Đào Hoa Kiếp 1 - [1] Triệu đại nhân, Triệu Viễn Chu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hang đá hoang vu dựng vô số thạch tháp, âm u ẩm ướt, mọc đầy rêu xanh, giọt nước tí tách rơi xuống, tụ trên mặt đất thành một đầm nước đọng, tiếng nước nhỏ kia ở trong hang đá bị phóng đại mấy lần, trừ lần đó ra không có động tĩnh gì nữa.

Nơi này ít có người đến, hôm nay lại có một bóng người đứng ở bên cạnh bia đá cũ kỹ, chắp tay sau lưng đứng lặng hồi lâu.

Người nọ mặc một chiếc áo choàng lông cừu trắng, rõ ràng là một nam tử, không có khả năng nhận sai, khuôn mặt kia lại giống như được điêu khắc tỉ mỉ, tuấn mỹ trắng nõn, dưới lông mày kiếm có một đôi mắt cực kỳ đẹp mắt, nếu chỉ nhìn đôi mắt kia, nhất thời không phân biệt được y là nam hay nữ.

Y nhìn hang đá, nhìn tấm bia đá, ánh mắt làm như hoài niệm, lại có vẻ cô độc thê lương, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên tấm bia đá, sờ sờ tảng đá lạnh như băng kia.

"Cùng ngươi sinh ra, cùng ngươi quy vong, lấy máu lập thệ, thề thủ Đại Hoang."

"Ly Luân, ngàn vạn năm trước chúng ta đã thề ở đây, hôm nay chỉ sợ ta lỡ lời."

Y đứng lặng trước tấm bia đá, đứng thẳng đến khi sắc trời dần tối mới rời đi, trở về Thiên Đô.

Trời đổ mưa, đêm tối trúng gió thổi qua đều là âm lãnh ẩm ướt, trên đường phồn hoa một người cũng không có.

Người nọ cầm ô ngâm trong nước mưa, một mình đi trên đường không một bóng người, mái tóc dài như thác nước xõa tung phía sau.

Thái dương y có vài sợi tóc bạc, vuốt dài nhất sau lưng cũng là màu trắng, tóc bạc trộn lẫn trong tóc mực thật sự nổi bật, rõ ràng là bộ dạng tuổi trẻ quanh co khúc khuỷu, nhưng y bình tĩnh đi trên đường, càng giống như một lão giả sắp chết.

Gió lớn thổi bay mái tóc dài của y, nước mưa thấm ướt áo bào, người nọ dừng bước, từ dưới ô vươn tay ra, ngón tay trắng nõn rất nhanh bị nước mưa thấm ướt.

Y dừng tại chỗ một hồi, thở ra một hơi thật dài.

Chỉ có trong thời tiết lạnh lẽo như thế, bốn phía không có một bóng người, y mới có thể giống như người thường đi trên đường, dầm mưa, hóng gió.

Một đường đến ngoại ô, người nọ cầm ô đi vào một cánh cửa không bắt mắt.

"Triệu Viễn Chu, Triệu đại nhân, ngài đã trở về rồi." Gã sai vặt phía sau cửa cung kính cúi người xuống.

Triệu Viễn Chu thu hồi ô nhỏ nước, hỏi: "Văn Tiêu ngủ chưa?"

Gã sai vặt đáp: "Tiểu thư không đợi được ngài đã ngủ rồi, đại nhân, đưa ô cho ta đi."

"Không cần."

Gã sai vặt tiến lên một bước, "Đại nhân, đại nhân, ta tới giúp ngài cầm đi."

Gã sai vặt cả người đều lộ ra vẻ kỳ quái, nói chuyện hành động đều có chút không bình thường, rõ ràng chủ nhân đã cự tuyệt, hắn vẫn cố ý vươn tay, nhất định muốn chạm vào cái ô kia.

"Ta nói không cần!" Triệu Viễn Chu thấp giọng quát, quanh thân tản ra yêu lực mạnh mẽ

Gã sai vặt bị yêu lực của y chấn động, cả người đều bị kẹt, nửa khuôn mặt biến thành đầu gỗ, ánh mắt dại ra, máy móc há mồm lặp lại mấy từ.

"Đại...... Đại nhân......."

Triệu Viễn Chu thở dài, một lát sau, dùng tay không đè đầu gã sai vặt lại lộ ra nguyên hình, cổ tay vừa chuyển, răng rắc một tiếng liền nắm đầu gã sai vặt nhổ lên, đầu thân tách ra.

Thân thể gã sai vặt dĩ nhiên được làm bằng gỗ, đây chỉ là một người gỗ được bổ sung thêm pháp thuật.

"Cái mới làm vẫn chưa tốt bằng cái ban đầu, còn kém hơn rất nhiều."

Triệu Viễn Chu cầm cái đầu kia điều chỉnh một phen, một lần nữa ấn trở lại trên người gã sai vặt, vỗ tay hai cái, gã sai vặt lại bắt đầu cử động, mặt lại biến trở lại như con người, giống như hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra, xoay người đi, động tác vẫn là máy móc, nhưng mượt mà hơn trước rất nhiều.

Triệu Viễn Chu cầm ô, xuyên qua tiểu viện trực tiếp trở về phòng ngủ.

Dưới tàng cây đào ngoài sân, hai gã sai vặt bắt đầu tán gẫu.

"Người mới tới, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ô của đại nhân không được động vào."

Giọng điệu của gã sai vặt đầy ủy khuất, "Ta cho rằng nó chỉ là một cái ô mà thôi."

"Đó là pháp khí của đại nhân, là thứ rất quan trọng!"

Gã sai vặt mới tới nói thầm, "Ai biết dùng ô làm pháp khí chứ, chẳng phải pháp khí đều là đao, kiếm và những thứ tương tự trông rất uy phong sao?"

"Ngươi thì biết cái gì, với tu vi của đại nhân thì dùng pháp khí gì chả được." Một người gỗ khác tức giận nói, "Tóm lại ngươi đừng động vào cái ô kia là được, cũng khó trách hôm nay đại nhân tức giận, cái ô kia ngày thường hắn không cho ai chạm vào cả."

"Tốt rồi, đại nhân tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy."

"Tốt cái gì, đại nhân đã sống ngàn vạn năm, hắn chính là Chu Yếm! Chu Yếm ngươi không biết sao? Yêu thú thượng cổ, thiên địa lệ khí biến thành, Chu Yếm hiện thế có nghĩa là tai họa giáng lâm, sẽ có rất nhiều người chết, đại nhân đương nhiên lợi hại."

Trong phòng ngủ, Triệu Viễn Chu nghe giọng nói hai gã sai vặt ngoài cửa sổ không kiên nhẫn.

Y bấm một quyết, lời nói của người gỗ liền biến mất, trong sân chỉ còn lại tiếng mưa rơi liên miên.

Triệu Viễn Chu cởi ngoại bào da cừu đỏ thẫm ngồi ở trên giường, một thân áo đen hoa quý thêu hoa văn tinh vi đâm kim đinh châu, cầm lấy khăn tay chậm rãi lau nước mưa trên ô.

Kỳ thật gã sai vặt nói không sai.

Y là Chu Yếm, là hung thú, thiên địa lệ khí sinh ra, mang đến tai họa, trọn đời bất diệt.

Y đã sống trên thế gian ngàn vạn năm rồi.

Có đôi khi chính Triệu Viễn Chu cũng cảm thấy hoảng hốt, y tồn tại, nhưng lại giống như... nơi nào cũng không tồn tại.

Người sống lâu sẽ trở nên tê dại, dù sao thế nào cũng sẽ không chết, y dường như đã mất hết ham muốn sống. Điểm khác biệt duy nhất so với thi thể là sẽ không bị thối rữa.

Không, không đúng.

Thi thể sẽ không mang đến tai họa cho thế gian, sẽ không mang đến sinh linh đồ thán, y có thể.

Giống như tám năm trước...

Triệu Viễn Chu thường xuyên cảm thấy vĩnh sinh thật sự là lời nguyền ác độc nhất thế gian.

Mặc dù, lời nguyền này sắp bị phá vỡ.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Triệu Viễn Chu lau khô nước cất ô đi, nhắm mắt ngồi thiền trên giường.

Chỉ chốc lát, ngoài cửa sổ bay vào một luồng khí tức không tầm thường.

"Kẻ nào!"

Triệu Viễn Chu đột nhiên mở to mắt, nhìn ra bên ngoài.

Ở đó không có gì cả, không có ai, trong sân chỉ có những cây đào đung đưa bị gió thổi.

"Cút ra đây" Triệu Viễn Chu nhíu mày quát, "Đi theo ta một đường, ngay cả mặt cũng không dám lộ sao."

Trong tiểu viện này chỉ có y và Văn Tiêu ở, luồng khí tức kia hiển nhiên không phải là con người.

Trên đường trở về Triệu Viễn Chu liền mơ hồ nhận ra bị theo dõi, nhưng hiện giờ yêu lực của y không ổn định, khí tức kia lại vô cùng yếu ớt, y cũng không thể nói thêm được gì

Đối phương che giấu rất tốt, Triệu Viễn Chu không thể xác định người nọ là ai.

Nhưng người đó là ai, không còn quan trọng nữa

Không ai có thể giết được y

Nếu như thật sự có người có thể giết y, có thể một đòn giết chết y, Triệu Viễn Chu chỉ sợ còn muốn nói tiếng cám ơn, cám ơn người nọ đã giải thoát cho mình.

Đối phương không nói gì, khí tức cũng biến mất.

Triệu Viễn Chu lười đuổi theo, cũng lười đi tra, trong tiểu viện có kết giới y bày ra, không sợ có người vung hoa chiêu.

"Ta cảnh cáo ngươi." Triệu Viễn Chu ngồi ở trên giường, nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Có chuyện gì cứ nhắm vào ta, tất cả ân oán đều không liên quan đến Văn Tiêu, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ giết chết ngươi."

Bên ngoài lại không có động tĩnh, người nọ tựa hồ đi rồi, Triệu Viễn Chu lại gia cố thêm một tầng kết giới bảo vệ gian phòng kia của Văn Tiêu, bảo đảm không lo sau đó tiếp tục nhập định điều tức.

Y tĩnh tọa ở trên giường, yêu lực từ trong cơ thể phát ra, bởi vì sức mạnh không ổn định, yêu lực tản ra càng ngày càng đậm, chấn động quanh thân y, trong lúc vô tình đánh thức một kiện pháp khí khác trong phòng ngủ.

"Đinh......"

Linh âm tế túy vang lên.

Là một chuỗi chuông vàng bện dây đỏ trên bàn.

Là một kiện pháp khí có thể kéo người ta vào giấc mộng và giam cầm họ trong ký ức.

Kim Linh bị yêu lực thúc giục, từ trên bàn rơi xuống, rơi vào trên hắc bào hoa quý của Triệu Viễn Chu, phát ra từng trận linh âm, đem đại yêu nhập định kéo vào trong mộng cảnh.

Trong mộng là hang động âm u, khắp nơi là rễ cây tráng kiện uốn lượn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro