Chương 2: Căn hộ 1303: Hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ditmemay đồ ăn cắp, đây là truyện do Sou @Emiumanga beta
Sau khi nhìn thấy ai đó nhảy ra khỏi cửa sổ bằng chính mắt mình, trạng thái tinh thần của Quý Nhạc Thủy không được tốt lắm.

Lâm Bán Hạ cũng thấy được cậu ta sợ hãi như thế nào, thậm chí cậu còn về nhà sớm liên tiếp vài ngày. Tất cả chỉ để an ủi bạn thân mình, cậu làm rất nhiều món mà Quý Nhạc Thủy thích ăn để giúp cậu ta quên đi cơn ác mộng.
  
Người hàng xóm sống bên cạnh bọn họ đã chuyển đến được vài ngày. Lâm Bán Hạ ban đầu muốn chào hỏi người hàng xóm đó, nhưng chờ mãi mà chẳng bao giờ gặp được nên cậu đành phải bỏ cuộc.
  
Hôm nay Lâm Bán Hạ lại phải làm việc ca đêm. Mặc dù cậu hơi lo lắng nhưng vẫn phải để Quý Nhạc Thủy ở nhà một mình.

Ngay khi Lâm Bán Hạ rời đi, Quý Nhạc Thủy lập tức bật âm thanh TV thật to, cậu ta ngồi bất động không dám di chuyển trên ghế sofa.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ dần nhạt đi, kế đó những đám mây dày che phủ ánh trăng và các vì sao chỉ để lại màn đêm đen kịt, dường như chúng nuốt chửng con người.

Gió lạnh quất vào cửa kính, nếu lắng nghe cẩn thận, bạn có thể nghe lờ mờ tiếng gió, giống như tiếng khóc của con người.

Quý Nhạc Thủy lại bắt đầu cảm thấy lạnh. Cái lạnh lẽo thấu xương này di chuyển vào căn phòng từ ngày đầu tiên cậu ta đến, nó len lõi như giòi bọ như loài vật nào đó nhỏ bé sống ký sinh vào xương gò má cậu ta, đi theo cậu ta như một cái bóng. Ban đầu cậu ta nghĩ mình chỉ nghĩ thái hóa, nhưng sự lạnh lẽo quái dị càng trở nên rõ ràng hơn khi cậu ta ở một mình.

Quý Nhạc Thủy siết chặt chăn trên người và lặng lẽ liếc nhìn phòng khách không sáng. Có lẽ mới chuyển vào đây không lâu nên không có nhiều thứ thuộc về cậu ta và Lâm Bán Hạ , đồ vật hầu hết là được chủ nhà trước để lại cho họ.

Có một TV, một cái bàn và một chiếc ghế sofa trong phòng khách. Nó rất đơn giản. Nếu chỉ có những thứ này, thì không có vấn đề gì. Nhưng điều khiến Quý Nhạc Thủy khó chịu là một bức tranh treo ở góc phòng khách.
  
Bức tranh có một chút đặc biệt. Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ che toàn bộ khung hình. Thoạt nhìn, có vẻ như cô ấy đang nhìn chằm chằm bạn và tặng một nụ cười, nhưng nếu bạn nhìn gần hơn, bạn sẽ thấy rằng khuôn mặt của người phụ nữ bị mờ. Không thể nhìn rõ như trước, có lẽ màu vẽ theo năm tháng bị nhòe.

Quý Nhạc Thủy không thích bức tranh này, nhưng sau tất cả, đó chính là nhà của Lâm Bán Hạ. Còn cậu ta đã thuê nó, vì vậy cậu ta cảm thấy quá xấu hổ khi yêu cầu bỏ bức tranh đi cho nên cậu ta đã cố gắng nhấn chìm cảm giác khó chịu vào trong lòng.
  
  Thời gian trôi qua, Quý Nhạc Thủy vẫn đang quấn chặt tấm chăn, lắng nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ, cậu ta càng ngày càng mất đi ý thức, trực tiếp ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Có lẽ là để bản thân gồng cứng cảnh giác mọi thứ trong thời gian dài đã làng cho cậu ta kiệt sức. Sự thật là giấc ngủ này không được ngọt ngào, không được bình thường. Khoan đã, hình như có một số lời thì thầm đang bủa vây cậu ta. Dường như có gì đó đang đi xung quanh cậu ta. Cơ thể cậu ta ngày càng lạnh hơn, giống như đang ngủ trong hầm băng.
  
Hai tiếng gõ vang lên, âm thanh đó được coi là phát ra quá lớn trong căn phòng yên tĩnh, Quý Nhạc Thủy cả người run rẩy vì bị đánh thức bởi cái lạnh, bởi âm thanh đột ngột. Cậu ta thở mạnh một vài hơi và xem TV trước, nhưng cậu ta chỉ thấy một màn hình với những bông tuyết trắng. Chắc là ảo giác.
  
Có một tiếng gõ khác. Lần này Quý Nhạc Thủy nghe rõ. Giọng nói này phát ra từ cửa. Quý Nhạc Thủy thận trọng hỏi: "Ai ?!"

Không có câu trả lời.

"Ai ở bên ngoài?" Quý Nhạc Thủy đứng dậy, cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn nên cậu ta nhặt cây lau nhà đặt sau cánh cửa nhà vệ sinh rồi bước đến cửa.
  
"Cộc cộc" nghe như có ai đó đang gõ nhẹ vào cửa. Quý Nhạc Thủy úp mặt vào cửa và nhìn qua mắt mèo. Qua tấm gương kính hẹp, anh thấy hành lang trống trải. Không có ai.

"Ai ?? Ai đang chơi khăm tôi?" Nếu như là trước đây, Nhạc Thủy mở cửa chỉ bằng một động tác duy nhất, nhưng những gì xảy ra trong vài ngày qua khiến cậu ta thận trọng hơn rất nhiều. Thay vì mở cửa, cậu ta lùi lại vài bước về phía sau.
  
Sau đó cậu ta dùng chân đạp một cú thật mạnh vào cửa, hét lên, "Ai ở ngoài !!!" Tiếng gõ cửa chợt dừng lại.

Quý Nhạc Thủy mắng: "Đừng để tao biết mày là ai, tao sẽ đập chết mày!" cậu ta hét, la mắng sau đó quay trở lại phòng khách, nhưng khi bước được hai bước, Nhạc Thủy cảm nhận một cái gì đó là lạ từ mắt mèo, cả người run rẩy như cầy sấy.
  
Phòng khách vẫn giống như trước đó, nhưng thiếu thiếu cái gì ấy. Bức tranh treo ở góc chỉ có một bóng tối ảm đạm. Người phụ nữ trong bộ váy đỏ, có khuôn mặt dường như tan chảy, biến mất khỏi bức tranh.

Nó đã biến mất hoặc đã đi đâu? Bây giờ cô ả ở đâu Quý Nhạc Thủy cứng ngắc quay đầu, cậu ta nghe thấy âm thanh ở cửa một lần nữa, như thể có gì đó đang gõ cửa.
  
"Ai? Ai?" Giọng nói của Quý Nhạc Thủy trở nên khàn khàn vì sợ hãi tột độ. Anh cảm thấy cơ thể mình như một một tảng đá cứng ngắc, ngay cả những động tác đơn giản nhất cũng vô cùng khó khăn. Quý Nhạc từ từ bước đến cửa, cậu ta đưa mắt lên mắt mèo một lần nữa.
  
"Là tôi đây." Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên ngoài. Quý Nhạc Thủy nhìn qua mắt mèo và thấy khuôn mặt của Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ nói còn kèm theo một nụ cười, "Tôi không mang chìa khóa, cậu mở cửa cho tôi."
  
Quý Nhạc Thủy: "Đó là Bán Hạ à?"
  
"Là tôi." Lâm Bán Hạ nói, "Có chuyện gì với cậu vậy? Sao lại không phản ứng khi bạn cậu gõ cửa lâu như vậy?"

Quý Nhạc Thủy nói, "Có thật là Bán Hạ không?" cậu ta nuốt nước miếng rồi đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, cậu ta rít lên, "Lâm ... Lâm Bán Hạ, ​​không bao giờ quên mang chìa khóa, mày không phải là Lâm Bán Hạ, ​​mày là ai?" ""
  
"Lâm Bán Hạ" nở nụ cười nhạt, đôi mắt gã áp thật sát lên mắt mèo, thâm trầm quan sát cậu ta, đôi gò má tan chảy như nến, cả khuôn mặt bắt đầu biến dạng, sau đó tiếp tục tan chảy, giọng nói của cậu ta trở nên chói tai, như một cơn gió đêm man rợ nện vào, cậu ta hét lên, "Thả tao ra"
  
Quý Nhạc Thủy hoảng sợ hét lên , cậu ta lùi lại, chân không cẩn thận ngã xuống đất vì cây lau nhà trong tay, và cậu ta không quan tâm. Vội đứng dậy, chạy nhanh đến ghế sofa, bắt tay và bấm số.
  
"Cứu tôi , cứu tôi - Bán Hạ , cứu tôi!!!" Quý Nhạc Thủy khóc, như một đứa trẻ mất kiểm soát, điện thoại di động của cậu ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất "Nhà này có ma - cứu Tôi - có ma - có ma -"

Lâm Bán Hạ vẫn đang làm việc, nhận được một cuộc gọi từ Quý Nhạc Thủy. Sau một lúc cậu nhận ra tình hình không ổn. Cậu nói với đồng nghiệp một tiếng sau đó lập tức chạy về nhà.
  
Các đồng nghiệp hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra?.
  
"Người bạn mà tôi sống cùng đang gặp rắc rối." Lâm Bán Hạ tháo găng tay trả lời.

"Gặp ma?" Đồng nghiệp nói với một nụ cười, "Bị ám ảnh?"
  
Lâm Bán Hạ liếc đồng nghiệp của mình.
  
Đồng nghiệp nhún vai. "Không cố ý. Người trong điện thoại nói to nên tôi nghe được"
  
Lâm Bán Hạ nói: "Gần đây cậu ấy không được khỏe lắm."
  
"Trời đất, trên thế giới này không có ma đâu." Một đồng nghiệp nói, "Nếu có ma, chúng tôi không thể làm công việc của mình được."
  
Lâm Bán Hạ mỉm cười. Không nói chuyện, cậu thay đồ và ra ngoài đi taxi. Nếu không kẹt xe, từ chỗ làm đên nhà mất khoảng mười phút. Cậu đã gọi cho Quý Nhạc Thủy suốt chặng đường, nhưng điện thoại cậu ta vẫn hiển thị bận.
  
Có nhiều vấn đề Lâm Bán Hạ vẫn cứ lo toang, từ khi bắt đầu chuyển đến căn hộ mới, vài ngày trước cậu ta đã nói thấy một người nào đó nhảy lầu tự sát, cứ nghĩ là cậu ta đã ổn rồi, ai ngờ ...... nhận như một cú điện thoại.
  
Sau khi taxi dừng, Lâm Bán Hạ chạy thẳng về phía nhà mình. Cậu thở hổn hển ở cửa thang máy. Sau khi nhấn nút , cậu thấy một người đàn ông mang theo một cái vali to
  
Anh ta mặc chiếc áo da màu đen, không biết nó có phải vì ánh sáng không. Da anh ta gần như trắng, không có tí máu, tóc anh ta hơi dài, đôi mắt của anh ta bị che khuất bởi lọn tóc nhỏ.

Khi người đàn ông nhìn thấy Lâm Bán Hạ, ​​không có phản ứng gì và anh ta đã đi thẳng vào thang máy, nhưng ngay khi bước vào, thang máy đã phát ra âm thanh cảnh báo tình trạng quá tải.
  
Quá tải? Lâm Bán Hạ ngơ ngác. Chỉ có hai người mà? Cái vali trong tay một người đàn ông có gì nặng như trọng lượng của nhiều người thế?
  
Trước khi chờ Lâm Bán Hạ phản ứng, người đàn ông sốt ruột đưa tay hất bay lọn tóc trên trán, rồi bước ra ngoài.

Ngay khi người đàn ông rời đi, cảnh báo dừng lại ngay lập tức. Anh ta đứng bên ngoài thang máy, đôi mắt của Lâm Bán Hạ mở to và nheo lại, tình huống đột nhiên khó xử.
  
"Vậy thì ... tôi sẽ đi trước?" Lâm Bán Hạ lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
  
Người đàn ông gật đầu.
  
Lâm Bán Hạ bấm nút, thang máy từ từ đóng lại ngăn cách hai người.
  
Tầng thứ mười ba đã đến, Lâm Bán Hạ vội vã đi ra thang máy, chạy vào nhà. Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng khóc buồn thảm từ trong phòng.
  
"Nhạc Thủy, Nhạc Thủy?" Lâm Bán Hạ đi quanh nhà tìm kiếm một lúc sau đó mới thấy Quý Nhạc Thủy gần như sụp đổ ở góc đằng sau bức màn phòng ngủ. "Cậu có sao không?"

Quý Nhạc Thủy nghẹn ngào, run rẩy: "Có một con ma "Có một con ma"
  
Lâm Bán Hạ nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
  
Nhạc Thủy nói, "Ai đó đã gõ cửa, có ai đó đã gõ cửa. Tôi đi ra mở cửa, nhưng không có ai ở bên ngoài ..." "Sau đó tôi trở lại và thấy người đàn bà trong bức tranh đã biến mất, đó là bức tranh, Bán Hạ. Chúng ta nên ném bức tranh đó, được không? Thật đáng sợ !!!"
  
Lâm Bán Hạ ngây người tại chỗ. .
  
Quý Nhạc Thủy thấy Lâm Bán Hạ không trả lời, nghĩ rằng cậu tiếc bức tranh, vội giải thích: "Tôi xin cậu, hãy vứt bức tranh trong phòng khách. Khi tôi đến phòng này, tôi cảm thấy bức tranh này có chỗ sai, có một người phụ nữ chạy ra - không biết ả ở đâu - tại sao cậu lại luyến tiếc nó, cậu bị nó mê hoặc???"
  
"Nhưng Nhạc Thủy à" Lâm Bán Hạ do dự nhìn người bạn trông có vẻ điên loạn của mình và nói một cách khó khăn: "Không có bức tranh nào trong phòng khách của chúng ta."
  
Quý Nhạc Thủy ngây ra một lúc rồi nói tiếp "Có một bức tranh ở góc phòng khách mà" Cậu ta nói rồi bị vấp ngã chổng mông, lại đứng lên bước đến phòng khách, chỉ vào một bức tường.
  
Lâm Bán Hạ nói: "Đó ... đó không phải là một bức tranh, đó là cửa sổ."

Quý Nhạc Thủy thốt ra một tiếng hét lớn rồi ngất đi trước mặt Lâm Bán Hạ.
____________________________________

22.2.2020 7:3'pm
Mắt tui mờ rồi nè @@ thấy lỗi cmt giúp tui nha <3

Đừng quên vote cho tui nha mấy bạn đáng yêu 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro