu người Ngục Cung, là ân nhân cứu mạng, cho nên cũng coi như là người Ngục Cung. Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta cũng phải đi, ta cũng phải đi!..." Lão nhân vừa nghe không cho lão đi lập tức hét lên ầm ĩ không dứt, nhất định đòi dẫn lão theo.

"Ta dựa vào! Ầm ĩ chết đi được, im lặng im lặng, đó là bởi vì chủ tử còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị lão nhân ngươi đánh gãy, chủ tử còn chưa nói muốn đi, lão ầm ĩ như thế nào cũng vô dụng." Chịu không nổi lão Hoa Ảnh lập tức nói, muốn cho lão im lặng.

"Oa nhi, đi đi, đi đi!" Lão nhân đi đến trước mặt Vân Khinh, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn nàng, không nói được.

Vân Khinh thản nhiên nhìn lão nhân trước mặt, tiếng nói nhẹ nhàng tràn ra: "Đi xem cũng được."

"Nha! A A! Có thể chơi lâu, sẽ rất vui..." Lão nhân cao hứng hoan hô, hoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ hưng phấn ngay cả bọn họ cũng bị cuốn hút, đối với dáng vẻ của lão vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Hoa Ảnh nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của lão như vậy nhịn không được mở miệng như hắt nước lạnh vào lão: "Chủ tử nói đi, chứ chưa nói muốn dẫn lão đi nha." Nàng chính là thích đấu võ mồm cùng lão.

"Hừ hừ! Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi hắt nước lạnh vào ta, nói cho ngươi, oa nhi đi đâu ta cũng phải đi theo, đừng hòng bỏ lại ta, hừ hừ!" Lão nhân rõ ràng xấu lắm .

......

U Minh cung,

"Tôn chủ, đây là Thiệt mời võ lâm." Mạc Ngôn đưa thiệp mời lên, nam tử tiếp nhận mở ra nhìn nhìn nội dung bên trong thiệp mời.

Một bên, một nam tử tà mị khác nhàn nhã uống trà nhìn bạn tốt, nhíu nhíu tuấn mi, dùng ánh mắt hỏi hắn là chuyện gì?

"Đại hội võ lâm." nam tử ngồi ở vị trí chủ vị môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng nói ôn nhuận mang theo một chút từ tính, rất là dễ nghe.

"Tôn chủ cần phải đi?" Mạc Ngôn hỏi.

"Đều đã được mời?" Nam tử tuấn dật ôn nhã xuất trần hỏi thuộc hạ.

"Dạ, các môn các phái đều đã được mời, Ngục Cung cũng không ngoại lệ." Mạc Ngôn làm hết phận sự trả lời, trong lòng đoán: Chủ tử có khả năng sẽ đi đi? Bởi vì Ngục chủ thần bí kia.

"Vậy thì đi, vừa vặn có thể tìm hiểu Ngục chủ thần bí kia là nhân vật ra sao." Cung Mạch Khiêm tươi cười một chút ý vị thâm trường, ôn nhuận nói.

Thế lực không dưới U Minh Cung, không biết đối phương tồn tại có mục đích gì, là địch hay là bạn? Nếu có thể làm bạn hẳn là không tồi? Chỉ là hắn không biết tại sao, chính mình hình như rất có hứng thú đối với chủ nhân của Ngục Cung, không tự chủ được mà chú ý đến 'hắn', hơn nữa còn cảm thấy Ngục chủ này giống như có quan hệ gì với hắn hoặc là có liên hệ gì đó, hiện tại có cơ hội gặp mặt hắn sao có thể không đi?

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn sắc mặt tà mị của bạn tốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, không mở miệng lên tiếng, thản nhiên nhàn nhã uống trà. Trong lòng vì Ngục chủ thần bí kia mà bi ai. Bị con hồ ly này chú ý nếu là bằng hữu thì không có gì, nếu như là địch nhân vậy... Ai, nhất định sẽ trở thành vật tiêu khiển của con hồ ly này.

......

Tô thành, một chiếc xe ngựa thả chậm tốc độ chạy thong thả trên đường cái, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn trang hoàng không tệ lắm.

Trên mã xa đi xuống là một lão nhân có mái tóc trắng xoá tinh thần hưng phấn, sắc mặt hồng nhuận, động tác nhanh nhẹn tuyệt không thua người trẻ tuổi, lão duỗi người, toàn thân hoạt động một chút, miệng còn oán giận than thở :"Ông trời của ta, ngồi xe lâu như vậy xương cốt của lão đều muốn gãy mất rồi."

Tiểu nhị của khách điếm vừa thấy ngoài cửa có khách nhân đến, lập tức chạy đến nhiệt tình chào hỏi:" Khách quan mời vào bên trong, khách quan ngài muốn ăn cơm hay là ở trọ?"

"Chuẩn bị ba gian phòng thượng hạng, làm một chút đồ ăn rồi đưa lên phòng." Một nử tử áo xanh ôm một thân ảnh áo trắng không thấy rõ khuôn mặt phân phó với tiểu nhị.

"... Dạ dạ dạ! Tiểu nhân dẫn ngài đi, mời vào bên trong..." Tiểu nhị nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Thanh Y, trong lúc nhất thời ngẩn người một chút. Nghe được tiếng nói lạnh lùng của nàng lập tức phục hồi tinh thần lại, nữ tử này đẹp thì có đẹp, nhưng không phải người bọn họ có thể trêu chọc, nhìn cách ăn mặc thì khẳng định là người có gia thế. Bọn họ ở đây có loại người nào mà bọn họ chưa thấy qua? Không có nhãn lực thì không được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro