[2] Châu Thai Ám Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ động dục đã trôi qua hơn ba tháng, tình trạng thân thể Triệu Viễn Chu ngày càng sa sút, nhưng cũng coi như từng bước ổn định lại

Ngày hôm đó, y mặc quần áo chỉnh tề, suy yếu dựa vào xích đu dưới hành lang, yên lặng ngẩn người

Bản thân Triệu Viễn Chu cũng không thể ngờ rằng mình thực sự có thể giữ được đứa nhỏ này mà không cần đến sự tưới tiêu của phụ thể

Y ho nhẹ hai tiếng, lấy tay sờ sờ bụng dưới, vẻ mặt bi thương mà ôn nhu

- Đứa nhỏ này thật không khách khí, tốc độ thôn phệ yêu lực của con nhanh như vậy, ta làm sao cung phụng nổi con đây

Ký ức quay trở lại đêm đó, Triệu Viễn Chu hoảng hốt nhìn thấy một mảnh lá hòe, không kịp cẩn thận suy nghĩ, y liền trực tiếp hôn mê

Sáng sớm tỉnh lại, quần áo trên người y đã bị mồ hôi thấm ướt. Eo bụng khắp nơi đều là dấu tay, hạ thân càng lầy lội không chịu nổi. Đại yêu có chút mơ hồ, theo bản năng cảm nhận được yêu lực trong cơ thể, phát hiện một nửa yêu lực của mình đã bị thu nạp vào trong khoang thai, làm giường ấm cho yêu thai.

Giường ấm..

Lúc này Triệu Viễn Chu mới hoàn toàn tỉnh táo

Hoá ra hắn không tới.. chỉ là một giấc mơ mà thôi

Kỳ động dục là một mình y tự vượt qua

Không có phụ thể trợ giúp, trong ba tháng qua, yêu lực còn dư lại trong cơ thể y đang dần bị yêu thai trong bụng chậm rãi cắn nuốt

Tâm tình của Triệu Viễn Chu ngày một tệ hơn, y biết rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa đợi được thằng nhãi con này ra đời thì y đã bị kiệt sức đến chết

Không thể tiếp tục ngồi chờ chết nữa, Triệu Viễn Chu từ trên xích đu đứng lên, nhìn mặt trời một chút, đoán chừng đã đến thời gian mình và người nọ hẹn nhau

Phất tay, kết giới bị mở ra, y rời khỏi nơi này, sau đó, tiểu viện biến mất không thấy đâu

Đỉnh núi Côn Luân quanh năm phủ đầy tuyết trắng, người thường không thể tới. Mà ở chỗ lõm trên đỉnh núi, có một sơn thần miếu, trong miếu lại là người y muốn tìm, sơn thần Anh Chiêu.

Trên mặt Triệu Viễn Chu được che bằng một tấm lụa trắng mỏng, trên người mặc một bộ áo bào trắng đen đan xen, cả yêu thai cũng được che đậy cẩn thận.

Y có thai trong người, không dám thi triển pháp thuật, chỉ có thể từng bước một đi lên núi. Trong lòng âm thầm châm chọc: Lão già kia, một chút cũng không biết biến báo, đem miếu xây ở trên đỉnh núi, nghĩ sao vậy? Ta xem ai có thể leo tới trên đó bái lạy ngươi!

Đang suy nghĩ lung tung, y đột nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau từ trong miếu truyền đến

Y đè xuống bất an trong lòng, bước nhanh hơn một chút

Phốc, Anh Chiêu phun ra một ngụm máu tươi, bất đắc dĩ nhìn nam nhân cao lớn ở trước mắt. Phía sau hắn chính là đoàn người Văn Tiêu

- Tiền bối!

Tiêu Tịnh Thần kinh ngạc kêu lên

- Tổ tiên!!

Anh Lỗi khóc rống lên

Bạch Cửu vội vàng xem xét thương thế của Anh Chiêu

- Lão gia hỏa, không ngờ ta sẽ trốn ra được. Ngươi và Chu Yếm lúc trước cùng nhau phản bội ta, có từng nghĩ tới ngày hôm nay không?

- Khụ khụ, Ly Luân, ngươi tự ý trốn khỏi nơi phong ấn, là tội lớn, ngươi không sợ Bạch Trạch đại nhân giáng phạt sao?!

Ly Luân gảy trống bỏi trong tay, nhiều lần tra tấn Anh Chiêu. Nghe được chất vấn, hắn không tức mà cười.

- Hình phạt? Ha ha ha ha ha, Sơn Thần đại nhân, chỉ có những sinh vật ngu ngốc như ngươi với Chu Yếm mới đi tôn kính một bức tượng

- Im đi! Ác yêu nhà ngươi, không được xúc phạm Bạch Trạch đại nhân!

Văn Tiêu giận dữ nhìn

Ly Luân nhìn cô từ trên xuống dưới, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều, giơ tay định giáng cho cô một đòn chí mạng

Trác Dực Thần thấy thế không ổn, tiến lên một bước dài, giơ kiếm ngăn cản

Hai người bị yêu lực bàng bạc của Ly Luân đánh bay, đụng vào cửa, rơi xuống, miệng song song phun ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh

- Ha, thì ra là vô năng? Bạch Trạch thần nữ này đúng là phế vật! Chỉ có như vậy..

Ly Luân phủi phủi tay, giống như đang phủi đi thứ gì đó không sạch sẽ

- So với sư phụ của ngươi, ngươi thật sự kém cỏi hơn nhiều. Dù sao lúc trước ta giết nàng, vẫn phải phế một phen công phu.

Anh Chiêu đỡ Anh Lỗi, run rẩy đứng lên, lau sạch máu tươi ở khóe miệng

- Ly Luân, hôm nay cho dù có phải liều mạng, ta cũng phải phong ấn ngươi lần nữa

Ngay khi Ly Luân giơ tay chuẩn bị thu thập bốn người còn lại, một chiếc ô yêu vắt ngang giữa Anh Chiêu và Ly Luân, ngăn cản tất cả

- Dừng lại!

Triệu Viễn Chu phi thân tới, nắm lấy Yêu Tán, chắn trước mặt Anh Chiêu, nhìn về phía Ly Luân

- A Yếm, đã lâu không gặp a!

Ly Luân nhìn thấy Triệu Viễn Chu hai mắt sáng lên, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình

Hắn ngoài miệng nói gọi thân mật nhưng một chút lưu tình cũng không có, cầm trống bỏi trong tay, một chưởng vỗ về phía Triệu Viễn Chu

Triệu Viễn Chu mở ô che chắn, đáy lòng cười khổ, sao lại đánh nhau với Ly Luân vào lúc này chứ

Hai cỗ yêu lực đỏ lam hung bạo va chạm, Triệu Viễn Chu lau đi vệt máu tràn ra từ khóe miệng, một tay bảo vệ bụng dưới ẩn ẩn đau đớn, tay kia bắt lấy Yêu Tán ra sức chống cự

- Anh Lỗi, mang theo Anh Chiêu, các ngươi mau rời khỏi nơi này! Nhanh!

Triệu Viễn Chu la lớn

Ly Luân càng cười càng điên cuồng, tăng thêm yêu lực dâng trào, nhẹ giọng nói

- Đừng lo lắng, A Yếm, miễn là có ngươi ở đây, đối với ta mà nói bọn chúng chỉ là một lũ kiến hôi

Mắt thấy Ly Luân chuẩn bị thúc giục trống bỏi, Triệu Viễn Chu nghiến răng lưu lại một đường yêu lực che giấu yêu thai, xoay người hai tay đẩy ra, đẩy đoàn người Văn Tiêu ra khỏi thần miếu, đóng cửa lại

Cùng lúc đó, công kích của Ly Luân không còn ngăn cản, chỉ trong nháy mắt đều đánh vào lưng Triệu Viễn Chu

Yêu Tán tan biến, Triệu Viễn Chu phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống đất. Ly Luân thong thả cầm trống bỏi, lướt qua người y đi về phía cửa, cười lạnh một tiếng

- A Yếm, ta và ngươi là huyết thệ đồng bạn. Ở trước mặt ta, ngươi làm sao có thể nghĩ đến người khác chứ? Nên phạt!

Hắn vung tay lên, lại gia cố thêm một tầng phong ấn do Triệu Viễn Chu thiết lập

Văn Tiêu cùng Bạch Cửu ở bên ngoài ra sức gọi cửa. Ở bên trong, Triệu Viễn Chu nằm trên mặt đất, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt

- Lão già, nể tình ta cùng phu nhân, hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng, ngày khác lại bái phỏng. Còn không mau cút đi?

Nói xong, Ly Luân đi về phía Triệu Viễn Chu, ngồi xổm xuống, dùng tay lau đi vết máu trên môi

- A Yếm, ngươi muốn ta phạt ngươi như thế nào đây? Treo lên? Xỏ lỗ? Hay là cái gì khác?

Triệu Viễn Chu không có cách nào trả lời, y cảm thấy mình sắp không xong rồi, công kích ban nãy của Ly Luân đã đánh tan hết chút yêu lực hộ thể cuối cùng của y . Thai nhi cũng bởi vì cảm nhận được thân thể phụ thân tới gần mà trở nên dị thường không ổn định.

Cơn đau bụng quen thuộc thổi quét thân thể đại yêu, yêu lực của y bắt đầu tán loạn, đã có dấu hiệu sẩy thai

Triệu Viễn Chu quá đau, đau đến mức không thể tự hỏi, chỉ có thể theo bản năng cuộn tròn thân thể

Nhưng trong mắt Ly Luân, cảnh tượng này lại biến thành y cố tình không trả lời. Ly Luân nắm lấy cổ tay đại yêu, kéo lên, thấy đôi mắt y đau đến thất thần, cảm thấy có chút kỳ quái

Chu Yếm từ khi nào lại yếu như vậy?

Lúc này, một hơi thở quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của Ly Luân

Một ý nghĩ rất hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, hắn không thể tin nhìn về phía bụng dưới của Triệu Viễn Chu

Ly Luân đưa tay ra, thử sờ bụng dưới của y

Hơi thở yếu ớt kia quấn quanh cổ tay hắn một cách thân mật

Ly Luân bị dọa sợ đến mức thu tay lại, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng bối rối

Thật sao? Lại là thật? Nhưng làm sao có thể? Kiêu ngạo như y, làm sao có thể lựa chọn con đường này?!

Triệu Viễn Chu thống khổ nhắm lại hai mắt, y cuối cùng vẫn dùng trạng thái không chịu nổi nhất bị Ly Luân phát hiện chuyện này

Y giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, yêu thai đã thoái hóa thành yêu lực, chậm rãi bắt đầu tiêu tán

Nỗi đau gặm nhấm xương cốt giống như nỗi oán hận cùng lời cáo biệt của hài tử

Triệu Viễn Chu nhào tới trước người Ly Luân, bắt lấy quần áo trước ngực hắn, hốc mắt đỏ lên nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy ra

- Ly Luân, nó đã chết rồi, ngươi sợ cái gì?

Y chậm rãi tiếp tục nhẹ giọng nói

- Ngươi cũng có lúc sợ như vậy, tự tay giết con của mình tư vị thế nào? Dễ chịu không?

- Cái gì? Giết cái gì......

Ly Luân hoảng hốt, nhìn tay mình

- Yêu thai tan biến, không còn kịp nữa rồi

Triệu Viễn Chu rốt cục bắt đầu điên cuồng gào khóc nói

- Ta vất vả lắm mới giữ được nó! Ta không muốn nó lại rời xa ta, ta chỉ muốn giữ nó lại!!

Ly Luân theo bản năng ôm lấy Triệu Viễn Chu, miệng lẩm bẩm nói

- Không... không, ta không biết... rõ ràng là ngươi cùng Anh Chiêu âm mưu phong ấn ta, bởi vì ngươi phản bội ta...

Triệu Viễn Chu đau đến phát run, trên người đau, trong lòng cũng đau

Y khóc cười ra tiếng, giống như một người điên

- Ha ha ha.. ta phản bội ngươi.. ha ha ha.. đều là báo ứng a, Bạch Trạch đại nhân ở trên, ta có tội, cho nên đứa nhỏ này, ta không giữ được nữa...

Triệu Viễn Chu nghiêng đầu, lại nôn ra một ngụm máu lớn, yêu lực bay ra ngoài cơ thể, biến mất không thấy đâu

Một ngụm máu phun ra mu bàn tay đang ôm đại yêu của Ly Luân, là nóng bỏng, nóng đến mức hắn đột nhiên bừng tỉnh, cũng nóng đến mức hốc mắt hắn đỏ lên

Ly Luân cũng sụp đổ, hắn ôm lấy Triệu Viễn Chu, lớn tiếng chất vấn

- Ngươi lừa ta!! Ta bị ngươi phong ấn tám năm trước, đứa nhỏ này mới có hơn ba tháng tuổi!!! Làm sao có thể như vậy?! Chờ đã...

Ly Luân nhớ tới một chuyện nhỏ, hắn trừng to mắt, nhìn Triệu Viễn Chu ở đối diện

- Ba tháng... là ba tháng trước?

Ly Luân đột nhiên nhớ tới, ba tháng trước, vào một buổi tối nào đó, hắn chẳng biết vì sao, hận ý hóa thành một cơn buồn ngủ, không bao lâu sau hắn liền chìm vào trong giấc ngủ sâu

- A Ly, ta yêu ngươi

Chu Yếm người không còn chút sức lực nào, trong lúc ý thức mê mang lại một lần nữa thổ lộ với hắn

Đến đây, mộng đẹp kết thúc

Ly Luân tỉnh lại, nhìn trên cổ tay có khắc phù văn xiềng xích, tự giễu cười một tiếng, làm phép ẩn đi dấu vết ở hạ thân

Mộng cảnh mỹ lệ lúc đó bây giờ tựa như một thanh đao nhỏ đem Ly Luân lăng trì

- Ngươi nhớ ra rồi, nhưng ta lại hối hận ha ha ha

Y phục trước ngực Triệu Viễn Chu đã bị máu tươi thấm ướt, y cười điên cuồng nói

- Nếu như không có đêm tham hoan đó, sẽ không có đứa nhỏ này ha ha ha

Nỗi đau muộn màng khiến Ly Luân gần như nghẹt thở, hắn ôm chặt lấy Triệu Viễn Chu

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, A Yếm..

Yêu lực thoái hóa của yêu thai đã toàn bộ tiêu tán, sau khi phát điên, Triệu Viễn Chu sờ bụng dưới, yên lặng ở trong vòng tay Ly Luân

Sau khi yêu thai chết, khoang thai không thể bị mẫu thể thu hồi, nhất định phải mau chóng bài xuất

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu đã ngây dại, hạ quyết tâm, ôm lấy đại yêu, đi tới trước bồ đoàn dưới tượng đá sơn thần trong miếu, buông xuống

Anh Chiêu, tất cả đều là nghiệt do ta tạo ra, nếu ngươi còn có linh, xin phù hộ A Yếm bình an vô sự

Hắn dùng cánh tay gắt gao khóa đại yêu ở trong ngực, tiếp theo, gọi ra bốn nhánh cây hòe đem thân thể của y vững vàng cố định tại chỗ

Toàn bộ quá trình, Triệu Viễn Chu một tia phản ứng cũng không có

- A Yếm, đứa nhỏ này không còn, về sau, còn có thể có. Chúng ta trước tiên đem thai tống ra ngoài

Nói xong, Ly Luân cởi quần áo Triệu Viễn Chu. Xót xa nhìn bụng dưới đã xanh tím của y . Cho dù có đau lòng, cũng nhất định phải tống khoang thai ra ngoài. Ly Luân cắn răng, trong tay ngưng tụ yêu lực, dùng sức ấn bụng Triệu Viễn Chu, vừa đè vừa đẩy xuống

Triệu Viễn Chu đau đớn giãy giụa, nhưng lại bị nhánh cây hoè cố định, dù thế nào cũng không thể thoát ra được

Y kêu gào thảm thiết, mười ngón tay trên mặt đất dùng sức ma sát, muốn bắt lấy thứ gì đó, lại chỉ có thể bị mài đến mười ngón tay máu tươi đầm đìa

Yêu văn dần dần hiện ra, Triệu Viễn Chu đau đến gần như ngất đi

Thấy y đau đến muốn cắn lưỡi, Ly Luân nhanh chóng vươn cánh tay kia, đặt lên miệng y

- A Yếm! Đừng cắn lưỡi, cắn ta đi

Triệu Viễn Chu hoảng hốt, nhìn thấy cánh tay trước mắt, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hung hăng cắn lên, lập tức cắn nát cánh tay Ly Luân

Máu đen mang theo khối thịt không ngừng từ hạ thể Triệu Viễn Chu bài xuất ra ngoài, nhiều máu như vậy, cũng mang đi sinh cơ của y

Cho đến khi Triệu Viễn Chu ngay cả khí lực cắn cũng không còn, cả người vô lực tựa vào trên người Ly Luân, lúc hô hấp yếu ớt, máu đen rốt cục đã được bài trừ sạch sẽ

Máu đỏ đại biểu cho việc khoang thai đã hoàn toàn được tống ra ngoài cơ thể

Ly Luân gần như đồng thời thi triển pháp thuật cầm máu cho y, rút nhánh cây hòe ra. Sau đó dùng áo bào của mình bọc Triệu Viễn Chu lại, ôm vào trong ngực, truyền yêu lực cho y

Triệu Viễn Chu đột nhiên suy yếu mở miệng nói

- A Ly, ta chưa từng muốn phản bội ngươi. Lúc trước, ngươi thân mang trọng thương, nếu như không phong ấn ngươi lại, ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán. Ta biết ngươi không muốn mất đi tự do, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này

Đại yêu chưa bao giờ để nước mắt chảy tự do như vậy. Nhưng bây giờ ở trước mặt người yêu, y không muốn giấu diếm nữa

- Nhưng mà ngươi không tin ta, ngươi không tin ta, ngươi thà rằng tin ta sẽ làm hại ngươi

Ngữ khí của Triệu Viễn Chu rất bình thản, giống như là đã nhìn thấu tất cả. Ly Luân chỉ có thể vô lực hôn lên trán người yêu, hắn cái gì cũng không nói nên lời

- Ta yêu ngươi là thật, ta hận ngươi, cũng là thật, cho nên...

Triệu Viễn Chu đột nhiên gây khó dễ, quay đầu một chưởng đánh thẳng vào ngực Ly Luân

Ly Luân không trốn đi, thật sự bị trúng một chưởng này, va đập vào tường, ngã nằm xuống đất

Triệu Viễn Chu mất đi chỗ dựa cũng ngã xuống đất, ho ra máu tươi. Y vốn mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lần này miễn cưỡng thi triển pháp thuật, khiến vết thương trong lòng trở nên nghiêm trọng hơn. Triệu Viễn Chu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thân thể của y đã không thể kiên trì nổi nữa. Ý thức quy về hắc ám, y rốt cục hôn mê bất tỉnh

Ngược lại, Ly Luân chỉ bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng cả. Hắn nhìn về phía Triệu Viễn Chu hôn mê, bò đến bên cạnh y, lại ôm y vào lòng

A Yếm, ta sẽ không để ngươi đi, cho dù ngươi hận ta, ta cũng sẽ không để ngươi đi

Ba ngày sau, Anh Chiêu và Anh Lỗi trở lại sơn thần miếu. Phong ấn ở cửa đã trở nên vô cùng yếu ớt

Anh Lỗi một đao bổ xuống, phong ấn mở ra

Ở đó không có ai, chỉ có máu khô trên mặt đất, nhanh chóng bị gió tuyết vùi lấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro