Chương 3: Căn hộ 1303: Sự Thật Phơi Bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ditmemay đồ ăn cắp,  đây là truyện do Sou @Emiumanga beta

Quý Nhạc Thủy vừa trải qua một chuyện khiến cậu ta kích động đến mức ngất đi . Lâm Bán Hạ bị cậu ta dọa cho sợ hãi mà luống cuống tay chân không biết làm gì đành ngồi xổm xuống lay lay người cậu ta, đưa tay kiểm tra trán, rồi vỗ mặt cậu ta nhưng không có kết quả gì kế đó cậu định bụng gọi 120 nhưng chưa kịp gọi thì Quý Nhạc Thủy cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Có điều sau khi tỉnh dậy trạng thái của Quý Nhạc Thủy không tốt hơn chút nào, cậu ta cuối gầm đầu xuống, cả khuôn mặt nhợt nhạt ngồi bất lực trên sofa, sau đó cậu ta tiếp tục ngây người, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm cái cửa sổ nằm ở góc phòng.
  
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng gọi cậu ta vài lần Quý Nhạc Thủy mới quay đầu lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lâm Bán Hạ bằng ánh mắt thỉnh cầu, giọng đặc biệt run rẩy, "Bán Hạ, ​​tôi vẫn sợ cái cửa sổ đó, nó thực sự là cửa sổ bình thường phải không? "
  
"Ừ" Lâm Bán Hạ an ủi bạn mình," Đó là cửa sổ ... " cậu lo lắng Quý Nhạc Thủy không tin lời mình nên đứng dậy đi về phía cửa sổ, rồi vặn chốt mở cửa sổ ra. Ngay khi cửa sổ được mở ra, gió bên ngoài lạnh lẽo ác liệt tựa như ai đó thì thầm rồi đánh vào đôi gò má của Lâm Bán Hạ. Nhưng đó chỉ là thời tiết xấu thôi, không vấn đề gì nên cậu không quan tâm.

Ngoài cửa sổ tối đen, không có gì để nhìn. Không có ngôi sao hay mặt trăng. Chỉ có bầu trời tối đen, giống như một cái miệng lớn có thể nuốt chửng con người bất kỳ lúc nào.
  
Lâm Bán Hạ tiếp tục cho cửa sổ mở to hơn, cậu quay lại nhìn Quý Nhạc Thủy.
  
Quý Nhạc Thủy thấy hành động này của Lâm Bán Hạ liền giật mình, cậu ta hoảng loạn gọi Lâm Bán Hạ mau đóng cửa sổ, cậu ta nói "thứ kia sẽ vào".
  
Lâm Bán Hạ thấy Quý Nhạc Thủy lại kích động nên cậu gật đầu, đóng cửa sổ lại. Khi đóng cửa sổ lại cậu cảm giác đầu ngón tay giống như vừa chạm vào thứ gì đó dính dính nhưng không thèm nghĩ đó là cái gì cậu đã đóng cửa sổ lại như ý muốn của cậu ta.
  
"Cậu thấy rồi đó, không có gì." Lâm Bán Hạ đóng cửa sổ, đi đến bên cạnh Quý Nhạc Thủy tiếp tục xoa dịu tâm trạng bạn mình "Cậu đã nhìn nhầm rồi phải không? Tôi không đi đâu đâu, ở nhà với cậu. Cậu mau đi ngủ đi".
  
Quý Nhạc Thủy cười cay đắng:"Tôi nhìn lầm? Ngôi nhà rất tà môn ... Bán Hạ, lúc trước nghĩ thế nào mà cậu lại đi mua căn nhà này? "
  
"Giá rẻ, lại gần chỗ làm của tôi"Lâm Bán Hạ nói," Tôi không đủ tiền mua được căn nào ở nơi khác"
  
Quý Nhạc Thủy : "Xin lỗi, tôi không có ý này ..."

Lâm Bán Hạ nói: "Tôi biết, cậu hãy đi ngủ trước, tôi ở phòng khách. Có gì cứ gọi tôi" Cậu khoanh tay, bình tĩnh nói khiến cho Quý Nhạc Thủy cảm thấy an toàn và đặt niềm tin vào cậu. Khi còn học đại học, cậu ta thấy Lâm Bán Hạ rất can đảm, không có chuyện gì có thể khiến Lâm Bán Hạ sợ hãi. Dù cho đó là côn trùng, rắn, kiến ​​hay quái vật, Lâm Bán Hạ vẫn thờ ơ sau khi nhìn thấy nó trông gớm ghiếc như thế nào.
  
Lúc này đã gần hai giờ sáng. Quý Nhạc Thủy một người đã sợ hãi cả đêm đang rất mệt mỏi. Cậu ta kéo cơ thể mệt mỏi của mình vào phòng ngủ, sau khi nằm trên giường, nghe tiếng TV trong phòng khách cậu ta mệt mỏi, trong lòng an tâm nhắm mắt lại.

Lâm Bán Hạ bước chân nhẹ nhẹ đi vào nhà vệ sinh sau khi Quý Nhạc Thủy vào phòng ngủ. Cậu không dám nói cho cậu ta biết sau khi đóng cửa sổ, cậu luôn cảm thấy nhớp nháp và nhìn xuống, cậu thấy có nhiều vết đỏ trên ngón tay bản thân.

Lúc đầu Lâm Bán Hạ nghĩ đó là vết sơn hay gì đó. Sau khi vào nhà vệ sinh, cậu đưa ngón tay vào mũi và ngửi. Ngửi thấy mùi máu...

Thật sự là. máu sao? Có phải Quý Nhạc Thủy đã vô tình va vào cửa sổ? Lâm Bán Hạ bật vòi nước, rửa sạch vết bẩn trên tay rồi đi về phía cửa sổ.

Lần này, thay vì đẩy cửa sổ, cậu cẩn thận quan sát cửa sổ. Lúc đó bầu trời quá tối nên cậu không chú ý. Sau khi quan sát lại, cậu thấy được... thực sự có thứ gì đó trên kính cửa sổ. Những thứ này trông giống như những dấu vết gì đó. Sau khi quan sát cẩn thận, Lâm Bán Hạ mới nhận ra được nó rốt cuộc là cái gì.

Đó là một dấu vân tay bằng máu không biết của ai, được in lên trên cửa sổ kính. Nếu bạn vô tình nhìn vào nó, bạn có thể sẽ nhận nhầm đó là một mẫu hoa văn trên cửa sổ.

Lâm Bán Hạ nhìn vào dấu vân tay, cậu cau mày, quay lại và đi vào nhà bếp. Khi trở lại, cậu có thêm một miếng giẻ trong tay.

Cẩn thận đẩy cửa sổ ra, Lâm Bán Hạ để một nửa cơ thể ở bên ngoài cửa sổ, cậu dự định xóa các dấu tay bên ngoài cửa sổ nhưng miếng vải ẩm lau qua lau lại trên kính cửa sổ một lúc thì dừng, cậu rút lại tay, nhìn miếng giẻ sạch sẽ, Lâm Bán Hạ chợt nhận ra điều gì đó.
  
Dấu vân tay máu không được in ở bên ngoài cửa sổ, mà in hẳn trên cửa sổ, chính xác là được in từ bên trong phòng khách nhà cậu.
  
Lâm Bán Hạ quay đầu lại nhìn vào căn phòng phía sau lưng mình.

Ánh sáng trong phòng không quá tối, không có bất cứ đồ đạc nào trong phòng. Cậu có thể thấy toàn bộ căn phòng trong nháy mắt. Là một con người bình thường, khi gặp loại chuyện không logic như vậy sẽ phản ứng dữ dội nhưng Lâm Bán Hạ trông có vẻ bình tĩnh, cậu chỉ đi vào nhà vệ sinh và rửa giẻ lau.
  
Khi mua căn nhà này, Lâm Bán Hạ thấy hơi lạ, vì giá của ngôi nhà rẻ đến mức ngạc nhiên, cùng một vị trí ở các khu phố khác nhau giá khá đắt. Lâm Bán Hạ hỏi người trung gian tại sao giá nhà ở đây lại rẻ như vậy. Câu trả lời của người trung gian là chủ nhà vội vàng ra nước ngoài nên muốn bán với giá rẻ.

Cho đến ngày chuyển nhượng, Lâm Bán Hạ vẫn không gặp chủ nhà. Ông ta là một người đàn ông trung niên có một chút kỳ lạ. Ổng có khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy gò, miệng ông ta hình như lẩm bẩm cái gì, dường như ông ta tinh thần không ổn .
  
Sau khi chuyển nhượng, chủ nhà hoàn toàn biến mất thậm chí đồ đạc của ngôi nhà cũng không bị lấy đi. Bây giờ cậu mới nghĩ đến, có gì đó không đúng.

Lâm Bán Hạ đóng cửa sổ, trở lại ghế sofa, cậu lặng lẽ ngồi xuống, bật âm thanh của TV lên một chút.
  
Trong phòng ngủ tối om Quý Nhạc Thủy mở mắt, cậu ta nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, cậu ta phát hiện bản thân bị một cảm giác chóng mặt kỳ lạ bao trùm lấy. Cơ thể cậu ta dường như ở trung tâm của cơn lốc, còn cậu ta liên tục vặn vẹo và biến dạng. Cậu ta nhắm mắt lại cố làm cảm giác khó chịu tan biến đi, kỳ lạ là tiếng gió rít quanh tai cậu ta trở nên rõ ràng hơn. Một tiếng kêu thất thanh làm người khác khó chịu vang lên. Cửa cánh tủ bên cạnh giường đột nhiên mở ra một khoảng trống vô tận tựa cái hố đen.

Tủ quần áo này được chủ nhà trước để lại. Nó hơi cũ. Lâm Bán Hạ và cậu không muốn vứt nó đi, bọn họ muốn tiếp tục sử dụng nó. Dường như có điều gì đó không ổn với cánh cửa tủ, nó luôn tự mở.
  
Nếu cách đây vài ngày, Quý Nhạc Thủy có lẽ sẽ không quan tâm cái tủ này, nhưng hôm nay cậu ta đã chịu đựng quá nhiều thứ kinh khủng, dây thần kinh nhạy cảm của cậu ta không thể chịu đựng được thêm bất kỳ sự kích thích nào.
  
Ngay khi cánh cửa mở ra, cậu ta liền nổi da gà, cậu ta không bao giờ dám ngủ nữa, bật người ngồi thẳng dậy.
  
"Bán Hạ ..." Quý Nhạc Thủy gọi tên bạn mình, và cậu muốn gọi Lâm Bán Hạ vào phòng ngủ và giúp cậu ta đóng tủ quần áo.
  
Nhưng cậu ta gọi tên của Lâm Bán Hạ...người bên ngoài không trả lời. Ngay sau đó, Quý Nhạc Thủy nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, dường như phát ra từ tủ quần áo.
  
Đó là một âm thanh nhai nuốt, như thể có thứ gì đó trong tủ quần áo.
  
"Lâm Bán Hạ" Giọng nói Quý Nhạc Thủy phát ra như tiếng khóc. Là một người đàn ông trưởng thành, cậu ta muốn đứng dậy, nhưng sức lực của cậu ta dường như bị mất đi, không thể di chuyển.
  
Âm thanh nhai nuốt càng lúc càng lớn. Quý Nhạc Thủy nhìn thấy những khoảng trống trong tủ quần áo tối, một con mắt đỏ ngầu xuất hiện, thứ bên trong nhìn miếng mồi bên ngoài một cách tham lam, dường như nó nhận ra được cậu ta không thể di chuyển trên giường. Nó nhếch mép cười Quý Nhạc Thủy...
  
Quý Nhạc Thủy mở to miệng, cổ họng dường như bị bóp nghẹt bởi cái gì đó cậu ta cạn kiệt sức lực toàn thân, sau đó cậu ta thốt ra hai từ: "Cứu tôi... "
  
"Bụp" Đèn trong phòng ngủ bật lên.
  
 Lạnh lẽo, cứng nhắc và nỗi sợ hãi lúc nãy dần tan đi như thủy triều, Quý Nhạc Thủy nhìn lên và thấy Lâm Bán Hạ đang đứng bên giường. Lâm Bán Hạ nhìn cậu ta lo lắng, hé miệng, dường như cậu đang nói gì đó, nhưng Quý Nhạc Thủy không nghe thấy gì. Cậu ta giống như một bức tượng hóa đá, cứng đờ, không thể biểu lộ. Không thể thốt nên lời.
  
"Nhạc Thủy?" Lâm Bán Hạ gọi người bạn nhợt nhạt của mình giọng điệu lộ rõ sự lo lắng.
  
"Bán Hạ..." Quý Nhạc Thủy cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng với một cơn run rẩy, một cơn run không thể ngừng, cậu ta nói, "Bán Hạ ... tôi muốn rời khỏi đây."
  
Lâm Bán Hạ nói: "OK, khi nào?
  
"càng sớm càng tốt" Quý Nhạc Thủy nói "cậu đi với tôi, ở đây, trong căn nhà này, thực sự không ổn"

Lâm Bán Hạ không trả lời, cậu thở dài, ngồi xuống giường, cậu giữ vai cậu ta để cơ thể cậu ta không còn run rẩy, rồi tiếp tục nói, "Tôi sẽ ở lại thêm vài ngày nữa."
  
Quý Nhạc Thủy nói, "Cậu có nghe thấy giọng nói đó không?"
  
"Giọng nói gì?" Lâm Bán Hạ hỏi.
  
"Ai đó đang ăn trong tủ." Quý Nhạc Thủy nói, "Có vẻ như đang ăn thịt, rất nhiều thịt."
  
Lâm Bán Hạ đứng dậy, cậu nhìn vào tủ quần áo, không có gì trong đó như thường lệ, cậu nhìn Nhạc Thủy đang ngây ra Sự xuất hiện của tại thời điểm này, không thể biết được cậu ta đã thấy cái gì nghe thấy cái gì nhưng chắc chắn là trạng thái cậu ta bây giờ không ổn định.
  
"Tôi sống ở đây thêm giây nào nữa tôi sẽ bị điên mất." Quý Nhạc Thủy nắm lấy cánh tay của Lâm Bán Hạ, nói với giọng khẩn cầu, "Cậu không nên sống ở đây nữa, cậu nên---"
  
Lâm Bán Hạ nói: "Tôi sẽ giúp cậu tìm nhà trước."
  
"Được." Nhạc Thủy nói, "Tôi sẽ không đi làm vào ngày mai, tôi sẽ tìm nhà ngay lập tức ..."
  
Lâm Bán Hạ đồng ý.
  
Mặc dù Quý Nhạc Thủy trông cực kỳ mệt mỏi, cậu ta không dám tiếp tục ngủ trong vài giờ tới mà thay vào đó ngồi trong phòng khách xem TV với Lâm Bán Hạ.

Hơn sáu giờ sáng, bầu trời cuối cùng cũng bừng sáng với ánh ban mai mờ nhạt.
  
Quý Nhạc Thủy nhìn chăm chú vào điện thoại di động, màn hình hiển thị tất cả các loại danh sách. Khoảng tám giờ sáng, cậu ta bắt đầu bấm số rồi đợi người môi giới.
  
Khi Quý Nhạc Thủy đang làm điều này, Lâm Bán Hạ đã ở bên cạnh cậu ta. Cậu không nói nhiều, chỉ nhìn vẻ ngoài bất thường của Quý Nhạc Thủy, có một chút lo lắng hiện lên giữa đôi lông mày.

Tây Tử Tự nói: như thường lệ, chương mới của tui thậm chí nhiều chữ hơn đó.
____________________________________

CN 23.2.2020
Hoàn thành trong bất ngờ •√•. Xin nhắc lại, thấy lỗi chính tả làm ơn cmt giúp tui nha mn. Đừng quên vote giúp tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro