Chương 4: Căn hộ 1303: Xin chào Tống Khinh La

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ditmemay đồ ăn cắp,  đây là truyện do Sou @Emiumanga beta

Lại trải qua một đêm giống như mấy đêm trước, tinh thần của Quý Nhạc Thủy vô cùng tệ. Lâm Bán Hạ đối với cậu ta không yên tâm, muốn đến đi tìm nhà mới với cậu ta, nhưng Quý Nhạc Thủy từ chối.
  
"Cậu không cần phải đi cùng tôi. Tôi có thể kiếm nhà một mình. Cậu đã không ngủ cả đêm rồi. Nghỉ ngơi đi." Quý Nhạc Thủy thay quần áo rồi đưa chìa khóa cho Lâm Bán Hạ "Nhưng đừng ngủ ở đây, tôi sợ cậu ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện. "
  
"Tôi ổn" Lâm Bán Hạ nói," Cậu không muốn tôi đi cùng à? "
  
"Không" Quý Nhạc Thủy cười miễn cưỡng, nhưng nụ cười này đặc biệt xấu xí. Cậu ta cười lớn, "Một người đàn ông trưởng thành như tôi sợ mấy thứ đó vào ban đêm, ban ngày mà tôi còn phải sợ sao?" Cậu ta nhét chìa khóa cửa vào túi, gật đầu với Lâm Bán Hạ rồi quay đi.

Lâm Bán Hạ nhìn bóng lưng cậu ta với vẻ mặt phức tạp. Lúc trước, cậu mời Quý Nhạc Thủy đến sống ở đây vì muốn giúp bạn thân của mình tiết kiệm 2.000 nhân dân tệ thuê nhà mỗi tháng. Đó là những gì cậu đã suy nghĩ.
  
Hôm nay là một ngày nhiều mây, có gió lạnh, không có chút hơi ấm đầu xuân.
  
Cây cối trong khu dân cư là cây thường xanh, chúng tươi tốt lắm, không biết tại sao những bóng râm lại toác lên cái lạnh run rẩy. Thoạt nhìn, toàn bộ khu dân cư trông giống như một bức ảnh cũ mờ nhạt, khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
  
Sau khi Quý Nhạc rời đi, Lâm Bán Hạ kiểm tra lại kính cửa sổ. Toàn bộ kính cửa sổ đều sạch sẽ, không có vết máu, giống như tất cả những gì đêm qua, chỉ là ảo ảnh của bản thân.
  
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc nhưng không thấy gì lạ, bụng lại đói nên cậu vào bếp nấu một ít mì.
  
Sau khi ăn mì, cậu ngủ trưa trên ghế sofa khi mơ màng chuẩn bị vào giấc ngủ cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.

Là Quý Nhạc Thủy gọi.
  
"Alo Nhạc Thủy?" Lâm Bán Hạ nói, "Có chuyện gì vậy?"
  
Giọng của Quý Nhạc Thủy khàn khàn mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc cậu ta nói, "Bán Hạ, ra khỏi nhà đi, đừng sống ở đó nữa? "
  
Lâm Bán Hạ hỏi," Có chuyện gì vậy? "
  
"Tôi đã đến gặp người đại diện hỏi về tình hình khu chung cư này." Quý Nhạc Thủy nói, "Hắn ta nói khu chung cư này không có ai sống !!!"
  
"Không ai sống? Ý cậu là gì?" Lâm Bán Hạ không hiểu.
  

"Người môi giới nói giá của nghĩa trang trong mấy khu khác quá đắt. Một số người giàu đã chọn khu mà chúng ta ở để xây dựng vài tòa nhà dành riêng cho việc chứa tro cốt. Căn hộ cậu mua ban đầu không lớn và vị trí của nó không hợp phong thủy...nói chung khu này không dành cho người sống. "Quý Nhạc Thủy nói, giọng cậu ta run rẩy không thể kiểm soát,"Không có gì lạ khi không có ai ở trên lầu hay dưới lầu. Mỗi hủ tro cốt được đặt trong một căn hộ. Hàng xóm của chúng ta là những hủ tro cốt."

Lâm Bán Hạ cũng choáng váng cậu tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra khi căn hộ này có giá rẻ đến vậy không, nhưng hợp đồng quy định rất rõ ràng nếu đó là căn hộ có vấn đề thì có thể trực tiếp yêu cầu bồi thường nhưng cậu không bao giờ nghĩ căn hộ này là một căn hộ quỷ dị như vậy, những căn hộ lân cận đều là những ngôi mộ sống chứa tro cốt.
  
"Tôi đang vào nhà." Nhạc Thủy giọng thì thầm, "Khi cậu ổn hơn, cậu nên rời khỏi đó ..." cậu ta nói xong rồi cúp điện thoại.
  
Lâm Bán Hạ nhìn vào màn hình tối cậu không nói gì trong một lúc. Rồi cậu đi vòng quanh nhà, không cảm thấy có gì bất thường. Ngoại trừ một chút cảm giác lạnh hơn, nhưng đó chỉ là một phòng khách bình thường. Nhưng nó có thực sự giống như Quý Nhạc Thủy nói không, ngôi nhà này thực sự không thể sống? Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, rồi lấy chìa khóa, quay lại và đi ra ngoài.
  
Lâm Bán Hạ đi dọc hành lang hai bước, dừng lại trước cửa phòng bên cạnh. Cậu ngập ngừng một lúc, giơ tay gõ cửa phòng bên cạnh.
  
Tiếng gõ cửa giòn giã vang vọng trong hành lang, nhưng cánh cửa không mở.
  
Lâm Bán Hạ có chút thất vọng. Vài ngày trước, cậu thấy căn hộ này có người bước vào. Mặc dù không nhìn thấy chủ hộ, nhưng cánh cửa đã thực sự mở. Có phải là chủ hộ không ở nhà, hay anh ta không sống ở đây, mà thỉnh thoảng mới đến xem?
  
Lâm Bán Hạ nghĩ vậy, gõ thêm vài lần nữa. Ai biết rằng khi đưa tay lên, cậu nghe thấy một tiếng kêu, cánh cửa trước mặt mở ra.
  
Lâm Bán Hạ ban đầu nghĩ đó là cánh cửa được mở bởi chủ hộ, nhưng cậu không nhìn thấy ai.
  
"Có ai không?" do dự một lát Lâm Bán Hạ kéo tay nắm cửa,, cậu nhìn thấy phòng khách trước tiên.
  
Không có ai trong phòng khách, thậm chí TV còn không có, chỉ có vài bàn ghế đơn giản và một cái sofa, nơi đây còn khiêm tốn hơn căn hộ của Lâm Bán Hạ. Vì có ít đồ nên Lâm Bán Hạ nhanh mắt nhìn thấy một vật thể lạ được đặt ở góc phòng khách. Có nhiều hộp đen với các kích cỡ khác nhau. Chúng được đặt gọn gàng trong các góc, một số hộp đứng, một số thì nằm gọn gàng trong các góc. Ở phía bên trái của chiếc hộp, một người phụ nữ mặc váy đỏ quay lưng lại với Lâm Bán Hạ. Người phụ nữ mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, vương miện phượng hoàng tuy được cường điệu tinh tế nhưng trông rất kỳ lạ.
  
"Xin chào, có ai ở đây không?" Lâm Bán Hạ gọi vào phòng, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhà.
  
Chủ nhà thờ ơ với giọng nói của Lâm Bán Hạ, quay lưng lại với cậu.
  
"Xin chào?" Lâm Bán Hạ ngạc nhiên "có ai không?"
  
Không có phản hồi.
  
Lâm Bán Hạ do dự một lúc, bước vào phòng, vừa đi cậu vừa nói to, nhưng bất kể cậu có nói gì, người con gái trước mặt cũng không quay người lại. Không có câu trả lời nào từ ả.
  
Lâm Bán Hạ cảm thấy lúng túng trong lòng. Khi đi đến phía sau người phụ nữ, cậu đưa tay lên vỗ vai ả nói, "Cô gái, cô ... có ổn không?" Cô ả không nói gì.
  
Lâm Bán Hạ đến gần muốn nhìn vào khuôn mặt của ả, nhưng ngay khi cậu đến gần hơn, cậu nghe thấy âm thanh chói tai, đầu của người nọ rời khỏi cổ cô ta, rồi lăn đến chân Lâm Bán Hạ. Lớp trang điểm dày trên má của người phụ nữ trắng bệt, khóe miệng cô ta cong lên một vòng cung cứng ngắc, đôi mắt chết chóc của cô ta nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ.
  
Lâm Bán Hạ choáng váng ba giây sau đó mới phản ứng với những gì đã xảy ra, nhưng trong ba giây này đủ để thấy rõ rằng hộp sọ dưới chân cậu không phải là đầu người, mà là một ma nơ canh bằng nhựa. Mô hình nhựa này rất thực tế nó trông giống hệt con người từ cái nhìn đầu tiên. Ngay khi mất đầu, chiếc vương miện phượng xinh đẹp rơi xuống đất, mái tóc đen dài của cô ả dày, phủ xuống sàn dính vào mạng nhện.
  
Lâm Bán Hạ nhìn cái đầu của cô ả một lúc, rồi cúi xuống chạm vào, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào, một giọng nói nhẹ nhàng kèm theo cảm giác lạnh lùng phát ra từ cánh cửa: "Đang làm gì vậy?"
  
Lâm Bán Hạ nhìn lên thấy người đàn ông trong thang máy trước đó.

Hôm nay, anh ta không mang theo vali cũng không có chiếc áo khác đen, nhưng khuôn mặt vẫn không được tốt lắm. Người nhợt nhạt không có tí máu. Anh ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Bán Hạ giọng nói như một cơn gió nhẹ. "Cậu đang làm gì vậy?" Khi anh ta nói, anh ta cho tay vào túi áo, Lâm Bán Hạ nhìn thấy, trong túi áo hình như là hai con xúc xắc.
  
"Xin lỗi!" Lâm Bán Hạ ngay lập tức đứng dậy giải thích, "Tôi thấy cửa nhà anh không đóng ... Tôi nghĩ có chuyện gì đó nên vào xem thử"

Người đàn ông nhìn Lâm Bán Hạ, đôi mắt anh ta lạ lắm, giống như nhìn ... đánh giá. Lâm Bán Hạ khựng lại một chút nhưng không dám nói, bầu không khí khó xử trong một phút.
  
Một phút sau, người đàn ông mở miệng và nói lại một từ, nhưng lời nói của anh ta khiến Lâm Bán Hạ không rõ ràng. Người đàn ông nói, "khi vào nhà tôi, cậu không có mục đích gì chứ?"
  
Lâm Bán Hạ không thể giải thích được: "Anh muốn làm gì?" Người đàn ông đẹp trai nhướn mày, đột nhiên sải bước chân dài tới Lâm Bán Hạ, ​​khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta gần đến mức mũi của hai người gần như chạm vào nhau, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào cậu. Lâm Bán Hạ giật mình, bầu không khí trở nên kì quái. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh ta, đôi mắt của anh ta có vẻ khác với người thường. Một màu đen tuyền, không thể nhìn rõ đồng tử, giống như cả một vùng biển đen tối.
  
Hai người nhìn nhau một lúc, người đàn ông lùi lại "Cậu đã xem mô hình này chưa?"

(Mạnh dạng đoán mô hình này là con ma nơ canh lúc nãy)
  
Lâm Bán Hạ nói: "Ah ...? Xem, xem rồi"

Người đàn ông nói, "Cậu phải làm gì nó chứ?"

Lâm Bán Hạ khó hiểu "phải làm gì?"
  
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cậu mà tiếp tục câu hỏi khác của anh ta "làm bạn bên cạnh nó"
  
Lâm Bán Hạ nói:" Vâng... "
  
Người đàn ông nói "cậu chuyển vào đây ở bao lâu rồi"?
  
Lâm Bán Hạ nói: "Một tuần."

Người đàn ông nói, " Khi nào sẽ chuyển đi?"

Câu hỏi thực sự kỳ lạ. Lâm Bán Hạ nói: "Tôi không có ý định chuyển đi ..."

Người đàn ông nói, "Tại sao không đi nơi khác?"
  
Lâm Bán Hạ nghĩ, nói "vì có một số lý do ba chấm"

Người đàn ông im lặng trong chốc lát, giọng người đàn ông này có vẻ khó hiểu "Lý do ba chấm?"

Lâm Bán Hạ lặng lẽ thốt ra một từ " nghèo "
  
Người đàn ông " ... "

Lâm Bán Hạ " ... "

Sự im lặng khó xử lan ra giữa hai người.
  
Ngay khi Lâm Bán Hạ đang suy nghĩ liệu cậu có nên rời đi hay không, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng. Anh ta nói, "Tôi hiểu"
  
Đôi mắt của Lâm Bán Hạ hơi ẩm ướt, cậu nghĩ trên thế giới vẫn còn người nghèo hơn cậu. Vậy thì còn điều khủng khiếp hơn?
  
Có lẽ không nên chạm vào nỗi đau của người khác, người đàn ông đổi chủ đề "Cậu có gì muốn nói với tôi?"
  
Lâm Bán Hạ nói: " Nhà tôi có vẻ sai sai?"
  
Người đàn ông nói: "Có gì sai?"
  
Lâm Bán Hạ nói "Bạn cùng phòng của tôi nói cậu ấy gặp ma"

Người đàn ông nói "tôi theo chủ nghĩa vô thần"
  
Lâm Bán Hạ cười cay đắng.

"Tuy nhiên, hãy lắng nghe cẩn thận, xem chuyện gì đã xảy ra" Anh ta nói với Lâm Bán Hạ "Tôi là Tống Khinh La"

Đây là tên của người đàn ông "Tống Khinh La", xem ra cũng có duyên, Lâm Bán Hạ cười rồi bắt tay với anh ta "Lâm Bán Hạ"
  
Tống Khinh La là một người kỳ lạ, theo cách anh ta nói cậu có thể cảm nhận được vài thứ từ căn phòng nơi anh ta sống. Sau đó anh ta nói rằng anh ta muốn mời Lâm Bán Hạ ăn tối, khoảnh khắc tiếp theo anh ta tự mình vào bếp, để Lâm Bán Hạ ngồi một mình trong phòng khách.
  
Lâm Bán Hạ đến nhà anh ta lần đầu tiên. Trông nó không bình thường lắm. Cậu ngồi trên ghế sofa tự kiềm chế cảm giác kì quặc của bản thân, cậu nhìn xung quanh một lần nữa. Người mẫu nữ bằng nhựa vừa bất ngờ bị rớt đầu xuống, cái đầu đó vẫn đang lặng lẽ nằm trên mặt đất với đôi mắt cá chết trừng trừng đôi mắt nhỏ của Lâm Bán Hạ, ​​cậu không biết liệu bản thân có nhìn nhầm không. Biểu cảm trên khuôn mặt nữ ma nơ canh đó đang mỉm cười. Lúc này, khóe miệng ả sụp xuống từ từ biến thành một sự u ám sâu sắc.
  
Lâm Bán Hạ và ả nhìn nhau một lúc, cuối cùng cậu vẫn cúi xuống nhặt đầu ma nơ canh, cẩn thận đặt nó vào góc ghế sofa, ả ngồi ở phía bên kia của ghế sofa. Cậu đang ngồi trên ghế, không có gì để làm, đôi mắt cậu buồn chán bắt đầu nhìn kỹ vào phòng khách lần nữa.

Các hộp lớn nhỏ được đặt trong phòng khách, gần như chúng chiếm toàn bộ phòng khách. Có một hộp rất gần với Lâm Bán Hạ. Cậu khẽ đưa tay ra chạm nhẹ vào lớp vỏ ngoài của hộp, rồi cau mày. , Màu sắc của nó rất đáng khả nghi. Da của chiếc hộp này thoạt nhìn giống như gỗ, nhưng cảm giác rất mềm khi chạm vào, nó thật trông giống như ... da người.
  
Có gì trong cái hộp này? Lâm Bán Hạ đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ. Cậu nhìn lên, âm thanh phát ra từ một cái tủ ở giữa phòng khách và ban công. Mặc dù âm thanh hơi nhỏ, hơi khó nghe nhưng nơi này tĩnh lặng như vậy lại khiến âm thanh này đủ rõ ràng để Lâm Bán Hạ nghe thấy. Như thể có ai đó đang ở trong tủ, cào cửa tủ bằng móng tay nhọn.
  
Âm thanh liên tục này khiến Lâm Bán Hạ không thể làm ngơ. Cậu ngồi trên ghế sofa lắng nghe vài phút, cuối cùng cậu cũng không thể ngồi yên liền đứng dậy đi vào bếp.
  
Cửa bếp bị đóng kính, nó được khóa từ bên trong. Lâm Bán Hạ chỉ nghe thấy tiếng nấu ăn bên trong. Cậu giơ tay gõ cửa kính. Không ai trả lời. Lâm Bán Hạ lại hét lên: " anh Tống? "
  
" Gì cơ? "Giọng của Tống Khinh La vang lên nhưng thấp có lẽ vì bị ngăn cách bởi tấm cửa kính.
  
"Có vẻ như có thứ gì đó trong tủ quần áo của anh." Lâm Bán Hạ kêu lên, "Anh có muốn ra ngoài xem thử không?"
  
Sau đó Tống Khinh La nói gì đó nhưng giọng nói anh ta quá mơ hồ Lâm Bán Hạ không cách nào nghe rõ. Khi cậu hỏi lại, không có câu trả lời nào từ anh ta.
  
Tuy nhiên, vào lúc này, âm thanh trong tủ quần áo phòng khách ngày càng trở nên cường điệu, ọp ẹp, tựa như cái gì đó muốn phá cửa tủ quần áo đi ra.
  
Lâm Bán Hạ không thể không quay đầu lại bước đến trước tủ quần áo, nhưng trước khi cậu kịp làm gì thì cánh cửa tủ trước mặt ré một tiếng tự mình mở ra.
  
Ngay khi cánh cửa tủ quần áo mở ra, hình ảnh trước mắt của Lâm Bán Hạ là một bàn thờ.
  
Có một vài cây nến thơm màu đỏ trên bàn thờ. Sau nến thơm là hai chiếc bình gốm được cất giữ trông có vẻ cẩn thận. Chiếc bình này thường được Lâm Bán Hạ nhìn thấy, đây là loại nồi tang phổ biến nhất - nồi tro. Ngoại trừ bàn thờ, Lâm Bán Hạ không tìm thấy bất cứ thứ gì trong đó có thể phát ra âm thanh. Cậu nhìn quanh, chẳng mấy chốc trên cánh cửa tủ quần áo cậu thấy một mớ vết máu loang lổ. Vết máu dài và dày đặc, da đầu cậu bắt đầu tê cứng.
  
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm vào bàn thờ trong nửa phút, cuối cùng cậu đóng cửa tủ quần áo rồi quay trở lại ghế sofa, ngồi yên trong sự bàng hoàng không thể nào lý giải được chuyện vừa xảy ra.
  
Người kia cuối cùng cũng ra khỏi bếp, cầm một vài đĩa nóng trên tay. Anh ta đặt chén dĩa lên bàn, ngước nhìn Lâm Bán Hạ ra hiệu anh đến dùng bữa.
  
Lâm Bán Hạ đi đến nói: "Tôi nghe thấy âm thanh trong tủ quần áo của anh ..."
  
Tống Khinh La đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn, anh ta cuối đầu, mắt chăm chú bày trí thức ăn đặt trên bàn, trong quá trình hoàn toàn không nhìn lên mà trả lời "Ồ."
  
Lâm Bán Hạ cẩn thận nói "Đó là chuột hay gì vậy?"
  
Tống Khinh La nói " Nhà tôi không có chuột. " Lâm Bán Hạ nói:" Vậy thì ...?"
  
Tống Khinh La nói " Chỉ có tro cốt"
  
Lâm Bán Hạ " ... "
  
Tống Khinh La lại nói "Tro cốt phát ra âm thanh, việc này hợp lý sao?"
  
Lâm Bán Hạ không có gì để nói.
  
Lâm Bán Hạ lộ ra biểu cảm bàng hoàng làm Tống Khinh La nhận ra anh ta nói không đúng chỗ nào đó. Anh ta rên rỉ, "Nhưng tôi không chắc, tro cốt này có thể bị chủ nhà bỏ lại. Khi chuyển đến tôi không vứt đồ chủ củ, không chuyển cái gì đến. Tôi không biết có phải là nó phát ra âm thanh không"
  
Lâm Bán Hạ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Chủ nhà bỏ đi?
  
Hồi sau Tống Khinh La nói "Các tầng trên, dưới lầu, tất cả khu khác ở đây đều là tro cốt. So với hủ tro cốt này...cậu sợ? Tôi chỉ đơn giản thuê cái nhà này! "
  
Lâm Bán Hạ nghĩ "định mệnh", thật tuyệt vời cậu không nên hỏi gì cả.
  
Khi hai người nói chuyện, Tống Khinh La đưa đũa đến tay Lâm Bán Hạ. Cậu cầm bát đũa, bắt đầu im lặng ăn.
  
Tống Khinh La thật sự có tay nghề tốt, những món ăn này có đầy đủ màu sắc hương vị, Lâm Bán Hạ ăn đến vui vẻ, khi cậu vui vẻ đã vô tình nói về ý định của bản thân, nói rằng ngôi nhà dường như không đúng, bạn cùng phòng của cậu chuyển đi, bản thân cũng dự định chuyển đi.
  
Lâm Bán Hạ nói, Tống Khinh La đã lắng nghe, nhưng sự chú ý của anh ta không dành cho Lâm Bán Hạ ​​mà chú ý đến những gì anh ta đang suy nghĩ, rất nghiêm túc.
  
Lâm Bán Hạ thấy anh ta không có ý định trò chuyện, anh ta cũng im lặng. Hai người kết thúc bữa ăn trong bầu không khí im lặng này. May mắn thay, thức ăn có vị rất ngon.
  
Sau khi kết thúc bữa ăn, Lâm Bán Hạ lúng túng không muốn tiếp tục làm phiền nên đứng dậy rời đi.
  
Khi đến cửa, cậu nghe thấy Tống Khinh La thì thầm phía sau: "Đừng chuyển đi"

Lâm Bán Hạ ngạc nhiên: "Ah?"
  
"Cậu không nên chuyển nhà." Câu này quá kỳ lạ, Lâm Bán Hạ muốn hỏi lại nhưng cánh cửa nhà ngươi nọ sập lại một cái mạnh.
  
Lâm Bán Hạ đứng đó một lúc, rồi trở về nhà.
  
Lâm Bán Hạ đang tìm hiểu, Quý Nhạc Thủy đã thuê một ngôi nhà phù hợp. Cậu ta không thể chờ đợi để chuyển đi, cậu ta nhanh chóng tìm được một nơi để sống. Gọi cho Lâm Bán Hạ nói với cậu rằng cậu ta sẽ không quay lại, cậu ta sẽ sống trong một ngôi nhà mới.

Lâm Bán Hạ biết cậu ta ở nơi này trạng thái vô cùng tồi tệ nên không nói gì. Thay vào đó, cậu giúp cậu ta dọn dẹp quần áo, gửi chúng đến nhà mới.
  
"Bán Hạ, cậu không nên sống ở đó vào ban đêm." Quý Nhạc Thủy nói "Tôi lo lắng cậu sống ở đó một mình."
  
"Không sao mà" Lâm Bán Hạ nói, "Cậu không phải lo lắng tôi, tôi chưa thấy nó. Thật là một điều kỳ lạ"
  
Quý Nhạc Thủy vẫn muốn thuyết phục, nhưng thấy thái độ kiên quyết của bạn thân, ​​cậu ta phải bỏ cuộc.
  
Khi trời gần tối, Lâm Bán Hạ trở về nhà một mình. Sau một hồi tắm rửa, cậu ngủ thiếp đi.
  
Quý Nhạc Thủy đang nằm trên ghế sofa trong ngôi nhà mới. Mặc dù có một chút xấu hổ, nhưng trái tim cậu ta đã lắng xuống. Đêm qua cậu ta thức trắng lại không nghỉ ngơi vào ban ngày. Lúc này Quý Nhạc Thủy đã buồn ngủ, nhưng cậu ta vẫn hơi sợ nên không dám tắt đèn phòng khách.
  
Nằm trên ghế sofa, Quý Nhạc Thủy nhắm mắt đi vài giấc ngủ, ý thức tắt lập tức cậu ta sớm chìm vào giấc ngủ sâu, mọi thứ xung quanh trở nên im lặng tương tự lúc trước.
  
Tích tắc tích tắc, ánh sáng của đồng hồ đánh thức Quý Nhạc Thủy khỏi giấc mơ của cậu ta, cậu ta mở to mắt một cách ngu ngốc rồi nhìn thấy một cái cửa sổ màu đen, trước mặt là một người phụ nữ mặc váy đỏ.
  
Cảm xúc bắt đầu không ổn, Quý Nhạc Thủy tỉnh ngủ ngay lập tức. Lúc đầu, cậu ta nghĩ mình đang mơ, nhưng khi dụi mắt, cơn buồn ngủ của cậu ta mờ dần, cậu ta nhận ra mình không mơ.
  
Trong cùng một phòng khách và cùng một chương trình TV, cậu ta thực sự trở về ngôi nhà nơi cậu ta đã trốn trước đó và nằm trên ghế sofa đã nằm đêm qua. Các chương trình lặp đi lặp lại vẫn đang được phát trên TV và hình ảnh bắt đầu nhấp nháy, sắc nét, tiếng ồn như đang khóc, phát ra từ TV.
  
Quý Nhạc Thủy run rẩy khắp người. Cậu ta cứng cổ, nhìn vào nơi đáng lẽ là cửa sổ, nhưng lại thấy nó như một bức tranh.
  
Người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ vừa mới đẩy cửa sổ mở ra và ngồi trên mép cửa sổ quay lưng về phía cậu ta. Mái tóc của cô ấy cực kỳ dài và nằm rải rác trên mặt đất như một mạng nhện dày đặc.
  
Quý Nhạc Thủy cảm thấy vô cùng lạnh. Dường như cậu ta bị đóng băng, thậm chí không thể di chuyển các ngón tay, chứ đừng nói đến việc đứng dậy để chạy trốn.
  
"Cô ... Cô là ai?" Sau khi cạn kiệt tất cả sức lực, cuối cùng cũng nhổ ra vài lời. Quý Nhạc Thủy run rẩy như một cái rây. Anh tuyệt vọng nói, "Cô là ai?"

Người phụ nữ mỉm cười. Giọng nói sắc bén, la hét, như một con ma khóc lóc, cô ta nói, "Tôi là cậu." Sau đó, cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ.
  
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cô ta đập mạnh xuống sàn, ngay trước mặt Quý Nhạc Thủy, giống như một quả dưa hấu bị vỡ, bị xé toạc hoàn toàn. Đầu cô ả cũng vỡ nát, chỉ còn đôi mắt vẫn còn nguyên và cô bực bội nhìn Quý Nhạc Thủy đang ngồi trên ghế sofa, đôi môi đỏ khẽ hé mở: "Không thể trốn được."
  
Quý Nhạc Thủy phát ra sự tuyệt vọng. Nỗi buồn, cậu ta muốn đứng dậy rời khỏi đây, nhưng cơ thể không thể di chuyển. Màn hình TV hoàn toàn biến thành những bông tuyết trắng. Người phụ nữ bị gãy trước mắt bắt đầu vặn vẹo tay chân muốn đứng lên khỏi mặt đất. Tuy nhiên, xương của cô ta bị gãy cô chỉ có thể đứng từ từ trên mặt đất trong tư thế bị bóp méo, giống như thế này, từng bước, từng bước, trước mắt Quý Nhạc Thủy.
  
Mũi của Quý Nhạc Thủy thậm chí còn ngửi thấy mùi khí kinh tởm. Câuh ta không thể nhìn nó nữa. Sợ hãi như một hòn đá, khiến cổ họng cậu ta nặng trĩu, đồng tử của cậu ta dần dần to ra, cậu ta thậm chí còn không thể thở được.
  
Người phụ nữ cười toe toét, cô ả cúi xuống, đặt một nụ hôn, vết hôn đỏ tươi trên má của Quý Nhạc Thủy, lặp lại câu nói một lần nữa: "Quay trở lại."
  
Với giọng nói gần như nguyền rủa, bức tường phòng thủ tinh thần của Quý Nhạc Thủy đã hoàn toàn bị đánh bại, cổ họng đau nhói, mắt a trợn tròn, cậu ta bất tỉnh.
  
Khi thức dậy một lần nữa, trời đã sáng.
  
Quý Nhạc Thủy thức dậy, ban đầu, cậu ta thậm chí không dám mở mắt. Sau khi quan sát một lúc từ kẽ hở của mí mắt, cậu ta xác định được cô ả đã không ở đây, mọi thứ trở về như trước. Cậu ta lắc người sau đí rời khỏi ghế sofa.
  
Không có cô ả, không cửa sổ, không gì cả, như thể mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
  
Quý Nhạc Thủy vào nhà vệ sinh, cậu ta lúng túng mở nước để rửa mặt, nhưng khi nhìn lên gương, cậu ta thấy một đôi môi đỏ như máu được in trên má phải.
  
Có vẻ như là một dấu ấn chứng minh lời nguyền hôm qua không phải giấc mơ.

____________________________________

Tác giả có vài điều muốn nói:

Tống Khinh La : Tại sao không chạy trốn?

Lâm Bán Hạ: Tôi muốn đi, nhưng. ngân hàng không cho tôi đi. Tôi vẫn còn 30 năm để trả nợ.

____________________________________

Tui vẫn còn trong những ngày nghỉ để chống dịch đây. Mọi người giữ gìn sức khỏe nha <333333

Đọc không sợ nhưng khi beta phải ngẫm đi ngẫm lại để sửa lại đúng ý tác giả...loại chuyện này quá đáng sợ

____________________________________

T5 26.3.2020 12:46 am

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro